(P/s: Các bạn đọc đủ 30c có thể ra bên ngoài phần giới thiệu đánh giá truyện 5* giúp đỡ tác giả một chút, cảm ơn các bạn rất nhiều!)
...
“Hành lễ! Hừ..!”
“Một đạo tàn hồn mà thôi, còn dám mạo xưng là tổ sư của Luyện Kiếm Tông, đúng là chán sống.!”
“Ong..! Ong..!”
Nói xong, Dương Nguyên Lãng không hề có chút do dự đem Ngọc Phù trong tay thả đi ra, một bàn tay khổng lồ xuất hiện, đem nguyên cả phương trời nơi đây bao phủ lại, khí thế kh·iếp người, hướng vị trí của Cố Kiếm Nam cùng Dương Chí hai người g·iết tới.
“Ngươi..! Khi sư diệt tổ..! Ngươi sẽ phải hối hận!”
Ánh mắt của Cổ Kiếm Nam phát ra từng tia hàn khí lạnh thấu xương.
Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến, mình mạo hiểm lộ ra thân phận, có thể bị kẻ thù năm xưa mò ra được, để cho đám con cháu đời sau biết mình vẫn còn sống.
Ấy vậy mà tên nhóc con không biết trời cao đất dày này là gì lại dám ra tay với bản thân của mình.
Tuyệt đối không thể nào tha thứ cho được.
“Ông..! Ầm ầm!”
“Sư phụ! Phải làm sao?”
Dương Chí sợ mất mật.
Hắn tuy tâm cao khí ngạo, nhưng làm sao dám chống lại nổi một chưởng này của Hoàng Khiêm đánh ra.
“Liều mạng một lần thôi!’’
Cổ Kiếm Nam gương mặt hết sức không tốt.
Côn Bằng Tù Thiên Chưởng!
Tuyệt học của Côn Bằng Tông.
Danh chấn Thần Hoang Cổ Địa hàng triệu năm qua.
Đừng nói hắn chỉ là tàn hồn, dù cho trước đây thực lực đỉnh cao, cũng không dám chính diện chống đối.
Đệ nhất tông phái tại Thần Hoang Cổ Địa cũng không phải chỉ nói đùa cho vui vậy đâu.
Tên thanh niên trước mặt này có Tù Thiên Chưởng Lệnh Phù trong tay, nói vậy y cùng Côn Bằng Tông có mối liên hệ vô cùng sâu xa.
Cũng không phải là hạng người dễ trêu chọc.
“Hối hận? Hắc..!”
Dương Nguyên Lãng khinh thường ra mặt.
Dù Cố Kiếm Nam này là thật hay giả, Dương Nguyên Lãng hắn đã quyết tâm muốn tiêu diệt Dương Chí, bất kỳ người nào cũng không thể ngăn cản được.
“Xẹt..Ong..! Xẹt..!”
“Ầm ầm..! Ầm ầm.! Ầm ầm!”
“Đi!”
Cổ Kiếm Nam tay ấn pháp quyết, chỉ trong tích tắc không đến một phần trăm giây trước khi Tù Thiên Chưởng triệt để c·hôn v·ùi hắn cùng Dương Chí, đã đem Dương Chí rời khỏi vị trí ban đầu, không có tung tích.
"Ong!"
“Khí vận chi tử đúng là khó g·iết!”
Dương Nguyên Lãng không khỏi cảm thán, hắn là đã tung ra hết át chủ bài có trong tay rồi, nhưng vẫn không lưu được Dương Chí.
Chuyện như vậy cũng đủ hiểu, về sau kết cục của mình, không, là Hoàng Khiêm sẽ thê thảm đến như thế nào rồi.
“Hoàng Khiêm..! Ngươi..!”
Hoàng Sam ngẩn ngơ nhìn hết thảy nhưng không thể làm được gì.
Nàng nhìn qua đứa em trai này của mình, ánh mắt như muốn phun ra vô tận hỏa diễm đem nó thêu đốt thành tro bụi.
