Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 33: Kiếm Thánh Lão Gia Gia!



Chương 33: Kiếm Thánh Lão Gia Gia!

(Các bạn đọc đủ 30c ra bên ngoài phần giới thiệu đánh giá truyện 5* giúp đỡ tác một chút nhé, cám ơn các bạn rất nhiều!)

Kiếm Nguyên Phù kia là tại sinh nhật mười sáu tuổi Hoàng Quốc Chí tặng cho hắn, bên trong đó ẩn chứa một đạo kiếm quang toàn lực do Hoàng Quốc Chí phong ấn lại.

Một khi phát ra, tương đương với một kích toàn lực của một vị Luyện Thần cảnh hậu kỳ, đây cũng là át chủ bài của hắn đây mà.

“Khục..! Khục..!”

“Ân..! Còn không có c·hết?”

Dương Nguyên Lãng cực kỳ kinh ngạc, Dương Chí chỉ là Trung Vị Tông Sư cường giả mà thôi, làm sao y có thể chống lại một kích toàn lực của Luyện Thần cảnh cường giả được.

“Một Nguyên Thần tàn hồn?”

Dương Nguyên Lãng gương mặt trở nên quái dị.

“Công tử! Chính người này đã cứu giúp Dương Chí!”

Phương Ngôn ánh mắt ngưng trọng.

Không nghĩ đến trên người của Dương Chí lại còn có cường giả đi theo bảo hộ, chính lão ta đã tạo ra một cái vòng phòng hộ, ngăn cản một kiếm toàn lực của Luyện Thần cảnh cường giả.

“Sư phụ! Cảm tạ ngài!”

Dương Chí ôm quyền, cung kính vô cùng với ông lão tóc trắng này.

Người này chính là cơ duyên lớn nhất của hắn, lúc trước tại Liên Hoàng Sơn, khi dẫn đám người đi xuống vực sâu tìm kiếm t·hi t·hể của Dương Nghiệp Khôi, hắn đã gặp được một đạo kiếm hồn, nó liền dung nhập vào Đan Điền của hắn.

Suốt mấy năm qua, hắn một đường hát vang tiến mạnh, lấy bát giai hạ phẩm thiên phú, đạp diệt Dương gia, thăng làm Chân Truyền Đệ Tử của Luyện Kiếm Tông.

Tiếp theo sau đó lấy Hoàng Sam làm vợ, hoàn toàn là dựa vào đạo Kiếm Hồn này ban cho.



“Hoàng Khiêm! Ta tự nghĩ không có làm gì có lỗi với ngươi, ngươi vì sao lại muốn dồn ta vào con đường c·hết?”

Dương Chí quay lại, gương mặt âm trầm không thôi, hắn không biết mình đắc tội với lại Hoàng Khiêm nơi nào, vì sao vừa gặp Hoàng Khiêm lại hạ sát chiêu với hắn.

Đồng thời hắn cũng nghĩ lại mà sợ, nếu như không phải vào lúc nguy cấp vị sư phụ này ra tay cứu giúp, hắn là đ·ã c·hết thật rồi.

“Dương Chí! Ba tháng trước đây, ngươi làm hại Dung sư muội, sau đó g·iết đi cô ta, lại đem tội danh này đổ lên đầu của ta, ngươi nói xem, ta có thể không g·iết ngươi được hay sao?”

Dương Nguyên Lãng cũng đã chuẩn bị sẵn nên mới đến đây.

Trước đó Hoàng Khiêm làm việc ngang tàng bá đạo, vô cớ g·iết người đã thành thói quen, bây giờ Dương Chí còn bị hắn nắm được thóp, chuyện này càng là thuận lý thành chương mà thôi.

“Dung sư muội? Vương Dung..?”

Dương Chí nhíu mày, cuối cùng hắn cũng nhớ ra Vương Dung là ai.

Người con gái đó là hắn g·iết, cô ta khá cương liệt, dù c·hết cũng không để cho Hoàng Khiêm thực hiện được ý đồ, nên Hoàng Khiêm ẩn ý cho hắn tìm một nơi không ai để ý diệt cô ta đi.

Chỉ là hắn thấy Vương Dung rất xinh đẹp, g·iết như vậy quá quá đáng tiếc, nên trước khi lấy mạng của cô ta, hắn là có trải qua một đêm thân mật, chuyện này hắn làm khá kín mà, sao Hoàng Khiêm lại biết được.

“Dương Chí? Ta chỉ bảo ngươi đưa Dung sư muội về dạy dỗ một chút, sau đó đưa đến bên cạnh của ta, không ngờ ngươi lại dám ra tay với cô ta, còn đem mọi chuyện đổ lên đầu của ta, ngươi xem Hoàng Khiêm ta là hạng người gì.?”

Hôm nay phải làm tuyệt một chút, hắn thấy dù không diệt được Dương Chí, cũng tuyệt đối không thể để tên này tồn tại ở Luyện Kiếm Tông được nữa, tốt nhất là huy động toàn tông, đem tên Dương Chí này chém g·iết.

Dương Chí giống như là khí vận chi tử, lại có lão gia gia bên cạnh, loại người này như kết thành thù, vậy phải bất chấp mọi giá tiêu diệt y khi y còn nhỏ yếu, nếu để trưởng thành, người phải bị diệt chính là hắn đây.

“Ngươi.!”

Dương Chí gương mặt quá khó xem, chuyện như thế này, thường sẽ đem giấu đi, nói ra như vậy, là đem thanh danh của hắn đẩy xuống vực sâu vạn trượng hay sao.

