Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 37: Tu Vi Tấn Thăng Bão Tố



Chương 37: Tu Vi Tấn Thăng Bão Tố

Trong vòng một đêm, nàng mất hết tất cả, cha của nàng, em trai của nàng đều không còn nữa, nàng hận a.

Lần này quay trở lại, trước khi đến đây nàng đã đi trước Vạn Hoa Vương Triều, đem toàn tộc Mạc thị đồ sát, giờ là đến phiên Luyện Kiếm Tông.

“Chuyện..! Chuyện này.!”

Hoàng Quốc Chí hắn có biết đến, Hoàng Tộc Mạc Thị cũng báo lên, thế nhưng hắn cho là Dương Ngọc Hoàn đ·ã c·hết, không càn phải giữ lời hứa với cô ta, nên cũng không điều tra qua.

Không ngờ được Dương Ngọc Hoàn chẳng những không c·hết, còn gặp được cơ duyên lớn lao, tu vi cũng kinh thiên động địa, lần này hắn phải làm sao giải thích với cô ta đây.

“Không trả lời được có phải hay không? Vậy thì đi c·hết đi!”

“Ong..!”

“Khoan đã!”

Dương Nguyên Lãng có chút gấp gáp, đám người Hoàng Quốc Chí này đối với hắn mà nói vô cùng quan trọng, không thể để bọn chúng c·hết trong tay của Dương Ngọc Hoàn một cách lãng xẹt như thế kia được.

“Hoàng Khiêm! Ngươi muốn c·hết sớm hơn Hoàng Quốc Chí hay sao?”

“Không phải! Ngọc Hoàn tỷ! Tôi chỉ là muốn cùng chị làm một cái giao dịch mà thôi?”

Dương Nguyên Lãng cảm nhận được có lẽ Dương Ngọc Hoàn đã đạt được cơ duyên vô cùng lớn, lớn đến mức cũng không cần sợ đắc tội Côn Bằng Tông, trước mắt chiêu bài Côn Bằng Tông có đôi chút không có tác dụng với cô ta rồi.

“Giao dịch! Ngươi xứng sao?”

“Hắc! Đương nhiên là được, ta có được tin tức mà chị Ngọc Hoàn cần nhất hiện nay!”

Dương Nguyên Lãng cũng không có tức giận với thái độ khinh miệt của Dương Ngọc Hoán, nắm tay của cô ta lớn, cô ta có quyền mà.

“Tin tức mà ta cần? Đó là cái gì?”

“Bí mật t·hảm s·át Dương gia bảy năm về trước!”

“Ngươi nói cái gì?"

"Dương gia ta bị diệt không phải là do Vạn Hoa Vương Triều gây ra hay sao?”

“Đúng là do Vạn Hoa Vương Triều làm, nhưng bọn họ chỉ là con rối, còn có người phía sau chủ mưu!”

“Ta còn biết được em trai của cô c·hết như thế nào nữa kìa!”

“Ngươi không có gạt ta?”



“Đương nhiên! Mạng của ta đang ở trong tay của cô, ta có thể gạt cô được hay sao?”

“Vậy ngươi muốn gì?”

“Ta muốn mạng sống của tất cả bọn họ đều do ta đến xử lý!”

Dương Nguyên Lãng dùng tay chỉ qua Hoàng Quốc Chí đám người, ánh mắt lộ ra sự tham lam nồng đậm.

“Không thành vấn đề!!”

Dương Ngọc Hoán nhìn qua, cũng không quan tâm lắm, trong mắt nàng đám người Hoàng Cương này cũng chỉ như sâu kiến mà thôi.

“Người chủ mưu đằng sau Dương gia bị diệt là Dương Chí!”

“Dương Chí! Là hắn?”

Dương Ngọc Hoàn hơi nhíu mày.

Tên này nàng đã nghe nói qua, là em trai nàng gửi thư cho nàng, nói bằng mọi giá phải tiêu diệt cho bằng được Dương Chí.

