Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 73: Đế Cấp Gia Tộc Luôn Vô Tình



Chương 73: Đế Cấp Gia Tộc Luôn Vô Tình

Xem ra trong vòng một trăm năm này, Lương Khố cũng gặp được cơ duyên lớn thuộc về bản thân của mình

Thôi kệ xác hắn đi, trước khi chưa tìm hiểu được mục đích thật sự của tên Lương Khố này, cũng không cần bức dây động rừng làm cái gì.

“Tìm ta?”

Lương Khố hơi nghi ngờ đôi chút.

Bình thường Lương Sinh nhìn thấy hắn như là chuột thấy mèo, tránh càng xa càng tốt, làm gì có chuyện đi tìm hắn cơ chứ.

“Đúng vậy! Không phải ngươi nói ở bên trong Vạn Yêu Quật này sẽ hết lòng giúp ta tu hành hay sao?”

“Lúc ta tu luyện Côn Bằng Thôn Thiên Quyết đến cảnh giới nhập môn, quay lại đã không còn nhìn thấy ngươi đâu nữa rồi!”

Dương Nguyên Lãng liên tục kể khổ.

“Chuyện này?”

Lương Khố cũng có đôi chút xấu hổ.

Đúng là hắn có ý đợi Lương Sinh tu hành Côn Bằng Thôn Thiên Quyết đến nhập môn, sẽ giúp tên này bắt một đám Yêu Thú đến cho nó thôn phệ, tăng cao tu vi.

Nhưng mà nữa đường hắn lại nghe được bên trong Vạn Yêu Quật có Thánh Huyền Thai Quả xuất hiện, hắn cũng là đi tranh dành một phen, nên cũng đem chuyện đã hứa với lại Lương Sinh cho quên đi mất.

Cũng nhờ có lần đi tranh đoạt này, tu vi của hắn cũng đã từ Tiểu Thánh Cảnh sơ kỳ thăng lên đến Tiểu Thánh Cảnh viên mãn, cũng xem như công thành danh toại.

“Hắc! Ta có đôi chút việc bận, nên đã đem chuyện này quên đi mất!”

Lương Khố khoát tay, hắn không cần giải thích quá nhiều với lại Lương Sinh để làm cái gì.

“Ừ!”

Việc bận kia chắc là đi tìm cơ duyên để tăng lên thực lực của bản thân y chứ gì?

Dương Nguyên Lãng biết quá rõ ràng đi ấy chứ.

“Vậy còn ngươi! Tại sao ngươi lại có thể đến được nơi này?”



Chút nữa quên chuyện chính.

Từ nơi Hối Nguyên Động đến Huyết Lang Sơn cách nhau hàng tỷ km, giữa đường còn băng qua không biết bao nhiêu khu vực có Yêu Thú cực mạnh trấn thủ.

Ngay cả hắn trước đó có Tiểu Thánh Cảnh sơ kỳ tu vi, cũng không dám vỗ ngực tự tin từ Hối Nguyên Động đến nơi này mà không chút tổn thất gì cả.

Vậy mà một tên Luyện Thần cảnh, không, bây giờ là Động Hư cảnh mới đúng như Lương Sinh có thể đến được, nói ra không ai tin cả.

“Không biết! Ta cứ đi một đường liền đến được đây thôi, giữa đường không có ai làm phiền ta cả!”

“Không ai làm phiền?’

Thật hay giả vậy?

Yêu Thú bên trong Vạn Yêu Quật này trở nên lương thiện từ khi nào vậy cơ chứ.

“Cũng có mấy con Yêu Thú không có mắt muốn ăn thịt của ta, nhưng đều bị ta dùng Khốn Thánh Tác bắt lại cả rồi!”

Nói đoạn, Dương Nguyên Lãng đem Khốn Thánh Tác ra đưa qua đưa lại như muốn khoe khoang một dạng.

Cũng như Lương Khố, Dương Nguyên Lãng hắn cũng có bí mật cho mình, không nhất thiết phải đi giải thích với y làm gì cho mệt.

“Xẹt!”

“Ân!”

“Lương Khố! Ngươi muốn làm cái gì?”

Trông thấy Lương Khố dùng chính Khốn Thánh Tác trong tay của hắn để trói hắn lại, Dương Nguyên Lãng trong lòng không tự chủ có đôi chút giật mình.

