Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 72: Thời Gian Đã Hết



Chương 72: Thời Gian Đã Hết

“Cần! Đương nhiên là anh cần! A Liên là bảo bối của anh mà!”

“Vậy sau này anh có rời xa A Liên không?”

A Liên nghi ngờ nhìn qua Dương Nguyên Lãng, cũng có mấy phần chờ mong nhìn hắn.

“Không thể nào! Sao anh có thể rời xa A Liên được! Trừ khi là anh c·hết đi!”

“Vậy..!”

“Được rồi! Không cần nói tiếp nữa, từ nay mọi chuyện đều theo ý em, có được chưa!”

Nhức đầu quá, hắn cho là nha đầu Dương Tư Nguyệt đã đủ phiền toái rồi, không ngờ A Liên này còn phiền hơn nữa kia kìa.

"Ân! Em tin tưởng anh!"

A Liên cười lên rất là ngọt ngào.

Trong thế giới của nàng, không hề có bạn bè, không hề có người thân.

Chỉ đến khi gặp Dương Nguyên Lãng, nàng mới có thể cảm nhận được sự ấm áp của hai chữ thân tình này.

Nàng có chút lạc lối bên trong đó mất rồi, cố gắng níu giữ lấy, không thể để cho tia hy vọng vừa mới xuất hiện này vội biến mất đi.

“A Liên! Anh có thể hỏi em chuyện này được không?”

“Được anh hỏi đi, A Liên biết sẽ trả lời cho anh!”

“Vì sao em lại lại xuất hiện ở nơi đây?”

“Em bị một đầu Huyết Lang thật lớn nuốt vào trong bụng, sau khi mở mắt ra, đã ở nơi này rồi!”

“Huyết Lang?”

Mình cũng thật có duyên với đám Lang tộc này.



Cũng vậy, nếu như dám trêu chọc em gái hắn, vậy thì lấy bọn nó khai đao trước đi, sau khi quay lại hiện thực, liền làm thịt đám Dị Lang Tộc kia luôn một thể.

Nghe nói bên trong Vạn Yêu Quật này Huyết Lang Bộ Tộc thực lực rất mạnh, Tiểu Thánh Cảnh viên mãn không ít, còn sống thành đàn, số lượng rất là nhiều, đem bọn chúng thôn phệ, có thể đột phá đến Tiểu Thánh Cảnh viên mãn chứ.

“Vậy em làm sao gặp Tống Thụy?”

“Em thấy y bị Huyết Lang tộc đánh cho b·ị t·hương rất nặng, nên tiến đến nhỏ một giọt huyết dịch cứu y, sau khi y khôi phục, lại muốn bắt em cắn nuốt!”

“A Liên! Bộ trước đây em thường cứu người lắm hay sao?”

A Liên là Thánh Liên biến hóa mà thành, toàn thân đều là bảo vật, máu của nó cũng không khác gì Thánh Dược, có công năng trị thương hay cải tử hồi sinh cũng là điều dễ hiểu.

“Phải rồi! Chỉ cần gặp người b·ị t·hương nặng, em liền sẽ cứu bọn họ! Tuy nhiên..!”

“Tuy nhiên sau khi bọn họ khôi phục lại không có người nào cảm ơn em, mà còn muốn cắn nuốt em nữa có phải hay không?”

Dương Nguyên Lãng rất là im lặng.

Không cần A Liên nói quá rõ ràng, hắn cũng có thể tưởng tượng được những gì A Liên đã trải qua trong thời gian qua.

Lòng người phần lớn đều như vậy, bạc tình bạc nghĩa, có ân không báo, tham lam bất chấp thủ đoạn, hắn thấy quá nhiều.

Cũng chỉ trách A Liên không hiểu những thứ này, về mặt này nha đầu này có chút thua kém Dương Tư Nguyệt nhà hắn.

Hắn cũng có phần ngạc nhiên vô cùng.

A Liên cứu nhiều người, bị nhiều người để ý đến như thế, sao có thể còn sống đến bây giờ vậy kìa.

Còn nữa, cảnh giới của con bé này, hắn nhìn không thấu, nói con bé có nhiêu đây tuổi, thực lực lại vượt qua hắn, hắn làm sao có thể tin tưởng được.

Chắc là do hắn nghĩ nhiều quá đó thôi.

Chạy thoát có thể là vận khí, cũng có thể A Liên cứu quá nhiều người, ở hiền thì gặp lành, gặp dữ hóa an.

“Đại ca ca! Anh nói rất đúng!”

A Liên gật đầu nhỏ của mình.



Đến giờ nàng vẫn không hiểu được, mình cứu bọn họ, sao bọn họ không có lòng cảm ơn, còn muốn hại nàng nữa.

Cũng may trước đó có một người tốt nói cho nàng, như gặp phải kẻ xấu, liền phải nhanh chóng chạy khỏi đối phương một cách nhanh nhất.

Tốt nhất là không cứu giúp ai cả, chỉ là nàng ngốc nghếch, không chịu nghe theo lời của người tốt đó mà thôi.

