Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 71: Đan Thần Tông Truy Sát



Chương 71: Đan Thần Tông Truy Sát

“Nói như vậy thì Lý Trường Sinh cũng ở bên trong Vạn Yêu Quật này rồi?”

Người thiên hạ có ai mà không biết Tống Ảnh đã thầm yêu Lý Trường Sinh mấy trăm năm qua, thường không tu hành, Tống Ảnh cũng sẽ đều đến tìm Lý Trường Sinh.

Thành ra nơi nào có Lý Trường Sinh, nơi đó sẽ có Tống Ảnh.

Chỉ là hắn nghe nói đâu Lý Trường Sinh chỉ một lòng tu đạo.

Ước mơ lớn nhất đời này của y là đột phá Đại Đế cảnh giới, đối với nữ nhi tình trường y không hề có hứng thú gì cả, bao nhiêu năm qua, Tống Ảnh cũng chỉ là đang yêu đơn phương.

May lần này người mình đối phó cũng chỉ là Tống Thụy, không liên quan gì đến Lý Trường Sinh.

Nếu hắn mà chọn đối đầu với Lý Trường Sinh vào thời điểm này, phần thắng của hắn không cao, không muốn nói là tự rước nhục vào thân.

“Đúng là như vậy?”

Chuyện này đúng là có đôi chút mất mặt, nhưng mà ai cũng biết cả rồi, Lương Sinh này biết cũng không hiếm lạ.

Thực tế không chỉ là hắn, mà cha hắn thậm chí là Lão Tổ cũng đã khuyên qua Tống Ảnh nên từ bỏ mối tình kia, đáng tiếc là chị ta quá cố chấp, thà c·hết chứ không quay đầu, mọi người cũng đáng chịu thua.

“Hắc! Không cần đem Tống Ảnh ra hù dọa ta! Nói cho ngươi biết, nếu chọc ta không vui, đừng nói là ngươi, ngay cả Tống Ảnh ta cũng sẽ thịt như thường!”

Dương Nguyên Lãng cũng không phải nói chuyện giật gân.

Tu vi của hắn đúng là kém hơn Tống Ảnh một đại cảnh giới thật, nhưng đều bên trong Thánh Cảnh cả, Thánh Cảnh thủ đoạn hai người bọn họ đều thì triển được.

Hắn lại có Vô Cực Đại Đạo Kinh trong tay, những thủ đoạn hắn có thể thi triển lợi hại hơn Tống Ảnh nhiều lắm, như hai người đại chiến, ai c·hết trong tay ai cũng còn chưa biết được đâu.

“Vậy ngươi muốn cái gì?”

Tống Thụy khinh thường Lương Sinh này nói phét không biết ngượng mồm, nhưng cũng không dám chọc giận đối phương, nên nhớ cái mạng nhỏ của mình vẫn còn nằm trong tay của y đó nha.

“Nói cho ta biết vì sao lại muốn bắt đứa bé này?”

Dương Nguyên Lãng chỉ tay về phía nha đầu A Liên bên kia.



“Xẹt!”

Tống Thụy dùng thần thức của mình từ bên trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một chiếc ngọc giản.

“Ngươi xem bên trong Ngọc Giản này đi!”

Tống Thụy nhìn thái độ của Lương Sinh này, giống như thật không hay biết gì về thân phận của cô bé kia thì phải.

“Đan Thần Tông truy nã?”

Dương Nguyên Lãng nhìn qua A Liên bên cạnh, hết sức là ngạc nhiên.

Không ngờ cô bé này thật sự là Thánh Liên hóa hình, nó vốn là bảo vật của Đan Thần Tông, sau khi hóa hình không biết vì nguyên nhân gì lại có thể phá phong ấn bên trong Vạn Linh Trì chạy thoát ra bên ngoài.

Hiện tại Đan Thần Tông đang phát lệnh truy nã trên toàn bộ Thần Hoang Cổ Địa, như người nào có thể bắt được A Liên đưa trở về, sẽ có trọng thưởng vô cùng lớn, phần thưởng này ngay cả Đại Thánh Cảnh cũng khá là thèm khát.

“Đại ca ca! Chính là đám người xấu đó!”

A Liên gật đầu, đối với ba chữ Đan Thần Tông này nàng đặc biệt chán ghét, cũng không muốn quay trở lại nơi đó một chút nào cả.

“Được! Sau này anh nhất định sẽ đánh tan đám người Đan Thần Tông đó, lấy lại công đạo cho em!”

Đã lỡ hứa thay nha đầu này ra mặt, hắn cũng đành cắn răng chấp nhận thôi chứ cũng đâu biết làm gì.

Nhưng hắn nói là sau này, mà không phải là bây giờ đó a.

Đan Thần Tông hiện tại là siêu cấp thế lực ở Thần Hoang Cổ Địa nơi đây, luận thực lực không hề yếu hơn Côn Bằng Tông chút xíu nào cả, bên trong môn phái đó Chuẩn Đế không thiếu, còn nhiều hơn Côn Bằng Tông nữa ấy chứ.

Đó cũng là chưa tính đến quan hệ rộng rãi của bọn chúng.

