(P/s: Các bạn đọc đủ 30c dành chút thời gian ra bên ngoài phần giới thiệu đánh giá truyện 5* giúp đỡ tác giả một chút, cảm ơn các bạn rất nhiều!)
....
“Đại ca! Không thể nói như vậy được! Chức vị thiếu tông chủ của Luyện Kiếm Tông từ xưa đến nay đều là do người có tài đến làm!”
“Bây giờ thực lực của ta cao hơn anh, sao ta không thể làm thiếu tông chủ của Luyện Kiếm Tông được chứ?”
“Ong.!”
Nói xong! Dương Nguyên Lãng bản thân bộc phát ra khí tức, Đạo Thai cảnh giới khí tức hiện ra không chút bỏ sót một chút nào cả.
Ép đến Thần Tàng Ngũ Chuyển như Hoàng Quốc Anh khí huyết sôi trào, liên tục lùi về phía sau chục bước mới có thể đứng vững.
Không sai! Không phải là Thần Tàng cảnh, mà chính là Đạo Thai Cảnh.
Kể từ khi năm năm trước hắn từ Chân Linh Trì đi ra, hắn đã đột phá đến Thượng Vị Tông Sư cảnh.
Phương Tố Trân không hề gạt hắn, liền giao ra Bắc Minh Thánh Pháp cho hắn tu hành.
Qua lời nói của Phương Tố Trân, hắn biết được biểu hiện của mình tại Luyện Kiếm Tông làm cho gia tộc cũng như tông môn rất là hài lòng.
Nhất là đoạn thời gian trước, hắn đem Dương Chí đánh ra Luyện Kiếm Tông, triệt đi cơ hội đông sơn tái khởi của Luyện Kiếm Tông, cao tầng của Côn Bằng Tông càng nhìn vào hắn với ánh mắt khác.
Sau khi có Bắc Minh Thánh Pháp, hắn điên cuồng tu luyện môn công pháp này, bất chấp tất cả nguy hiểm, chỉ mong có thể tăng cao cảnh giới cùng thực lực.
Tốn ròng rã bốn năm trời, hắn mới đem môn công pháp đó tu luyện đến viên mãn.
Bắc Minh Thánh Pháp viên mãn, theo như công pháp nói, hắn đã có thể thôn phệ người khác cao hơn mình một đại cảnh giới tu vi, đem tu vi đối phương chuyển làm của bản thân mình.
Cũng nhờ như vậy, hắn chỉ tốn có một năm thời gian mà thôi, đã từ Thượng Vị Tông Sư cảnh giới, vượt qua Thần Tàng cảnh nhất chuyển đến ngũ chuyển, đột phá Đạo Thai Cảnh, tốc độ tu luyện này có thể nói là kinh khủng.
Hèn gì Côn Bằng Tông có thể trở thành bá chủ của Thần Hoang Cổ Địa, có loại công pháp này, thiên hạ người nào dám tranh phong kia chứ.
“Đạo Thai Cảnh..! Đạo Thai Cảnh..!"
"Không thể nào? Không thể nào?”
Hoàng Quốc Anh chịu đã kích vô cùng lớn.
Phải biết hắn từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, sáu tuổi tu hành, mười tuổi Tiên Thiên, hai mươi tuổi Tông Sư, bốn mươi tuổi Thần Tàng, năm nay bảy mươi tuổi đã là Thần Tàng Ngũ Chuyển, một chân đạp vào Đạo Thai Cảnh.
Nhưng Hoàng Khiêm trước mắt này, thiên phú kém xa hắn, năm nay hơn hai mươi tuổi mà thôi, cũng đã vượt qua hắn đột phá Đạo Thai Cảnh, chênh lệch lớn như vậy, làm sao hắn có thể chấp nhận cho được.
“Bắc Minh Thánh Pháp! Luyện..!”
Dương Nguyên Lãng cười lên một cách lạnh lùng, hắn chẳng hề quan tâm đến gương mặt đang vô cùng kh·iếp sợ của Hoàng Quốc Anh.
Vận chuyển Bắc Minh Thánh Pháp, kéo Hoàng Quốc Anh lại gần, một lực hút kinh khủng từ lòng bàn tay Dương Nguyên Lãng phát ra, đặt tại trên đầu của Hoàng Quốc Anh, từng luồng Chân Nguyên thuần khiết từ cơ thể của đối phương, chảy vào bên trong cơ thể của hắn.
“Ong.. A!”
Hoàng Quốc Anh không có muốn chống cự nữa, nhắm mắt chờ c·hết, hắn hiểu quá rõ ràng, đã là Đạo Thai Cảnh giới Hoàng Khiêm, muốn ra tay lấy mạng của hắn quá dễ dàng, hắn là không có khả năng chống cự.
"Rắc! Rắc!"
Cũng không có lâu lắm, thân thể của Hoàng Quốc Anh đã hóa thành một cái thây khô, theo sau liền hóa thành bụi phấn, bay tán loạn trong không khí.
“Phương Ngôn thúc!”
“Công..! Công tử..!”
Phương Ngôn run rẩy đi đến.
Mấy năm qua đi theo Hoàng Khiêm này, hắn là cảm nhận quá rồi sự khắc nghiệt của Hoàng Khiêm, người này vô tình vô nghĩa, vì có thể tăng cao tu vi, bất kỳ chuyện tàn ác nào đều có thể làm ra được.