“A Liên! Từ nay em theo anh lăn lộn, điều thứ nhất anh muốn em phải ghi nhớ, dù em không có lòng hại người, nhưng cũng tuyệt đối không được tin vào người khác, có biết hay không?”

“Vâng! Đại ca ca! Sau này trừ đại ca ca ra, em sẽ không có tin tưởng bất kỳ ai nữa!”

A Liên gật đầu, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng đã ngộ ra, những gì Nguyên Lãng ca ca dạy cho nàng hoàn toàn là đúng.

“Ân! Đi thôi!”

.....

Dương Nguyên Lãng mỉm cười, nắm tay của A Liên rời đi.

Một lần đi này là tận mười năm thời gian, hôm nay cũng là ngày cuối cùng Dương Nguyên Lãng ở lại Mộng Cảnh nơi này, nếu không có bất kỳ bất ngờ nào xảy ra, vậy hôm nay cũng là ngày mà hắn phải rời khỏi Vạn Yêu Quật này rồi, cũng là rời khỏi Mộng Cảnh nơi đây.

Lần này hắn cũng muốn xem, mình sẽ rời khỏi nơi đây bằng cách nào đây.

“Ong! Ầm ầm!”

“Ngao! Rống!”

“Vị Thánh Tử này..! Không biết Huyết Lang tộc ta đắc tội gì với ngài, vì sao ngài lại muốn đuổi tận g·iết tuyệt chúng tôi?”

Lang Huyện biết mình không sống nổi, nhưng hắn không phục a.

Ở bên trong Vạn Yêu Quật nhiều yêu Thú chủng tộc đến như vậy, vì sao tên Thánh Tử này lại cứ nhắm vào Huyết Lang tộc của bọn họ.

Chỉ trong vòng mười năm thời gian, mấy triệu lang tộc đã triệt để không còn, hắn là người cuối cùng, cũng là có tu vi cao nhất, Tiểu Thánh Cảnh viên mãn, cũng sắp sửa c·hết đến nơi rồi.



“Nói cho ngươi cũng không sao! Tất cả là vì Huyết Lang tộc các ngươi đánh chủ ý lên em gái của ta!"

"Kiếp sau nhớ nhắc nhở đám con cháu của ngươi, đừng nên đắc tội với lại người không thể đắc tội!”

“Ong! A..! Ầm!”

“Tiểu Thánh Cảnh viên mãn!”

Dương Nguyên Lãng trầm ngâm đôi chút.

Mười năm qua không ngừng không nghĩ đem Huyết Lang tộc thôn phệ, luyện hóa vô số Yêu Thú khác, cuối cùng hắn cũng đã đạt đến Tiểu Thánh Cảnh viên mãn cảnh giới, một bước tiếp theo chính là Đại Thánh Cảnh rồi.

Chỉ là hắn cũng hiểu, mình đã không còn bao nhiêu thời gian ở thế giới này để mà đột phá cảnh giới nữa.

“Xẹt!”

“Lương Sinh? Sao ngươi lại ở nơi đây?”

“Đại ca?”

Gặp lại Lương Khố, Dương Nguyên Lãng hơi bất ngờ đôi chút.

Người này tuy nói là đi theo hộ đạo cho hắn ở Vạn Yêu Quật nơi đây, tuy nhiên suốt một trăm năm qua không hề trông thấy tên này đến tìm hắn, không biết trong lòng y đang nghĩ cái gì.

“Lương Sinh? Sao ngươi lại ở nơi này?”

Lương Khố một lần nữa lên tiếng hỏi.

Nơi đây như hắn nhớ không nhầm thì là địa bàn của Huyết Lang tộc thì phải.

Huyết Lang tộc tu vi ở Vạn Yêu Quật nơi đây không tính quá cao, nhưng bọn chúng số lượng lại quá nhiều đi, ba con đầu đàn cũng có Tiểu Thánh Cảnh viên mãn cảnh giới tu vi, hắn cũng đã thèm bọn chúng đã lâu.

Chỉ tiếc trước đó tu vi của hắn không có đủ, thế nên một mực không dám đến tìm bọn chúng phiền toái, lần này hắn quyết tâm đến một lần, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra bên trong Lang Sơn này đã không còn một ai, đi xuống thì lại gặp đúng Lương Sinh, không phải hắn biết Lương Sinh có bao nhiêu bản sự, hắn còn cho rằng Lương Sinh chính là người đã đem toàn bộ Huyết Lang tộc làm thịt đâu.

“Ta không phải là đi tìm ngươi hay sao?”

Dương Nguyên Lãng tìm đại một cái cớ để nói cho qua với tên Lương Khố này.

‘Tiểu Thánh Cảnh viên mãn?’ Quan sát tu vi của Lương Khố một chút, Dương Nguyên Lãng hơi chút giật mình.

Hắn nhớ không nhầm thì khi mới vào Vạn Yêu Quật nơi đây, Lương Khố này cảnh giới mới chỉ là Tiểu Thánh Cảnh sơ kỳ mà thôi, một trăm năm qua đi, không ngờ gặp lại y đã là Tiểu Thánh Cảnh viên mãn.

Xem ra trong vòng một trăm năm này, Lương Khố cũng gặp được cơ duyên lớn thuộc về bản thân của mình