“Hắn vốn là một tên gia đinh của Dương gia, tuy nhiên lại đi đánh tráo Đan Dược của Dương Nghị, sau khi bị phát hiện...! “

Dương Nguyên Lãng đem chuyện từ đầu đến cuối kể lại cho Dương Ngọc Hoàn nghe.

“Dương Chí mua chuộc người mà cô phái đến bên cạnh bảo vệ Dương Nghị tên Vương Việt, cuối cùng Dương Nghị c·hết thảm trong tay của Dương Chí, trước khi c·hết, Dương Chí cũng đã tiết lộ ra hết sự thật...!”

Dương Nguyên Lãng cũng không quên đem chuyện mình tiêu diệt Vương Việt nói đi ra, tranh thủ tình cảm của Dương Ngọc Hoàn này một chút.

“Vương Việt?”

Dương Ngọc Hoán ánh mắt phẫn hận.

Là nàng đã cứu mạng ông ta, cho ông ta cuộc sống mới, không ngờ ông ta lại phản bội nàng.

Nói ra người mà đưa Dương Nghị vào con đường c·hết cũng có nàng một phần.

“Vương Việt mấy năm trước đã bị ta g·iết đi, còn lại Dương Chí, hắn đã được tàn hồn của Cố Kiếm Nam cứu đi, mấy năm qua ta cho người truy tìm khắp Hàn Liên Vực, nhưng cũng không phát hiện ra tin tức của y, có lẽ người này đã rời khỏi Hàn Liên Vực, rời khỏi Côn Châu rồi!”

“Ầm ầm! Rầm rầm!"

"Phốc.. Phốc.!”

“Hoàng Khiêm! Cám ơn ngươi đã cho ta biết chuyện này, ta sẽ giữ lời hứa, giúp ngươi khống chế đám người này lại!”

“Đa tạ chị Ngọc Hoàn!”



“Không cần! Tương lai nếu gặp lại, ta cũng sẽ g·iết ngươi!”

Nói xong, thân thể của Dương Ngọc Hoàn tan biến mất, không còn xuất hiện tại Luyện Kiếm Tông nữa.

Dương Chí!

Được lắm, dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.

“Phương Túng Trưởng Lão! Ngài có biết được chút gì về Dương Ngọc Hoàn hay không?”

Dương Ngọc Hoàn bây giờ có chút quỷ dị, Phương Túng từng ở Côn Bằng Tông, có lẽ biết được ít nhiều tin tức.

“Hoàng Khiêm! Như ta đoán không sai, cô ta là người của Vô Tình Thánh Địa tại Tình Châu!”

“Vô Tình Thánh Địa? Tình Châu?”

Có nghe sơ qua.

Nghe nói Vô Tình Thánh Địa là một môn phái thần bí nhất Thần Hoang Cổ Địa, ngụ tại Tình Châu.

Môn phái này chỉ nhận toàn nữ đệ tử, còn tu luyện một bộ vô tình tuyệt tính công pháp, vô cùng lợi hại.

Môn phái này do Vô Tình Đại Đế thành lập ra, cũng là Đế Cấp Đạo Thống, không thua gì Côn Bằng Tông.

Cô ta không ngán Côn Bằng Tông cũng là điều dễ hiểu.

"Ấy! Không liên quan đến ta nữa!"

Dương Nguyên Lãng quay lại nhìn về đám người Hoàng Quốc Chí.

Ánh mắt tham lam dù là người mù cũng có thể cảm nhận ra được.

Đúng rồi! Chuyện của Dương Ngọc Hoàn hay Dương Chí cách hắn có chút quá mức xa, ưu tiên hiện tại vẫn là tăng lên thực lực mới là điều quan trọng nhất đây này.

“Hoàng Khiêm..! Ngươi..! Ngươi muốn làm gì..? Ta là cha của ngươi?”