Hiện tại y đã luyện thành Bắc Minh Thánh Pháp, có thể thôn phệ cao hơn mình một đại cảnh giới, hắn đây chỉ là Đạo Thai viên mãn, còn chưa thành Luyện Thần cảnh, như Hoàng Khiêm muốn thôn phệ hắn.
“Phương Ngôn thúc! Chú rất là sợ tôi thì phải?”
“Không! Không ! Công tử! Tôi không hề có!”
“An tâm đi Phương Ngôn thúc! Chú là người thân của tôi, tôi dù có g·iết ai, cũng sẽ không bao giờ g·iết chú!”
Dương Nguyên Lãng thâm trầm cười lên một tiếng, vỗ nhẹ vai Phương Ngôn, cho y một liều thuốc an thần.
“Công tử an tâm! Tôi sẽ mãi mãi trung thành với công tử, tuyệt không phản bội!”
“Như vậy là tốt nhất!”
“Phải rồi! Hôm nay trong thiên lao có những ai phạm tội?”
“Hồi bẩm công tử! Hôm nay trong thiên lao có hai vị Ngoại Môn Trưởng Lão bị phát hiện là gian tế của tông môn khác phái đến, còn có năm vị chấp sự không làm tròn chức trách bị giam vào thiên lao!”
Phương Ngôn báo cáo khá chi tiết.
Một năm trước khi luyện thành Bắc Minh Thánh Pháp, Hoàng Khiêm liền đánh chủ ý lên đám tù nhân của Luyện Kiếm Tông, sau đó không lâu tù nhân bị Hoàng Khiêm cắn nuốt sạch sẽ, y cũng đạt đến Đạo Thai Cảnh như bây giờ.
Nhưng t·ội p·hạm đã hết, vậy thì phải làm sao?
Đương nhiên là đưa t·ội p·hạm mới đi vào rồi.
Không có tội cũng không sao, chỉ cần tìm biện pháp vu oan giá họa là được rồi, mấy tên mới vào ngục tù vừa rồi, chính là những người đầu tiên bị oan đưa vào bên trong thiên lao, đây là nhóm đầu tiên, nhưng tuyệt đối không phải là nhóm cuối cùng.
“Hai tên Đạo Thai, năm tên Thần Tàng, không đủ để cho ta tu luyện đến Đạo Thai nhị trọng.!”
Dương Nguyên Lãng ve cằm.
Từ ngày đột phá đến Đạo Thai Cảnh, hắn cảm giác được mình cắn nuốt Đạo Thai Cảnh sơ kỳ trở xuống không có tăng lên bao nhiêu thực lực như hồi còn tại Thần Tàng nữa, muốn tăng lên...
“Công tử! Gần đây tôi nghe nói Tông chủ cùng các vị Trưởng Lão đang âm thầm nghĩ cách đối phó với lại ngài?’
“Hắc! Đối phó với ta?”
Phản ứng cũng không tệ, hắn đã làm đến mức này, như đám cao tầng Luyện Kiếm Tông còn không phản ứng lại được, hắn liền sẽ nghi ngờ trí tuệ của bọn chúng, những người có thể tu luyện đến Đạo Thai, Luyện Thần cảnh, có ai là người ngu đâu chứ.
Cũng vừa hay hợp ý của hắn, đã Đạo Thai Cảnh sơ kỳ không còn mấy tác dụng, vậy liền chọn trung kỳ, trung kỳ không được thì hậu kỳ.
Đạo Thai không có tác dụng nữa thì Luyện Thần cảnh, theo hắn biết ở Luyện Kiếm Tông, Nội Môn Trưởng Lão Luyện Thần cảnh cũng không ít hơn mười hai vị, còn một vị Tông Chủ tu vi Luyện Thần viên mãn nữa mà.
“Thông báo với Phương Túng Tôn Giả chuẩn bị hành động!”
Hốt gọn đám người này, không khéo mình có thể đột phá Luyện Thần cảnh cũng nên.
Chật, không đến mười năm vượt qua mấy đại cảnh giới, còn có thể thăng cấp Luyện Thần, đây là chuyện trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
“Vâng! Công tử!”
Phương Túng là người theo bảo hộ Phương Tố Trân, tu vi Động Hư Trung Kỳ, như ông ta ra tay, có thể trấn áp đám người Luyện Kiếm Tông này.
Xem ra chưa chờ Dương Chí quay lại trả thù, Luyện Kiếm Tông đã phải say tàn trong tay của Hoàng Khiêm mất rồi.
“Ầm ầm!”
“Ân! Phương Túng ra tay nhanh như vậy sao?”
Dương Nguyên Lãng hơi kinh ngạc.
Toàn bộ Luyện Kiếm Tông chấn động, cấp độ này ngoài trừ Động Hư cảnh cường giả ra, bên dưới khó ai có thể làm được lắm.
“Công tử..!!!”
Chỉ sợ không phải đâu. Hắn còn chưa báo tin cho Phương Túng nữa mà, đối phương đang bế quan, còn chưa biết được hành động mới nhất của Hoàng Khiêm đâu.
“Đi! Đi ra xem thử xem thế nào?”
Dương Nguyên Lãng cũng cảm thấy có chút không đúng, dẫn đầu chạy ra bên ngoài.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, dù trời có sập xuống, còn có Động Hư cường giả chống đỡ thay cho hắn, hơn nữa sau lưng hắn còn đứng là Phương gia, là Côn Bằng Tông, hắn cũng không tin Thần Hoang Cổ Địa người nào dám không cho hắn mặt mũi.