Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, dù trời có sập xuống, còn có Động Hư cường giả chống đỡ thay cho hắn.
Hơn nữa sau lưng hắn còn đứng là Phương gia, là Côn Bằng Tông, hắn cũng không tin Thần Hoang Cổ Địa người nào dám không cho hắn mặt mũi.
“Ầm ầm.!”
“A..! Phốc..! Phốc..!”
“Dương..! Dương Ngọc Hoàn?”
Khi ra đến đại điện, nhìn vào tràng cảnh trước mắt, Dương Nguyên Lãng không khỏi kinh ngạc đến trợn trừng mắt.
Một vị Động Hư Tôn Giả, mười hai vị Luyện Thần cảnh, tất cả đều nằm nghiên ngã dưới đất.
Còn h·ung t·hủ không ai khác là Dương Ngọc Hoàn, người mà mọi người nghĩ đ·ã t·ử v·ong cách đây mấy năm về trước rồi.
“Hoàng Khiêm! Là ngươi sao? Đến cũng khá đúng lúc!”
Dương Ngọc Hoàn quay đầu nhìn lại, ánh mắt không mang theo bất kỳ tí gợn sóng nào, nhưng âm thanh lại khá xa xăm.
Hoàng Khiêm!
Sao nàng có thể không nhận ra cho được, mấy năm ở Luyện Kiếm Tông, tên này dựa vào thế lực cực mạnh ở Luyện Kiếm Tông, năm lần bảy lượt muốn biến nàng thành đồ chơi của y.
Cũng may nàng ủy khuất cầu toàn, nhận lời làm vị hôn thê của Hoàng Quốc Anh, nên mới tạm thời thoát được một kiếp.
Nhưng những cô gái khác không có thiên phú cũng như nhan sắc như nàng thì không có được gặp may mắn như vậy.
Mấy năm ở Luyện Kiếm Tông, nàng tận mắt nhìn thấy nữ đệ tử bị Hoàng Khiêm hại không có một ngàn cũng có tám trăm.
Đối với người này trước đây nàng cũng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì được.
Hiện tại Hoàng Khiêm cũng là người mà nàng muốn g·iết nhất hiện nay khi quay lại Luyện Kiếm Tông lần này.
“Ngọc Hoàn tỷ.! Chào chị!”
Dương Nguyên Lãng gương mặt có đôi chút cứng ngắc, trong lòng lại như đang có hàng vạn con ngựa đang gào thét.
Động Hư cảnh?
Mã bà nó chứ.
Dương Ngọc Hoàn bây giờ lại là Động Hư cảnh cường giả.
Hắn vất vả khổ sở đánh căn cơ suốt năm năm, bây giờ mới là Đạo Thai sơ kỳ mà thôi.
Dương Ngọc Hoàn rơi xuống vực một chuyến, quay lại liền là Động Hư cảnh, có còn cho người khác sống nữa hay không.
Hay là thế giới này đang thịnh hành mô tuýt nhảy núi t·ự v·ẫn liền sẽ gặp được cơ duyên to lớn.
Trước đó Dương Chí xuống vực gặp được Cố Kiếm Nam, trở thành truyền nhân của đệ nhất Kiếm Thánh.
Dương Ngọc Hoàn b·ị đ·ánh xuống vực sâu nhất cử trở thành Động Hư.
Dương Nguyên Lãng nghĩ hay là mình cũng tìm một ngọn núi có phong thủy tốt, sau đó gieo mình xuống, tỉnh dậy đã là cường giả, không cần phải tu luyện cái gì cho mất công.
“Ân! Nếu đã gặp được ngươi cũng nên lên được đi!”
“Ong.ong.ong!”
Dương Ngọc Hoàn một chưởng nhẹ nhàng đánh ra, với một tên ăn chơi như Hoàng Khiêm, không xứng đáng cho nàng sử dụng đến kiếm trong tay.
“Dừng tay!”
“Khôn Thiên Chỉ..! Phá!’
“Ong! Ầm ầm!”
“Phương Túng?”
Dương Nguyên Lãng thở phào một hơi, vừa rồi một chưởng của Dương Ngọc Hoàn, hắn dù vận chuyển chân nguyên đến hạn mức tối cao nhưng cũng không tránh né được, không có Phương Túng, hắn là đ·ã c·hết từ lâu.
“Khiêm Nhi! Con không có sao chứ?”
Phương Tố Trân chạy lại nhìn Hoàng Khiêm, thấy nó không sao, nàng cũng thở phào một hơi nhẹ nhàng.
“Mẫu thân an tâm!”
“Tiện nhân! Ngươi thật là to gan, dám ra tay với con của ta, ngươi có biết thân biết phận hiện tại của nó là gì hay không?”
Phương Tố Trân quay lại quát mắng Dương Ngọc Hoàn, dù đối phương có là Động Hư cảnh, nàng cũng không có quan tâm.
Hoàng Khiêm hiện tại tu luyện thành Bắc Minh Thánh Pháp, đã được liệt vào hàng Chân Truyền Đệ Tử của Côn Bằng Tông, thân phận cao quý biết mấy, đâu thể một Động Hư cảnh có thể so sánh được.
“Ông là người của Côn Bằng Tông đi?”
Dương Ngọc Hoàn không quan tâm đến lời nói chanh chua của Phương Tố Trân, nàng ngước lên nhìn Phương Túng trên kia, nhàn nhạt hỏi.