“Hắc..! Hắc! Cha sao?”

Dương Nguyên Lãng cười lên một cách quái dị.

Hoàng Quốc Chí trước giờ đâu xem Hoàng Khiêm là con đâu, trong lòng ông ta, Hoàng Quốc Anh cùng Hoàng Sam mới là con của ông ta, còn với Hoàng Khiêm thì lúc nào cũng đề phòng.



Với lại cha ở trong Mộng Cảnh này làm sao so với lại việc tăng lên thực lực thơm đây.

“Ngươi!”

“Ông an tâm! Nghĩ tình ông là cha của ta, ta sẽ cho ông được c·hết cuối cùng!”

“Ong..! Ong..!”

Nói xong, Dương Nguyên Lãng cũng không có quan tâm đến Hoàng Quốc Chí nữa, hắn đến bên cạnh Bạch Bao, một vị Luyện Thần cảnh cường giả mới đột phá không bao lâu của Luyện Kiếm Tông, Bắc Minh Thánh Pháp cũng liền thi triển ra.

“Hoàng Khiêm! Ngươi là súc sinh..!”

“A..!”

Dương Nguyên Lãng mới không quan tâm đến những lời mắng chửi của Bạch Bao, ra sức dùng Bắc Minh Thánh Pháp, thôn phệ chân nguyên của đối phương, chuyển hóa thành của bản thân mình.

“Ong..! Ong! Rắc..!”

Đạo Thai nhị trọng trung kỳ, Đạo Thai cảnh nhị trọng hậu kỳ, Đạo Thai Cảnh tam trọng sơ kỳ..!

“Rắc..!”

Tu vu thăng lên đến Đạo Thai Cảnh tam trọng trung kỳ liền dừng lại, trong tay của Dương Nguyên Lãng, Bạch Bào bây giờ cũng đã tan biến thành tro bụi.

“Hiệu quả tốt!”

Dương Nguyên Lãng vô cùng vui mừng, tu vi của hắn cuối cùng cũng tiến lên như vũ bão, cảm giác khi còn tại Thần Tàng cảnh lại tràn về.

Hắn không hề dừng lại, nhắm ngay tên Luyện Thần cảnh thứ hai, tu vi Luyện Thần tam trọng, tiếp tục dùng Bắc Minh Thánh Pháp thôn phệ tu vi tiến hành tu luyện.

Đạo Thai tam trọng trung kỳ, Đạo Thai tam trọng hậu kỳ, Đạo Thai tam trọng đỉnh phong..!

“Rắc..!”

“Đạo Thai tứ trọng cảnh giới..!”

Cứ như vậy, Dương Nguyên Lãng điên cuồng nhào vào công việc tăng cao tu vi, một bên tận lực thôn phệ, một bên cảnh giới tăng cao bất chấp.

Phương Túng, Phương Tố Trân bên cạnh nhìn cũng lạnh người.

Liên tục khuyên Dương Nguyên Lãng dừng lại thôn phệ, cũng cố tu vi, nếu như không sẽ tẩu hỏa nhập ma, không đường cứu chữa.

Bắc Minh Thánh Pháp là thần diệu, nhưng không phải vạn năng, càng không ai đi dùng cách này tăng lên tu vi một cách bất chấp như thế, nếu không dừng tại, thế nào Dương Nguyên Lãng cũng tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà c·hết.

“Ong..! Ầm ầm!”

“Bà già điên kia, bà cũng muốn ngăn cản ta đột phá Luyện Thần cảnh sao?”

Dương Nguyên Lãng khí tức bộc phát, đem Phương Tố Trân chấn ra xa, ánh mắt đỏ ngầu, trông vô cùng dữ tợn.

“Khiêm Nhi! Mẹ không có ý đó, con nghe lời mẹ, nhanh dừng tay, cũng cố cảnh giới, nếu như không con sẽ ngay lập tức c·hết đi đó!”