Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 38: Mộng Đạo Kết Thúc! Quay Lại Hiện Thực!



Chương 38: Mộng Đạo Kết Thúc! Quay Lại Hiện Thực!

“Bà già điên kia, bà cũng muốn ngăn cản ta đột phá Luyện Thần cảnh sao?”

Dương Nguyên Lãng khí tức bộc phát, đem Phương Tố Trân chấn ra xa, ánh mắt đỏ ngầu, trông vô cùng dữ tợn.

“Khiêm Nhi! Mẹ không có ý đó, con nghe lời mẹ, nhanh dừng tay, cũng cố cảnh giới, nếu như không con sẽ ngay lập tức c·hết đi đó!”

Phương Tố Trân kêu khổ không thôi, cũng oán trách Dương Ngọc Hoàn kia, nếu trước khi đi cô ta không đem tu vi của nàng phong cấm lại, nàng đã có thể ngăn cản được Hoàng Khiêm làm bậy rồi.

...

"Như vậy cũng tốt! Không cần ta phải tự mình ra tay!"

Dương Ngọc Hoàn còn không hề rời đi, nàng đã dùng thần niệm đem toàn bộ chủ phong của Luyện Kiếm Tông khóa lại.

Một cành cây ngọn cỏ đều không thể nào thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng.

"Buồn cười!"

Cả Hoàng Quốc Chí cùng Hoàng Khiêm đều có liên quan đến c·ái c·hết của gia tộc nàng, nàng làm sao có thể vì Hoàng Khiêm tiết lộ chút chuyện liền sẽ tha cho y được kia chứ.

Còn giúp hắn gia tăng thực lực của bản thân, nằm mộng cũng không có giấc mộng đẹp như vậy.

"C·hết dưới tay con của ngươi, cũng xem như tốt cho ngươi rồi!"

Chó cắn chó, vậy là tốt nhất.

Nhìn qua tên Hoàng Khiêm kia, nàng cũng nhận ra rất là rõ ràng, tên khốn này sống không còn lâu nữa.

Không cần tự mình ra tay, chuyện tại Luyện Kiếm Tông cũng đến đây kết thúc được rồi.

Tiếp theo nên đi tìm Dương Chí tính toán sổ sách thôi.

....

“Hắc! Không đúng! Bà là muốn ngăn cản ta! Bà sợ tu vi của ta cao hơn bà, sẽ gây bất lợi cho bà, có đúng hay không?”

“Ong.!”

Dương Nguyên Lãng gương mặt điên cuồng, hắn cũng là không biết bây giờ mình đang làm cái gì nữa.

Hắn chỉ biết, trước khi tỉnh táo mình từng nghĩ tăng lên tu vi, nhanh nhất tăng lên tu vi, ai ngăn chặn chính là kẻ thù của hắn.

“Ầm ầm!”

“Công tử! Ngài nhanh dừng tay lại đi, đó là mẹ của ngài đó a!”

Phương Ngôn là không nhịn được nữa, hắn quyết tâm ra tay ngăn cản việc làm của Hoàng Khiêm, hắn biết nếu mình còn không ra tay, Phương Tố Trân sẽ c·hết, tiếp theo sau chính là hắn.



“Hắc..! Hắc! Phương Ngôn! Ta đã biết ngươi từ lâu muốn g·iết ta, muốn hại ta c·hết để lấy Bắc Minh Thánh Pháp!"

"Được thôi, nếu như ngươi đã muốn nó, ta liền cho ngươi biết sức mạnh của nó đi!”

“Ong..! Ong..!”

“Hỗn Nguyên Tù Thiên Chưởng! Giết!”

“Ầm ầm..!”

Chỉ thấy Dương Nguyên Lãng đưa bàn tay ra, vô tận nguyên khí cùng sát khí trong thiên địa hội tụ trong lòng bàn tay của hắn, áp suất thành một cái quả cầu năng lượng màu đen khổng lồ, mang theo uy năng hủy thiên diệt địa.