Khôn Thiên Chỉ là tuyệt học của Côn Bằng Tông, uy lực lợi hại vô biên, trong tay Thánh Cảnh cường giả thi triển càng có thể hủy thiên diệt địa, sẽ không có truyền ra bên ngoài.
“Không sai! Ta là người của Côn Bằng Tông!”
Phương Túng gật đầu.
Phương gia là đại tộc bên trong Côn Bằng Tông, hắn từ nhỏ cũng gia nhập Côn Bằng Tông, thiên phú không đủ nên chỉ làm Ngoại Môn đệ tử, đến khi cao tuổi mới đột phá Động Hư, lấy được chức Ngoại Môn Trưởng Lão.
“Hắc! Người của Côn Bằng Tông đều đáng c·hết!”
“Kiếm ra!”
“Tuyệt Tình Diệt Nhân Trãm! Sát!”
“Xẹt..! Ong..! Ầm ầm!”
“Không ổn! Khôn Thiên Chỉ! Phá cho ta!”
Phương Túng trong lòng cả kinh, hắn không hiểu nổi, đối phương đã biết thân biết phận của mình, nhưng lại không chịu ngừng tay, còn muốn dồn hắn vào chỗ c·hết.
Bộ cô ta không sợ đắc tội vớ Côn Bằng Tông hay sao?
“Ầm ầm..! Ầm ầm..! Ầm ầm!”
“Rầm rầm! Khục.. Phốc!”
Không bao lâu, Phương Túng cũng là giống như đám người Hoàng Cương, b·ị đ·ánh cho không còn hình dạng, nằm dưới mặt đất lạnh, hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.
“Côn Bằng Tông! Yếu đến đáng thương!”
Dương Ngọc Hoàn lắc đầu, có đôi chút thất vọng, những tưởng Động Hư cảnh của Côn Bằng Tông, còn có tuyệt học của bọn họ sẽ mạnh bao nhiêu, nhưng giờ nhìn lại, không chịu nổi một kích.
Sư phụ của mình nói thật không sai, Côn Bằng Tông bây giờ chỉ là một thân miệng cọp hồn thỏ.
“Ngươi! Ngươi không được làm bậy, con ta là Chân Truyền Đệ Tử của Côn Bằng Tông!”
Phương Tố Trân bây giờ mới cảm nhận được sự sợ hãi bao trùm.
Con nha đầu này giống như không sợ Côn Bằng Tông, ngay cả cường giả mạnh nhất theo mình cũng không đánh lại cô ta, mình phải làm sao để bảo vệ nó đây.
“Chân Truyền Đệ Tử! Vậy thì càng đáng g·iết!”
Dương Ngọc Hoán âm thanh lạnh lẽo.
“Phương Tố Trân! Không lẽ năm đó bà đã quên, chính bà đã mời cái tên Lương Sinh kia đến, ép buộc ta phải làm lô đỉnh cho hắn hay sao?”
Chuyện cũ nhớ lại, đến bây giờ Dương Ngọc Hoàn vẫn còn tức nghiến răng nghiến lợi.
Năm đó là Phương Tố Trân ép buộc nàng, mời Chân Truyền Đệ Tử tên Lương Sinh đến Luyện Kiếm Tông làm khách, quả nhiên y nhìn trúng nàng, không chút khách khí muốn nàng làm đồ chơi cho y.
Nàng bị ép đến đường cùng, phải nhảu xuống Vong Hồn Cốc, tuy nhiên, trời không tuyệt đường người, đúng lúc sư phụ của nàng đi ngang qua gặp được, đem nàng về tông môn tu hành, mới có được một thân tu vi như hôm nay, nói ra nàng cũng phải cảm ơn Phương Tố Trân phần nào đây mà.
“Ngọc Hoàn! Đúng vậy, tất cả đều là do Phương Tố Trân cùng Côn Bằng Tông hại cô, không hề có liên quan đến Luyện Kiếm Tông chúng tôi, xin cô nghĩ tình đã từng là đệ tử của Luyện Kiếm Tông, tha cho chúng tôi một mạng đi.!”
Hoàng Quốc Chí như tìm được hy vọng sống cho bản thân mình cũng như Luyện Kiếm Tông.
Hắn biết bọn họ không phải là đối thủ của Phương Túng, cũng càng khó ngăn cản Hoàng Khiêm tàn sát Luyện Kiếm Tông.
Tuy nhiên nếu Dương Ngọc Hoàn ra tay đem đám người Phương Tố Trân tiêu diệt hết, Luyện Kiếm Tông không phải là không còn cơ hội sinh tồn.
“Phương Tố Trân đương nhiên phải c·hết, nhưng Luyện Kiếm Tông các ngươi cũng không thể thoát khỏi!”
“Tại..! Tại sao?”
“Hừ! Ngươi còn hỏi ta tại sao?”
“Hoàng Quốc Chí! Không lẽ ông đã quên, Năm đó trước khi đi Luyện Kiếm Tông tránh sự t·ruy s·át của Lương Sinh, ta đã nhờ ông chăm sóc cho Dương gia ta một chút.!"
"Nhưng kết quả thế nào, ông dung túng cho đám người Vạn Hoa Vương Triều đem Dương gia ta diệt sạch, gà chó không tha, bây giờ ông còn hỏi ta tại sao đi diệt Luyện Kiếm Tông của ông hay sao?”
Tâm trạng của Dương Ngọc Hoàn bây giờ có đôi chút chập chùng.
Trong vòng một đêm, nàng mất hết tất cả, cha của nàng, em trai của nàng đều không còn nữa, nàng hận a.