Tổ sư gia đó a!
Người đó chính là khai phái tổ sư của Luyện Kiếm Tông.
Cứ như vậy bị Hoàng Khiêm ép buộc rời khỏi tông môn.
Khỏi phải nói một khi tổ sư gia khôi phục quay trở lại, sẽ đối phó với lại Luyện Kiếm Tông bọn họ như thế nào nữa đây.
“Nhị tỷ! Chị an tâm đi, trong thời gian ngắn tên tra nam Dương Chí kia sẽ không có dám quay lại Luyện Kiếm Tông đâu!”
Dương Nguyên Lãng rất là chắc chắn trấn an Hoàng Sam.
Dương Chí đó không có ngu, biết dù có vượt qua tội danh g·iết hại Vương Dung, thế nhưng ở Luyện Kiếm Tông còn có Tam Thiếu Chủ muốn g·iết c·hết mình như hắn, y sẽ không có ngu ngốc quay trở lại.
Nói sao hiện tại hắn cũng là con của Luyện Kiếm Tông tông chủ, năng lượng có thể điều động vượt qua người thường có thể tưởng tượng, Hoàng Quốc Chí cũng sẽ không có vì người ngoài đi cùng con ruột của mình trở mặt.
“Hừ!”
Chỉ là Dương Nguyên Lãng đã sai, còn sai thái quá, Hoàng Quốc Chí không những không có ý trách phạt Dương Chí, mà còn muốn ra tay bảo hộ Dương Chí nữa.
Thậm chí cả Thái Thượng Trưởng Lão Hoàng Cương, vị Động Hư tôn giả duy nhất của Luyện Kiếm Tông cũng đã hiện diện nơi này, nhưng lại không thể ra tay cứu giúp cũng như lưu lại Dương Chí.
Nguyên nhân là do Phương Tố Trinh đã xuất hiện, còn mang theo Động Hư cảnh cường giả Phương Túng đến ngăn cản Hoàng Cương, để y không thể nào ra tay.
“Ầm ầm!”
“Khốn kiếp! Thật sự quá khốn kiếp.!”
Hoàng Quốc Chí cùng Hoàng Cương ngay khi trở về thư phòng, liền trực tiếp bão nổi.
Bên người Dương Chí có cường giả đi theo bảo hộ, người này còn là tổ sư của Luyện Kiếm Tông hai người bọn họ đã biết, thế nên mới thăng Dương Chí lên làm Chân Truyền Đệ Tử, dù tu vi của y còn không đến, còn gả Hoàng Sam cho y nữa.
Mục đích của bọn họ cũng chỉ có một, hy vọng Dương Chí trưởng thành, tái hiện lại ngày xưa huy hoàng của Luyện Kiếm Tông, có thể đối kháng được với Côn Bằng Tông.
Nhưng không thể nghĩ đến, kế hoạch tốt như vậy, lại bị Hoàng Khiêm p·há h·oại, nghĩ đến chuyện này, hai người bọn họ giận đến ứa gan, trong nội tâm muốn đi g·iết Hoàng Khiêm liền cũng có.
“Phụ thân..! Bây giờ phải làm sao?”
Dương Chí qua chuyện này là không hy vọng y quay lại được nữa rồi, có về Luyện Kiếm Tông cũng sẽ bị thế lực của Phương Tố Trân vô tình diệt sát, hắn muốn giúp nhưng cũng chẳng thể làm gì?
“Đối ngoại tuyên bố Dương Chí làm phản Luyện Kiếm Tông, toàn lực t·ruy s·át đi!”
Hoàng Cương rất nhanh liền hiểu, chỉ sợ qua chuyện này, Dương Chí sẽ mang thù Hoàng Khiêm, không c·hết không thôi.