Dương Nguyên Lãng bên ngoài thế giới hiện thực tuy là không hiểu chút gì về võ kỹ chiêu thức công kích lợi hại cái gì.

Nhưng Dương Nguyên Lãng bên trong thế giới này lại hoàn toàn khác.

Nhông chỉ đem hai bộ Hỗn Nguyên Kinh cùng Bắc Minh Thánh Pháp công pháp tu hành đến viên mãn.

Mà những tuyệt học của Côn Bằng Tông, hắn cũng tu luyện không ít, thành tựu cũng vô cùng cao.

Nói hắn là thiên kiêu hàng đầu còn chưa đến nhưng mà tầm tru·ng t·hượng cũng là có thể.

“Công tử..! Ngài..!”

“Ầm ầm! Phốc..!”

“Ha ha! Đây chính là kết cục khi dám ngăn cản ta!”

Dương Nguyên Lãng cười như điên như dại.

Cũng cùng chung tâm trạng vui mừng còn có Hoàng Quốc Chí cùng Hoàng Cương mấy người.

Bọn họ quá hiểu hoàn cảnh của Dương Nguyên Lãng hiện tại, Đạo Thai viên mãn cảnh giới, tiến lên một bước nữa chính là Luyện Thần cảnh.

Nhưng nhìn bản thân của Dương Nguyên Lãng hiện tại, làm sao có thể đột phá nổi cảnh giới Luyện Thần.

“Nhưng mà..?”

Hai người Hoàng Cương liếc mắt nhìn nhau.

Trước khi c·hết, Hoàng Khiêm đó thế nào cũng sẽ điên cuồng một lần, đem một trong số mấy người bọn họ thôn phệ.

Đối tượng nhắm đến cũng chỉ là hai ba người mình có tu vi cao nhất, không biết Hoàng Khiêm sẽ chọn người nào đây.

Cả Phương Túng bây giờ cũng lo lắng không thôi, nếu mà bình thường.

Hoàng Khiêm sẽ không ra tay với hắn, nhưng bây giờ Hoàng Khiêm còn bình thường hay là sao?

Nói thật hắn cũng không chắc Hoàng Khiêm không ra tay với mình, cơ hội sống xem như một phần ba.



“Hắc! Chính là ngươi đi!”

“Tại sao lại là ta?”

Hoàng Cương gầm rú.

Nơi đây còn có Hoàng Quốc Chí cùng Phương Túng, tu vi đều mạnh.

Hoàng Khiêm thôn phệ một trong hai người, đều đạt được mục đích của mình mà, cần gì phải chọn hắn.

“Hắc..! Hắc..! Chính là ngươi!”

Tu vi Động Hư cảnh nhất trọng của Hoàng Cương hoàn toàn phù hợp, nguồn năng lượng khổng lồ kia.

Đừng nói đột phá Luyện Thần nhất trọng, dù là Luyện Thần tam trọng hay tứ trọng cũng không thành vấn đề mà.

“Bắc Minh Thánh Pháp! Luyện!”

“Ong..Ong!”

“Không..!”

“Ầm ầm..!”

....

“Ầm ầm!”

“Mẹ kiếp! Xảy ra chuyện gì?”

Dương Nguyên Lãng giật mình tỉnh giấc, không chỉ là tiếng xe ngựa lắc lư, mà âm thanh chấn động bên ngoài cũng làm cho hắn đinh tai nhức óc.

“Đại ca! Anh đã tỉnh rồi?”

Dương Tư Nguyệt gương mặt nhỏ tràn đầy vui mừng.

“Phụ thân! Di Nương! Đại ca đã tỉnh lại rồi!”

Nha đầu không kịp chờ đợi, ra bên ngoài xe ngựa báo tin vui này cho Dương Nguyên Niên mấy người.

“Nguyên Lãng! Con tỉnh lại rồi thì tốt quá!”

“Đội trưởng! Cuối cùng ngài cũng đã tỉnh!”

“Công tử! Ngài đã tỉnh rồi, tạ ân trời phật!”



