Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 32: Chắc Chắn Phải Chết!



Chương 32: Chắc Chắn Phải Chết!

(P/s: Các bạn đọc đủ 30c có thể ra bên ngoài phần giới thiệu đánh giá truyện 5* giúp đỡ tác giả một chút, cảm ơn các bạn rất nhiều!)

....

Nhưng khi thấy Hoàng Khiêm một bộ giận dữ đi đến Tinh Kiếm Phong, mọi người liền mừng rỡ ra mặt.

Nguyên nhân không gì khác, ai cũng biết Dương Chí cùng Hoàng Khiêm rất thân nhau, nói là rắn chuột một ổ cũng không quá.

Hai người kia chó cắn chó, mọi người đương nhiên là vui vẻ rồi.

“Công tử.! Đã đến nơi rồi!”

Phương Ngôn chỉ tay vào một căn tu luyện thất.

Dương Chí cũng biết rõ Chân Linh Trì sắp mở ra, cho nên thời gian này cũng tranh thủ bế quan, muốn cũng cố cảnh giới, đột phá thì càng tốt.

“Xẹt!”

“Tam Thiếu Chủ! Phương Ngôn đại nhân, hai vị đến sao không thông báo cho ta biết một tiếng để tiện bề tiếp đãi!”

Nhìn thấy hai người Hoàng Khiêm đi đến, Vương Việt nhanh chóng chạy đến, cung kính cúi người chào hỏi.

Tư thái kia muốn giống bao nhiêu nô tài thì sẽ giống bấy nhiêu.

“Phương Ngôn thúc! Đem người này khống chế lại cho ta!”

Vương Việt là Thần Tàng nhất chuyển cường giả, Dương Nguyên Lãng hắn bây giờ chỉ là Tông Sư sơ kỳ, cả hai bên cách biệt cả một đại cảnh giới, hắn đánh không lại Vương Việt.

“Vâng..! Công tử..!”

“Tam Thiếu Chủ! Chuyện này..?”

Vương Việt cũng ngẩn ngơ, sao Hoàng Khiêm lại bắt hắn, hắn nhớ lần nào gặp Hoàng Khiêm mình cũng cung kính như gặp gia gia, nịnh nọt lấy lòng đủ thứ, cũng chưa từng đắc tội qua Hoàng Khiêm a.

“Xẹt..! Rầm rầm..”

“Công tử! Đã làm xong rồi!”

Phương Ngôn cũng chẳng quan tâm Vương Việt ngạc nhiên không hiểu cái quái gì cả.

Hắn là người hầu của Hoàng Khiêm, Hoàng Khiêm nói hắn làm gì, hắn liền làm cái đó thôi.

“Ân!”

Dương Nguyên Lãng gật nhẹ đầu.

Đạo Thai cường giả quả nhiên lợi hại, hắn đã nhìn rất kỹ rồi, nhưng Phương Ngôn ra tay như thế nào hắn là nhìn không ra, chỉ thoáng cái đã đem Vương Việt bắt đến trước mặt của hắn rồi.



“Ầm..! Phốc.!”

“Tam Thiếu Chủ..! Đây là vì.. Vì sao?”

Vương Việt biết hôm nay mình có khả năng không sống nổi được nữa.

Nhưng hắn thật muốn c·hết một cách rõ ràng, không muốn mơ mơ hồ hồ c·hết đi như vậy.

‘Vương Việt! Ta là Dương Nghị! Chắc ngươi còn nhớ rõ chuyện mấy tháng trước ở Liên Hoàng Sơn chứ!’ Đây là dùng thần niệm truyền âm, người bên ngoài không thể nghe được.

“Ngươi..! Ngươi..!”

Vương Việt trợn mắt, hắn làm sao có thể quên được chuyện xảy ra vào một năm trước ở Liên Hoàng Sơn, chính hắn đã phản bội Dương Nghị mà.

Nhưng Dương Nghị đ·ã c·hết từ lâu rồi, y cũng chưa tu luyện đến Luyện Thần Cảnh, làm sao có thể đoạt xá người khác sống lại đây.

“Ngươi là..!”

Vương Việt như nghĩ ra chuyện gì, cố gắng kêu lớn lên, chí ít cũng để cho người khác nghe được thân phận chân chính của Hoàng Khiêm.

Tên trộm c·ướp này hoàn toàn là giả.

“Rắc..! Ầm! Phốc!”

“Bản tính của con người đúng là quá tham lam!”

Dương Nguyên Lãng không khỏi thở dài.

Đã cho đối phương c·hết một cách rõ ràng rồi ấy chứ, vậy mà còn muốn đem thân phận của hắn tiếc lộ ra bên ngoài, đúng là không thể nào nói nổi mà.

“Phương Ngôn thúc! Lập tức phá cửa xông vào!”

Dương Nguyên Lãng chỉ tay vào cánh cửa trước mắt mình đây.

Dương Chí! Tên tiểu nhân bỉ ổi này.

Hắn là đã muốn g·iết y từ lâu, nhưng vì hắn bị tham niệm Tông Sư cùng Bắc Minh Thánh Pháp che mờ đôi mắt, đã tạm quên đi chuyện này, giờ đây hắn đã thực hiện được mục tiêu, là lúc nên tìm tên Dương Chí này tính sổ rồi.

“Công tử! Chuyện này chỉ sợ không được?”

“Có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm, nhanh làm đi!”

Xông vào Chân Truyền Động Phủ, còn ra tay lúc người ta đang bế quan, như để tông môn biết, theo luật sẽ vị xử tử.