Thêm vào vừa rồi bọn họ không ra tay giúp đỡ, càng tăng thêm thù hận, việc đã đến nước này, vì bảo vệ bản thân, bọn họ cũng đành phải lựa chọn từ bỏ Dương Chí.
“Chỉ là từ đó! Chúng ta sẽ không bao giờ có thể nói thoát được sự giá·m s·át của Côn Bằng Tông a!”
Nhân lúc Dương Chí còn nhỏ yếu tiêu diệt, đây là biện pháp tốt hơn cả.
Hắn cũng hiểu mà, nhưng đối với người luôn có tham vọng thoát khỏi khống chế của kẻ khác như hắn, lại không phải tin tức gì tốt.
“Chúng ta không thể làm gì! Côn Bằng Tông thật sự quá mạnh!”
Hoàng Cương cũng cảm khái vô cùng.
Côn Bằng Tông, đừng nói là bây giờ, dù là một vạn năm trước khi Cố Kiếm Nam còn sống, cũng không thể nào cùng Côn Bằng Tông chống lại.
Mình mơ ước thoát khỏi sự khống chế của Côn Bằng Tông, đây cũng chỉ là hy vọng xa vời, Dương Chí xuất như một ánh sao, rồi cũng nhanh chóng vụt tắt.
Hoàng Quốc Chí cũng thở dài, theo sau, cũng biết không thể làm gì khác.
Luyện Kiếm Tông cũng ra thông báo vạch tội Dương Chí, còn phát ra t·ruy s·át lệnh, phải tiêu diệt cho bằng được Dương Chí thì mới thôi.
Cũng từ đó, Dương Chí tại Hàn Liên Vực như chuột chạy qua đường, không còn cách nào khác là phải rời khỏi Hàn Liên Vực.
...
Đối với chuyện này, Dương Nguyên Lãng cũng là biết được qua lời nói của Phương Ngôn, nhưng hắn cũng chỉ mỉm cười, không mấy quan tâm.
Khí vận chi tử nếu mà dễ dàng c·hết như vậy, thì làm sao có thể được xem là khí vận chi tử.
Chờ xem đi, Dương Chí đó chẳng những không có c·hết, mà qua tràng t·ruy s·át này trưởng thành, không bao lâu nữa tu vi sẽ tiến nhanh, rồi sẽ có một ngày y quay lại Luyện Kiếm Tông, đem tất cả khuất nhục mà mình phải chịu, trả lại hết cho Luyện Kiếm Tông.
Tình tiết thế kia hắn là biết được, cũng không thể làm gì, thứ hắn có thể làm được đó là đem tu vi của mình tăng lên thật cao, mười năm sau liền rời khỏi Mộng Cảnh này, quay trở lại hiện thực.
...
Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, Dương Nguyên Lãng ở thế giới này cũng đã trải qua hơn năm năm, trong vòng năm năm này, sinh hoạt của hắn cũng là đủ phong phú.
“Khục..! Phốc..!”
“Tam đệ..! Ngươi muốn làm gì.?”
Hoàng Quốc Anh lùi về phía sau mấy bước, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Dương Nguyên Lãng.
“Đại ca! Ta chính là muốn ngồi lên vị trí Thiếu Tông chủ của Luyện Kiếm Tông mà thôi!”
"Hoàng Khiêm! Ngươi đừng có nằm mộng nữa, ta sẽ không bao giờ nhường ra vị trí Thiếu Tông Chủ cho ngươi!"
Hoàng Quốc Anh vô cùng kiên quyết.
“Đại ca! Không thể nói như vậy được! Chức vị thiếu tông chủ của Luyện Kiếm Tông từ xưa đến nay đều là do người có tài đến làm!"
Bây giờ thực lực của ta cao hơn anh, sao ta không thể làm thiếu tông chủ của Luyện Kiếm Tông được chứ?”
“Ong.!”
Nói xong! Dương Nguyên Lãng bản thân bộc phát ra khí tức, Đạo Thai cảnh giới khí tức hiện ra không chút bỏ sót.