Chương 44: Quay Lại Bất Dạ Thành! Hủy Dị Lang Tộc!
Đối phương phát ra một ngọn đao, nhưng khác với hắn, bên trong đao khí kia có chứa là Chân Nguyên, mà không phải Linh Lực.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ đối phương chắc chắn là Tông Sư cường giả.
Dù cho đối phương có là Nhập Vị Tông Sư, hắn cũng không phải là đối thủ.
“Xẹt!”
Chạy!
Chính là con đường sống duy nhất của hắn.
“Ong!”
“Ầm ầm! A..! Phốc!”
“Ngươi nói quá nhiều đi!”
Dương Nguyên Lãng im lặng.
Đám người Dị Lang Tộc này có cái tật hay lãi nhãi nhiều như vậy sao.
“C·hết..! C·hết rồi..!”
“Sao có thể?”
Hạ Gia Trấn mọi người mắt chữ a miệng chữ o nhìn chằm chằm một màn trước mắt mình đây.
Nhiều người còn dụi mắt rất nhiều lần để xem lại cho kỹ xem có phải là sự thật hay là không.
Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh đó a!
Cả Bất Dạ Thành này không có ai có thể là đối thủ, đồ diệt Hạ Gia Trấn bọn họ không người có thể chống lại dù một chiêu.
Vậy mà lại bị Dương Nguyên Lãng phất nhẹ tay diệt sát, người của Hạ gia Trấn thật không thể tin nổi.
Nhìn qua đám người Dương Gia Trấn này, bọn họ cũng đã hiểu vì sao đến bây giờ người của Trấn này vẫn bình an vô sự rồi.
“Ực!”
Đâu chỉ là người của Hạ gia Trấn ngạc nhiên thôi đâu, người của Dương gia trấn cũng không khá hơn là bao.
Bọn họ biết Dương Nguyên Lãng là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh, nhưng bên kia tên Dị Lang Tộc đó cũng là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh đó nha.
Cùng cấp độ cường giả với nhau, làm sao có thể đơn giản diệt sát đối phương như vậy.
“Công tử! Tu vi của ngài..?”
Lý Hàm Chi có chút thất thần.
Ở nơi đây xuất thân của nàng cao nhất, từ nhỏ cũng trông thấy nhiều đồ vật nhất.
Dương Nguyên Lãng vừa rồi ra tay, nhìn thủ đoạn như là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh, nhưng đao mang kia lại do Chân Nguyên ngưng tụ mà thành, chứ không phải là Linh Lực nữa.
Chân Nguyên!
Đây chính là Tông Sư tiêu chí, đến cảnh giới này, linh lực sẽ hóa lỏng, lực lượng kinh khủng vô cùng, nhất tay liền có thể đem Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả nhẹ nhàng diệt sát.
Nó giống như đúc thủ đoạn mà Dương Nguyên Lãng vừa dùng.
“Như cô suy đoán mà thôi!”
Dương Nguyên Lãng liếc mắt nhìn qua Lý Hàm Chi một cái.
Xuất thân từ Tông Sư gia tộc quả nhiên có đôi chút ánh mắt.
Nhìn qua thôi cũng phát hiện hắn sử dụng là Chân Nguyên mà không phải là Linh Lực.
Mấy cái thế gia này, đúng là không có cái nào bình thường.
Truyền thừa lâu năm cũng có cái lý của nó.
“Công..! Công tử..!”
Lý Hàm Chi cùng Lý Thu Hoa tròng mắt như muốn rơi ra.
Tông Sư cường giả gia tộc nàng cũng có, tuy nhiên là một người hơn hai trăm tuổi, sắp sửa xuống mồ mất rồi, trong khi Dương Nguyên Lãng năm nay mới có mười tám tuổi.
Nàng theo Dương Nguyên Lãng là nhìn vào tiềm lực tương lai của y, có ngày y đột phá Tông Sư cảnh, nhưng không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Bây giờ Dương Nguyên Lãng đã không còn là thiên kiêu nữa rồi, y là cường giả, sánh ngang với lão tổ mình một cái cấp độ cường giả.
“Đại.ca..! Đại ca!”
“Ân! Nguyên Bảo..!”
“Đại ca! Vị ca ca này chơi rất vui!”
“Người bạn nhỏ! Em tên là gì?”
Đứa bé này mới mười tuổi, trải qua sự kiện mẹ mình vừa mới mất, có thể đem đau thương chôn sâu đáy lòng, tiến đến cùng Dương Nguyên Bảo chơi đùa, tâm trí này không hề đơn giản.
“Hồi đại nhân! Ta tên là Hạ Chí..!”
“Hạ Chí?”
Rất có chí lớn, tên cũng khá hay.
“Đại ca! A Chí rất tốt, có thể để A Chí chơi với em được không?”
“Đương nhiên là được!”
Dương Nguyên Lãng lấy tay nhéo cái má mập đô đo của thằng nhóc này, ra vẻ cưng chiều.
“Hạ Chí đúng không? Bây giờ ta muốn nhận ngươi vào Dương gia, làm một hạ nhân, ngươi có bằng lòng hay không?”
“Bằng lòng! Bằng lòng! Đa tạ đại nhân!”
“Cụp.! Cụp..!”
Nói xong, Hạ Chí liền quỳ lại ba cái trước mặt của Dương Nguyên Lãng.