Một đoàn gần hai mươi người chạy đến bên xe ngựa, người nào người nấy đều mang gương mặt vui mừng.

Đặc biệt đám người Dương Đàn cùng Lý Hàm Chi, gặp hắn như là gặp phải cứu tinh, muốn bao nhiêu sung sướng sẽ có bấy nhiêu sung sướng một dạng.

“Các ngươi? Đây là nơi nào?”

Khoan đã, trước hết nên hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh đã rồi nói sau.

Như hắn nhìn không sai, mình giống như là trên đường từ Bất Dạ Thành trở về thì phải.

“Đội trưởng! Chúng ta trên đường từ Bất Dạ Thành trở lại Dương gia trấn!”

Dương Đàn ngượng ngùng lên tiếng trả lời.

“Cụ thể một chút! Không phải ta đã căn dặn, dù có bất kỳ chuyện gì cũng không được làm phiền đến giấc ngủ của ta hay sao?”

Dương Nguyên Lãng nhìn qua.

Trước khi hắn vào Mộng Cảnh, đã có nói qua, dù gặp bất kỳ chuyện gì, cũng không được gọi hắn tỉnh lại, cũng không được đưa hắn rời khỏi gian phòng đó kia mà.

“Công tử! Chuyện này..!!!”

Lý Hàm Chi cùng Hạ Uyển có đôi chút ngượng ngùng, liếc nhìn qua Dương Nguyên Niên cùng Hạ Kiều hai người.

“Nguyên Lãng! Con không cần trách bọn họ, là ta cưỡng ép muốn đưa con rời đi!”

Dương Nguyên Niên gật đầu, nhận hết trách nhiệm về mình.

“Đã xảy ra chuyện gì rồi, mọi người có thể nói rõ ràng hơn cho con hiểu một chút có được hay không?”

Dương Nguyên Lãng cũng bình tĩnh trở lại, hắn biết chỉ có Dương Nguyên Niên lên tiếng, mấy người Lý Hàm Chi mới không thể ngăn cản.

Cũng hiểu nếu không có đại sự quan trọng, Dương Nguyên Niên cũng không làm như vậy.

“Đội trưởng! Chuyện là như thế này..!”

Dương Đàn bắt đầu kể lại từ đầu.

Thì ra ngay sau khi bọn họ đem tin tức về Dị Lang Tộc báo đi lên, Dương Thái Thu đám người cũng quyết định toàn tộc rời khỏi Dương gia trấn, lên Bất Dạ Thành ở tạm, còn là di chuyển ngay trong đêm.

Bọn họ không làm được gì khác, liền chạy đến nhà của Dương Nguyên Lãng, đem chuyện này nói đi ra, cũng xin ý kiến của Dương Nguyên Lãng về vấn đề này.

Nhưng mà Dương Nguyên Niên ngay khi nghe tin Dị Lang Tộc sắp sửa đánh đến thì sợ xanh mặt, nhanh chóng ra lệnh mọi người theo Dương Thái Thu di chuyển lên Bất Dạ Thành.

Bọn họ đi tìm Dương Nguyên Lãng, nhưng Dương Nguyên Lãng đang ngủ say như c·hết, dù dùng cách gì cũng không có tỉnh lại.

Hết cách rồi, bọn họ chỉ đành nghe theo Dương Nguyên Niên, thuê mấy chiếc xe ngựa đưa Dương Nguyên Lãng cùng người nhà của mình di chuyển lên Bất Dạ Thành.

“Vậy tại sao các ngươi lại quay lại?”

Như đúng theo lời bọn họ nói, bây giờ mình đang ở bên trong Bất Dạ Thành rồi mới phải, nhưng nhìn lại, con đường này giống như quay lại Dương gia trấn thì phải.

“Là Bất Dạ Thành Chủ Ngô Cự, hắn lấy lý do sợ bên trong các thôn trấn có gian tế của Dị Lang Tộc!"

"Nhất quyết không mở cửa thành cho chúng ta vào, không còn cách nào khác, chúng ta đành phải quay lại Dương gia trấn mà thôi!”