“Dương Chí! Để cho ta tới!”

“Tiểu tử! Ngươi có biết ta là ai hay không?”



Im lặng hồi lâu, lão già tóc bạc kia cuối cùng cũng lên tiếng nói.

“Ông là ai vậy? Bộ ta quen biết ông hay sao?”

Lúc nói chuyện, Dương Nguyên Lãng trong tay thủ sẵn miếng Ngọc Phù thứ hai, đây là bảo vật Phương Tố Trân đưa cho hắn, bên trong phong ấn một chiêu chưởng pháp gọi là Tù Thiên Chưởng, tuyệt học của Côn Bằng Tông,.

Bà ta lấy tu vi Luyện Thần trung kỳ, thi triển ra chiêu thức này, tuyệt đối không kém hơn Luyện Thần hậu kỳ cảnh giới.

“Ta là Cố Kiếm Nam! Người sáng lập ra Luyện Kiếm Tông! Cũng là lão tổ của ngươi!”

Cố Kiếm Nam lạnh lùng lên tiếng.

Dương Chí là truyền nhân mà hắn nhìn trúng trong mấy ngàn năm qua, cũng là là người sẽ tiếp nhận truyền thừa của hắn, tái hiện huy hoàng của Luyện Kiếm Tông, tuyệt đối không thể để Dương Chí c·hết ở nơi này được.

“Cố Kiếm Nam! Ông ta thật sự là Cố Kiếm Nam!"

"Hơn vạn năm trước được thiên hạ tôn xưng Kiếm Thánh, trước khi rời đi Côn Châu có lập ra Luyện Kiếm Tông, chân dung của ông ấy đã được treo tại tổ đường của Luyện Kiếm Tông!”

Hoàng Sam kinh ngạc kêu lên, cuối cùng nàng cũng đã nhớ ra người này là ai.

Hèn gì khi Cố Kiếm Nam xuất hiện, nàng lại cảm thấy quen thuộc đến thế.

“Cố Kiếm Nam? Ông ta là Cố Kiếm Nam thật sao?”

“Dịch sư huynh! Anh biết Cố Kiếm Nam hay sao?”

“Ngu ngốc! Lúc gia nhập tông môn, bộ ngươi không nhìn thấy pho tượng của tổ sư gia chúng ta hay sao?”

“Tổ sư gia! Nói như vậy ông ta là lão tổ của Luyện Kiếm Tông chúng ta rồi?”



Đệ tử của Luyện Kiếm Tông tụ tập lại đây khá đông, không dám đến gần sợ đắc tội vơi lại hai chị em Hoàng Sam cùng Hoàng Khiêm, nhưng những gì hai người đối thoại, lấy tu vi của họ vẫn lag có thể nghe được cả.

Ngay khi biết được luồn tàn hồn kia là Cổ Kiếm Nam, đám đệ tử cũng như chấp sự gương mặt đều vô cùng đặc sắc.

“Cố Kiếm Nam?”

Dương Nguyên Lãng đương nhiên có nghe nói qua.

Người sáng lập Luyện Kiếm Tông, vạn năm trước tu vi đã là Thánh Vương Cảnh viên mãn, một chân đạp vào Chuẩn Đế.

Cố Kiếm Nam thực lực siêu tuyệt, Kiếm Đạo Thông Thần, năm đó cùng giai không ai là đối thủ, còn vượt cấp khiêu chiến Chuẩn Đế cảnh cường giả mà không bại, được mọi người tôn xưng cổ kim đệ nhất Kiếm Thánh.

Thời điểm đó, có người nói nếu như Cố Kiếm Nam đột phá được Chẩn Đế, vậy Thần Hoang Cổ Địa này không ai là đối thủ của ông ta.

Truyền ngôn có chút quá lên, nhưng không có lửa thì làm sao có khói cho được, người này lúc sống là một truyền kỳ.

Chỉ là nghe nói đâu Cố Kiếm Nam vì muốn tìm kiếm cơ hội đột phá Chẩn Đế, đã rời đi Côn Châu, đến Kiếm Châu tìm kiếm cơ hội, từ đó đến nay không ai còn trông thấy Cố Kiếm Nam nữa, trông tình cảnh hiện nay, xem ra Cố Kiếm Nam đã thất bại rồi.

“Sư phụ! Không ngờ ngài lại có lai lịch lớn đến như vậy!”

Dương Chí đưa ánh mắt sùng bái nhìn qua.

Hắn nghĩ người mình bái sư cao lắm cũng là Động Hư Tôn Giả mà thôi, không ngờ là Cố Kiếm Nam, cường giả tuyệt thế một thời của Thần Hoang Cổ Địa nơi đây.

“Tam đệ! Người đó là tổ sư! Chúng ta nhanh chóng hành lễ đi!”

Hoàng Sam có chút ngẩn người trong chốc lát, theo sau là vui mừng khôn xiết.

Chồng của nàng lại là truyền nhân của tổ sư sáng lập ra tông môn.

Như vậy địa vị cùng thân phận sau này sẽ vô cùng cao, Thái Thượng Trưởng Lão hay Chưởng Môn đều khó lòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Dương Chí.

Nàng là vợ của Dương Chí, dĩ nhiên nước lên thì thuyền cũng lên rồi.

“Hành lễ! Hừ..!”

“Một đạo tàn hồn mà thôi, còn dám mạo xưng là tổ sư của Luyện Kiếm Tông, đúng là chán sống.!”

“Ong..! Ong..!”