Hắn tuy còn nhỏ, nhưng cũng hiểu Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả đại diện cho cái gì, đây là chí cường thực lực tại Bất Dạ Thành.
Muốn được cường giả như vậy chú ý một chút, là cực kỳ khó khăn, gia nhập gia tộc có cường giả như vậy tọa trấn với những người như hắn càng là không thể.
Hiện tại cơ duyên trước mắt, hắn có điên khùng mới từ chối cơ duyên này.
Quả là vậy, ngay khi Dương Nguyên Lãng phát ra lời nói, rất nhiều người Hạ gia thậm chí là Dương gia đều ước ao mà nhìn Hạ Chí, bọn họ nếu mà được Dương Nguyên Lãng nhìn trúng, thu làm gia nô, dù có tổn thọ mười năm cũng chấp nhận.
Có nhiều phụ huynh Hạ gia lại tiếc nuối, bọn họ biết sở dĩ Hạ Chí có cơ hội như vậy, đó là vì mẹ của y dùng c·ái c·hết để đổi lấy, như trước đó mình cũng nhanh trí một chút, không phải bây giờ con cháu của mình cũng có cơ hội ở bên cạnh vị đại nhân kia sao.
“Vậy được! Từ nay ngươi đi theo Tiểu Bảo, chăm sóc nó cho thật tốt đi!”
Dương Nguyên Lãng phất tay lên.
Đã Nguyên Bảo đã thích Hạ Chí như vậy, hắn cũng là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
“Đại nhân! Đã đem người của Hạ gia an trí xong.!”
Dương Thái Thu đến báo cáo công tác.
“Lão Thu! Nói cho mọi người biết, chúng ta không trở lại Dương gia trấn nữa, quay lại Bất Dạ Thành đi!”
“Trở lại Bất Dạ Thành?”
Dương Thái Thu ngớ người.
Như bọn họ nhớ không nhầm thì hiện tại Bất Dạ Thành có lẽ đang bị Dị Lang Tộc t·ấn c·ông, mình khó khăn lắm mới rời khỏi được đó, bây giờ quay lại đó làm cái gì.
“Đúng vậy! Là quay lại Bất Dạ Thành?”
Dương Nguyên Lãng ánh mắt xẹt qua vệt sát ý.
Hắn là đã không muốn quản đám người Dị Lang Tộc này, hiện tại là thời điểm ổn định lại tu vi cảnh giới.
Nhưng mà đáng tiếc đám Dị Lang Tộc này lại không để cho hắn yên, lúc nào cũng đi quấy rầy hắn thanh tu.
Bọn chúng làm quá đáng, đã như vậy cũng không cần thiết để chúng tồn tại nữa rồi.
“Đương nhiên! Nếu như ông cùng mọi người cảm thấy chuyến đi này có nguy hiểm, có thể không cần theo tôi, đường trở lại Dương gia trấn cũng khá là gần!”
Dương Nguyên Lãng đương nhiên là nhìn ra sự khó xử của Dương Thái Thu.
“Đại nhân! Ngài nói gì vậy? Ngài là thủ hộ thần của Dương gia chúng ta, ngài đi nơi nào, chúng tôi sẽ đi theo đến đó!”
Dương Thái Thu rất nhanh liền đưa ra quyết định.
Hắn chọn tin tưởng vào thực lực của Dương Nguyên Lãng, dù Dị Lang Tộc có hùng mạnh thế nào, hắn cũng chọn tin tưởng Dương Nguyên Lãng.
Vừa rồi tên Dị Lang Tộc kia là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh, cũng không phải bị Dương Nguyên Lãng một chiêu nhẹ nhõm tiêu diệt hay là sao.
Hắn đang đánh cược một phen, như mình thắng rồi, từ nay về sau không chỉ là bản thân mình, mà toàn bộ Dương gia trấn đều sẽ có cuộc sống thật tốt.
Dù có chọn sai, cùng lắm cũng là c·hết thôi, một khi Dị Lang Tộc nắm giữ Bất Dạ Thành, thế nào cũng sẽ chú ý đến những thế lực còn sót lại như Dương gia bọn họ đây.
Với lại hắn cũng không có tin, Dị Lang Tộc vì có thể tiêu diệt Bất Dạ Thành, lại đặt nhiều cường giả ở lại đến như vậy.
“Rầm!”
“Chúng tôi nguyện ý đi theo Nguyên Lãng đại nhân!”
Đám người Dương gia ngay sau khi biết tin Dương Nguyên Lãng quay lại Bất Dạ Thành, tâm tình đều vô cùng kích động, đồng loạt quỳ xuống bên dưới.
Những gì hôm nay Dương Nguyên Lãng đã làm đã khắc sâu vào trong lòng mỗi người Dương gia.
Đối với Dương Nguyên Lãng, bọn họ tôn sùng y như một vị thần, chỉ cần là Dương Nguyên Lãng ra lệnh, muốn bọn họ t·ự s·át, bọn họ sẽ không có nghi ngờ chút nào làm theo.
“Đi thôi!”
Thấy thế, Dương Nguyên Lãng cũng không nói thêm cái gì, đưa mọi người quay lại Bất Dạ Thành.
"Rầm rầm!"
Giữa đường đi còn gặp thêm một đám người Tiết Gia Trấn đang bị truy đuổi, muốn gia nhập vào Dương gia, Dương Nguyên Lãng đã quyết định ứng cứu tai họa lần này của Bất Dạ Thành, cũng không có cự tuyệt.