“Trước mặt kệ những người đó, bọn họ không có gây phiền toái cho chúng ta, cũng không cần quản bọn họ!”
Dương Nguyên Lãng phất tay lên.
Hắn không ưa Dị Lang Tộc là không giả, nhưng hắn cũng hiểu được, đôi khi lòng dạ của con người còn đáng sợ hơn đám dị tộc kia rất nhiều.
Hắn cũng không muốn làm cái gì chúa cứu thế, thuận theo tự nhiên đi thôi.
“Đạp ...! Đạp..! Đạp..!”
“Đại nhân! Xin ngài mở lòng từ bi, thu nhận chúng tôi, chúng tôi thật không còn con đường nào để đi nữa.!”
Không lâu sau, hơn ngàn người Hạ Gia Trấn liền chạy đến trước xe ngựa của Dương Nguyên Lãng, quỳ xuống cầu xin trông rất thảm thiết.
Đều là bị Dị Lang Tộc t·ấn c·ông cả, tuy nhiên nhìn đoàn người Dương gia trấn không có ai bị tổn thương, vẫn ăn no uống say, bình thản lên đường, không quan tâm bất kỳ điều gì, bọn họ đều hiểu, Dương gia trấn chắc chắn là có lực lượng để dựa vào.
Trong thời kỳ loạn lạc thế này, chỉ có dựa vào kẻ mạnh mới có thể sinh tồn được, nói sao, Dị Lang Tộc xâm lấn, những yêu ma kia là kẻ thù chung của nhân loại, bây giờ mọi người nên bỏ qua ân oán củ, chung tay đối phó với người ngoài mới là chính đạo.
“Cái này!”
Dương Nguyên Lãng hơi nhíu mày.
“Oa..! Mẹ..!”
“Đại nhân! Xin ngài hãy thu lưu đứa bé này, dân phụ dù có c·hết, cũng cảm tạ ngài..!”
“Vèo..! Bốp..!”
Người phụ nữ này nói xong, không chờ Dương Nguyên Lãng phản ứng lại. Liền chạy ngay đến một khối đá cao hơn hai người đàn ông trưởng thành cộng lại, đụng mạnh vào đó một cái.
“Mẹ..! Mẹ..! Oa..!”
Thằng bé khóc toáng lên.
Dĩ nhiên nó cũng là nhìn thấy mẹ nó c·hết trước mắt của nó mà.
“Gì chứ! Còn dùng cả chiêu này!”
Dương Nguyên Lãng ngẩn người, nói c·hết liền c·hết, không để lại lời trăn trối nào, bà ta cũng nên nghĩ đến trường hợp dù bà ta có c·hết hắn cũng chưa chắc sẽ thu nhận con của bà ta đâu chứ!
“Đại nhân! Tiểu quyên nhà chúng tôi rất hiểu chuyện, tôi xin giao nó lại cho ngài..!”
“Đại nhân! A Hiểu chúng tôi là người con gái ngoan nhất trong trấn..!”
“Đại nhân! Tiểu Minh chúng tôi từ nhỏ thiên phú tu luyện không tệ..!”
“Đại nhân..!”
Hạ gia thôn dân chúng ánh mắt sáng lên, nhìn tấm gương trước mắt, bọn họ nhao nhao muốn làm theo.
Hết cách rồi, thế đạo này chính là như vậy, nếu như không bị buộc đến đường cùng, bậc làm cha làm mẹ như bọn họ làm sao có thể cam tâm bỏ lại con cháu của mình sống một mình trên đời này chứ.
“Đại ca! Bọn họ thật quá đáng thương!”
Dương Tư Nguyệt nước mắt chảy ròng ròng, nó nghĩ đến chuyện lúc trước, nếu không phải đại ca kịp thời ra tay.
Cha mẹ cùng người nhà của mình cũng sẽ giống như những người kia, vì cầu một đường sống cho con của mình, liền hy sinh tính mạng hay sao.
“Ong! Rầm rầm!”
“Được rồi! Tất cả dừng lại đi!”
“Đại nhân..!”
“Nếu như các ngươi c·hết đi, ai sẽ chăm sóc con của các ngươi?”
“Đại nhân! Cầu ngài..!”
Đám người Hạ gia gương mặt đầy vẻ tuyệt vọng, Dương Nguyên Lãng nói như vậy, không lẽ là muốn để cho bọn họ tự sinh tự diệt hay sao.
Bên ngoài kia đâu đâu cũng là cường giả của Dị Lang Tộc, chuyên bắt bọn họ ăn tươi nuốt sống để tăng cường thực lực lên, nếu rơi vào trong tay bọn chúng, đám người mình đều phải c·hết hết a.
“Dương Thái Thu!”
“Đại nhân! Có tiểu nhân!”
“Ông đưa những người này đi sắp xếp một chút đi, từ nay về sau, bọn họ sẽ là người của Dương gia trấn chúng ta!”
“Vâng! Đại nhân!”
Dương Thái Thu có điều suy nghĩ, tiếp thu đám người này đối với bọn họ có hại mà không có lợi.
Vừa bỏ ra lương thực, tài nguyên, còn phải bỏ ra người để bảo vệ những người này nữa cơ mà.