Ai cũng biết Luyện Đan Sư là một chức nghiệp quý hiếm như thế nào, tu sĩ cả đời tu hành ai lại không sử dụng Đan Dược?

Ai không muốn nịnh bợ Luyện Đan Sư, chỉ cần Luyện Đan Sư phất tay hô hào, Thần Hoang Cổ Địa nơi này rất nhiều cường giả sẽ vì bọn chúng làm việc.

Như là tên Tống Thụy trước mặt hắn đây, bắt lấy A Liên, không ngoài mục đích muốn đến Đan Thần Tông nhận phần thưởng, cũng là tạo lên quan hệ thôi.



Mặc dù hắn bây giờ là Tiểu Thánh Cảnh tu vi rồi, nhưng đứng trước Đan Thần Tông chỉ như là một con kiến hôi, không làm gì nổi cả.

Muốn đạp diệt được Đan Thần Tông con quái vật này, hắn phải có tu vi Đại Đế cảnh giới mới được, Thần Hoang Cổ Địa hiện nay Chuẩn Đế tuy nhiều, nhưng lại không có Đại Đế cường giả, một khi hắn đột phá được Đại Đế, hắn chính là thiên hạ vô địch, muốn làm gì thì làm, muốn diệt ai thì diệt.

“Cám ơn đại ca ca! Anh là người đối xử với lại A Liên tốt nhất!”

A Liên mỉm cười, nụ cười vô cùng hài lòng.

Quả nhiên như nàng nghĩ, dù ở nơi đâu, đại ca ca vẫn luôn đối xử với nàng tốt nhất.

“Lương Sinh! Những gì ngươi muốn biết ta đều đã nói cho ngươi biết cả rồi, ta có thể rời đi được chưa!”

“Đương nhiên có thể, ngươi cứ tự tiện!”

“Đa tạ Lương Sinh sư huynh! Không! Đại ca Lương Sinh Thánh Tử!”

Tống Thụy quay mặt đi gương mặt liền biến đổi.

Quả nhiên Lương Sinh này vẫn là quá non một chút, muốn tự mình đưa Thánh Liên đến Đan Thần Tông lãnh thưởng, ôm chỗ tốt một mình, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

“Ầm ầm.!"

"Phốc!”

“Ngươi!"

"Ầm!”

“Tống Thụy! Lên đường bình an nha!”

Dương Nguyên Lãng phủi tay, giống như vừa bị hắn g·iết là một con ruồi muỗi mà không phải là con trai của Tông Chủ Côn Bằng Tông một dạng.

Mấy đời chuyển kiếp, kinh nghiệm sống của hắn không kém gì mấy tên quái vật sống mấy trăm năm, ngàn năm như Tống Thụy này đâu, muốn tìm người hại hắn, làm sao có thể được kia chứ.

“Đại ca ca giỏi quá!”



A Liên vốn không hề thích g·iết chóc, nàng còn muốn buồn nôn nữa kia, tuy nhiên trước mặt Dương Nguyên Lãng, nàng không thể nào thể hiện ra được, theo như nàng thấy, Dương Nguyên Lãng làm bất kỳ chuyện gì đều có lý do của anh ấy, anh ấy sẽ không hại mình.

“A Liên ngoan! Nói cho anh biết, vì sao em lại gọi anh là Đại ca ca?”

Vấn đề này Dương Nguyên Lãng nghi hoặc từ lâu.

Nếu A Liên là Dương Tư Nguyệt, gọi hắn thế này cũng không hề sai, nhưng A Liên lại không phải, cô bé này là Thánh Liên biến thành, hai người bọn họ còn là lần đầu tiên gặp mặt nhau, đâu có thân quen gì đâu.

“Đại ca ca! Em cũng không thể hiểu nổi, chỉ là vừa gặp anh, lại có một cổ cảm giác quen thuộc cùng thân cận khó giải thích?”

A Liên một lần nữa lại muốn khóc, đại ca ca có khi nào nghĩ nàng bịa chuyện, không tin nàng, muốn đuổi nàng đi hay không.

“Hức..hức!”

“Ách! Chuyện này?”

Cảm giác thân cận.

Hắn cũng có.

Thật là kỳ lạ.

Không lẽ nha đầu này thật là Dương Tư Nguyệt hay sao?

“Được rồi! Đừng có khóc nữa, là anh sai có được hay chưa?”

Dương Nguyên Lãng thật hết cách với cô bé này, như thế nào lại nhanh khóc thế không biết.

Mà thôi kệ đi, nói sao con bé quá giống Dương Tư Nguyệt, đem nó trở thành em gái của mình cũng không phải là không thể.

Nói nữa cũng thật kỳ lạ, không hiểu thế nào, hắn không hề bài xích con bé này, khi ở bên cạnh, hắn lại cảm giác được hai người vô cùng thân thiết.

Có lẽ vì nha đầu này quá giống với em gái hắn trong hiện thực đi.

“Vậy anh có cần A Liên nữa không?”

“Cần! Đương nhiên là anh cần! A Liên là bảo bối của anh mà!”

“Vậy sau này anh có rời xa A Liên không?”