Chỉ là tông môn luật lệ đối với hắn chỉ như tấm giấy vệ sinh mà thôi, lấy thân phận của hắn bây giờ, hắn không có tin bên trong Luyện Kiếm Tông này có người nào dám trị tội hắn.

“Không phải! Chỉ là bên ngoài Động Phủ này có cấm chế, lấy thực lực của bản thân ta bây giờ, không thể nào phá tan nó được!”



Phương Ngôn có đôi chút khó xử giải thích.

Luyện Kiếm Tông không phải tông môn cường đại cỡ nào trong mắt Phương gia, tuy nhiên đó là khi cao thủ của Phương gia xuất trận.

Còn như hắn một tên Đạo Thai cảnh mà nói, dù dùng toàn lực cũng không thể nào phá được Cấm Chế do Luyện Thần cường giả làm ra.

“Cứ công kích thật mạnh vào cho ta!”

Không phá được thì làm ra động tĩnh lớn nhất có thể là được, như bây giờ Dương Chí đang bế quan đến giai đoạn quan trọng, y không tẩu hỏa nhập ma mới là lạ.

“Vâng..! Công tử!”

“Ong.!”

“Xẹt!”

“Dừng tay! Hoàng Khiêm! Em đang muốn làm cái gì vậy?”

“Nhị tỷ! Đây là ân oán của em cùng Dương Chí, chị không cần xen vào!’’

Hoàng Sam này cũng quá quan tâm Dương Chí đó chứ, bên này hắn vừa xuất hiện thôi, chân sau Hoàng Sam liền tới rồi.

“Tam đệ! Bây giờ Dương Chí là chồng của chị, cũng là anh rể của em, em nói chị có thể không xen vào hay sao?”

Hoàng Sam cũng là giận dữ.

Thằng nhóc này thường ngày gây sự thì cũng thôi, nàng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay lại dám chạy đến ức h·iếp chồng của nàng, thật không thể nào nhịn được nữa mà.

“Phương Ngôn thúc! Đem chị ta khống chế lại đi!”

Trong lòng Dương Nguyên Lãng có đôi chút bất an không nói nên lời, vẫn là trước tiên đem Hoàng Sam khống chế lại, sau đó mới đối phó với lại Dương Chí sau đi.

“Phương Ngôn! Ông dám..?”

“Nhị tiểu thư! Đắc tội rồi!’

“Xẹt..! Xẹt.”

Cũng như lần trước, Phương Ngôn mới chẳng quan tâm Hoàng Sam là ai, hắn chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Hoàng Khiêm mà thôi.

“Ngươi..!”

Hoàng Sam muốn giãy giụa thoát khỏi khống chế, tuy nhiên thực lực của Phương Ngôn quá mạnh, Thần Tàng nhị chuyển Hoàng Sam trong tay Phương Ngôn không hề có chút sức chống cự nào cả.

“Tiếp tục công kích Động Phủ đi..”

“Vâng! Công tử!”



“Thiên Hình Thần Trãm! Hủy.!”

“Ầm ầm..! Ầm ầm..!”

“Luyện Thần cường giả quả là lợi hại!”

Tùy tiện bày ra cấm chế thôi, vậy mà Đạo Thai viên mãn cường giả toàn lực công kích vẫn không phá được.

Nếu Luyện Thần cường giả ra tay, quả thật là nhẹ như trở bàn tay cũng có thể đem Đạo Thai cường giả g·iết c·hết, thực lực này hắn cũng là muốn hướng đến.

“Công tử..!”

“Tiếp tục công kích đi!”

Bổn ý của hắn cũng không có trông mong gì vào chuyện Phương Ngôn có thể đem cấm chế này phá hủy, hắn chỉ muốn q·uấy n·hiễu Dương Chí tu hành mà thôi.

“Hoàng Khiêm! Dừng tay lại đi! Nếu như không, ngươi sẽ hối hận đó!”

Hoàng Sam bị khống chế không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Ngôn làm bậy.

“Ong..! Ong..!”

“Khoan đã..! Dừng tay..!”

“Két.!”

Cửa tu luyện thất mở ra, Dương Chí một bộ mặt đầy hoài nghi mà nhìn đứng trên cao mấy người Hoàng Khiêm.

Thật ra ngay khi Cấm Chế động phủ chấn động, hắn là đã biết có người công kích động phủ của hắn.

Sở dĩ không sớm hiện thân, chẳng qua là hắn muốn ổn định Chân Nguyên đang sôi trào do vừa rồi chấn động gây nên.

Hắn cũng không thật sự sợ hãi, vì hắn biết, với thân phận của hắn bây giờ ở Luyện Kiếm Tông, sẽ không có người nào dám gây bất lợi cho mình cả.

Tuy nhiên Hoàng Khiêm là thế nào?

Tên tiểu tử này sao lại chạy đến nơi đây muốn hủy nhà của hắn đi đây?

“Cơ hội tốt!”

“Kiếm Nguyên Phù.! Diệt cho ta!”

“Ong..! Ong..! Ong..!”

“Ầm ầm..! Ầm ầm.. Ầm ầm!”

“Hắc hắc! Dương Chí! Thử xem lần này ngươi có c·hết hay không?”

Dương Nguyên Lãng nhìn Dương Chí bị c·hôn v·ùi trong luồng kiếm quang khủng bố kia, khóe miệng không khỏi cười lạnh liên hồi.

Kiếm Nguyên Phù kia là tại sinh nhật mười sáu tuổi Hoàng Quốc Chí tặng cho hắn, bên trong đó ẩn chứa một đạo kiếm quang toàn lực do Hoàng Quốc Chí phong ấn lại.