Nhưng lời như vậy hắn cũng không dám nói ra, bây giờ ở Dương gia, người có quyền quyết định không phải là hắn, mà là Dương Nguyên Lãng.
“Đa tạ đại nhân!”
Đám người Hạ gia mừng đến phát khóc
Dương Nguyên Lãng chịu thu nhận bọn họ, như vậy ở vào hoàn cảnh khắc nghiệt này, bọn họ có thể có một con đường sống rồi.
“Phù..!”
Hạ Kiều cùng Hạ Uyển trông thấy như thế, cũng là thở phào một hơi, cả hai nhìn nhau, trong ánh mắt đều chứa đựng sự nhẹ nhàng.
Hạ Gia Trấn dù sao cũng là quên hương của bọn họ.
Làm sao bọn họ có thể trơ mắt nhìn đồng bào mình bị Dị Lang Tộc ăn thịt hết kia chứ.
Có điều thân phận của hai người ở Dương gia không cao, không dám đi ra chính miệng cầu xin cho đám người Hạ gia trấn.
Cũng may, Dương Nguyên Lãng còn có chút tình người, không phải vô tình vô cảm như bọn họ nghĩ.
“Kiệt..! Kiệt..! Kiệt..!”
“Nơi này còn một đám con mồi thật nhiều, không biết tên Lang Nguyên kia đi đâu rồi, lại có thể để đám người các ngươi chạy đến nơi này.!”
Lang Úy, trước đây cũng là Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh, cùng một cảnh giới với Lang Nguyên, nhưng sau khi đi một chuyến đến Hạ Gia Trấn sau, có mấy vạn con mồi vào miệng, hắn đã đột phá được đến Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh.
“Là hắn..! Hắn là ma quỷ!”
“Hắn chính là súc sinh! Ngay cả đứa bé mới chào đời mà hắn cũng nhẫn tâm nuốt!”
“Chồng của tôi chính là bị tên súc sinh này ăn thịt đó.. Hu hu..!”
Đối với người bên trong Hạ gia Trấn mà nói, có ai không biết Lang Úy, có ai không hận tên này đến tận xương tủy, chính là người này đến, hủy đi nhà của bọn họ, đem chồng con bọn họ ăn tươi nuốt sống, đám người mình phải chạy xa quê hương để tránh nạn.
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
“Hạ gia chính là bị tên này tiêu diệt, cha của cô cùng anh em cũng đã bị hắn ăn tươi nuốt sống!”
Có người con gái tầm hai mươi tuổi nhận ra Hạ Uyển bên cạnh xe ngựa của Dương Nguyên Lãng, tiến đến khóc lóc giải thích.
Nhìn qua cũng biết đây là người nhà họ Hạ may mắn trốn thoát được một kiếp.
“Cha! Mẹ! Đại ca..!”
Hạ Uyển trong lòng cũng không có tư vị gì cả.
Nàng hận cha cùng gia tộc trưởng bối vì lợi ích ép buộc nàng phải gả cho Hùng Tư Kỳ.
Tuy nhiên suy cho cùng đó cũng là người thân của nàng, là những người có chung dòng máu.
Giờ đây nghe nói tất cả đều c·hết thảm, nàng không đau lòng là giả.
Có điều lấy thực lực của mình hiện nay.
Làm sao có thể vì gia tộc báo thù được kia chứ.
Hy vọng..!
Hạ Uyển nhìn qua Dương Nguyên Lãng bên cạnh..!
“Kiệt..! Kiệt..! Kiệt..!”
“Các ngươi kêu khóc cái gì! Không lâu nữa các ngươi đều sẽ xuống bên dưới...!”
Lang Úy nhe hàm răng còn dính đầy máu của mình ra cười một cách ghê rợn.
Tập hợp lại hết cũng tốt.
Đem hết tất cả ăn sạch.
Bản thân nói không chừng sẽ đột phá lên Tông Sư cũng không phải là không được.
Chờ hắn đột phá lên Tông Sư, có thể lên những tòa Quận Thành kia ăn uống, không cần phải ở khu vực cấp thấp như Bất Dạ Thành này nữa rồi.
“Xẹt.! Ong..! Ầm ầm!”
"A... A....A..!"
"Rầm rầm! rầm rầm!"
“Cái gì.!”
Lang Úy tròng mắt như muốn rớt ra.
Thuộc hạ của mình hơn trăm người làm sao mà c·hết rồi.?
Là do tên Dương Nguyên Lãng kia ra tay chứ không ai hết.
Từ trực giác hắn cảm nhận được trên người đối phương có hơi thở của sự nguy hiểm.
Nhưng vấn đề là đối phương ra tay như thế nào mà hắn không nhìn ra.
Nên nhớ hắn là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh hậu kỳ a.
Một chân đã đạp vào Tông Sư cảnh giới.
“Cũng đến phiên ngươi rồi!”
“Xẹt! Ong!”
“Không...!”
Phải chạy.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu của Lang Úy.
Đối phương phát ra một ngọn đao, nhưng khác với hắn, bên trong đao khí kia có chứa là Chân Nguyên, mà không phải Linh Lực.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ đối phương chắc chắn là Tông Sư cường giả.
Dù cho đối phương có là Nhập Vị Tông Sư, hắn cũng không phải là đối thủ.