“Làm gì? Hắc!!”

Khốn Thánh Tác vốn là của hắn đưa cho Lương Sinh, tuy là để Lương Sinh sử dụng, nhưng hắn đã luyện hóa nó từ trước, muốn từ trong tay Lương Sinh lấy lại quyền khống chế cũng khá đơn giản mà thôi.

“Lương Sinh? Khôn hồn thì nhanh nói cho ta biết, tại sao trong vòng một trăm năm, ngươi lại có thể từ Luyện Thần cảnh sơ kỳ đột phá đến Tiểu Thánh Cảnh viên mãn cảnh giới?”



Lương Khố gương mặt khá âm trầm, kèm theo đó là ánh mắt tham lam nồng đậm.

Hắn có tu luyện một loại bí pháp phụ trợ tu hành, môn bí pháp này không có tăng lên tu vi hãy hỗ trợ chiến đấu, mà là có thể nhìn thấu được tu vi của người đối diện.

Chỉ cần tu vi của đối phương không vượt qua hắn một đại cảnh giới, dù cho đối phương dùng môn công pháp ẩn giấu khí tức nào, cũng đều không thể nào qua được cảm ứng của hắn.

Nói thật, khi nhìn ra tu vi chân chính của Lương Sinh, trong lòng của hắn kinh hãi không hề nhẹ.

Trong vòng một trăm năm có thể từ Luyện Thần đến Tiểu Thánh Cảnh, dù cho đó có là Đế Giai Thiên Phú cũng chưa chắc có thể làm được, chứ đừng nói đến Lương Sinh chỉ có Nhất Giai Thiên Phú mà thôi.

Bên trong chuyện này nhất định là có cơ duyên vô cùng lớn, nếu như hắn đạt được nó, tu hành thành Thánh Vương hay Chuẩn Đế đều có thể mà.

“Chuyện này a! Cũng không có gì to tác, chẳng qua là vì ta đã đem Côn Bằng Phệ Thiên Quyết tu luyện đến cảnh giới viên mãn mà thôi!”

Nếu như Lương Khố này muốn biết, Dương Nguyên Lãng cũng không thèm che che giấu giấu làm cái gì cả.

“Ngươi? Ngươi nói cái gì?”

Lương Khố dường như không tin tưởng vào những gì mình vừa nghe thấy.

Côn Bằng Thôn Thiên Quyết viên mãn, mấy trăm ngàn năm qua đi, bên trong Côn Bằng Tông không người có thể tu hành đến cảnh giới như thế này rồi.

Bây giờ Lương Sinh nói mình đã tu hành đến viên mãn cảnh giới, hắn làm sao có thể tin tưởng được.

“Là thật hay giả, chỉ cần ngươi đem Khốn Thánh Tác thu hồi, như vậy không phải là đã biết rồi hay sao?”

Ánh mắt của Dương Nguyên Lãng di chuyển xuống bên dưới Khốn Thánh Tác đang trói chặt mình, ngụ ý bảo Lương Khố cởi trói ra cho hắn.

“Vậy Huyết Lang tộc nơi đây đều là do ngươi tiêu diệt?”

“Không sai!”

“Không những Huyết Lang tộc, trên đường đi đến nơi này, ta còn đem Hổ Đầu Thú bộ tộc cùng nhau tiêu diệt cả rồi!”

“Hổ Đầu Thú?”

Lương Khố chấn kinh.

Hổ Đầu Thú luận về số lượng có thể không nhiều bằng Huyết Lang tộc, thế nhưng sức chiến đấu cá nhân thì Hổ Đầu Thú phải hơn Huyết Lang tộc mấy cái cấp độ ấy chứ.



Mà nghĩ lại cũng không có gì quá đáng ngạc nhiên, nếu như Lương Sinh đã tu luyện Côn Bằng Phệ Thiên Quyết đến cảnh giới viên mãn, tu vi cũng đã nhập Thánh Cảnh, vậy việc y g·iết được Hổ Đầu Thú bộ tộc cùng Huyết Lang tộc cũng là điều bình thường thôi mà.

“Nè! Lương Khố? Những gì ngươi muốn biết ta đều đã nói cho ngươi biết cả rồi, nhanh chóng thu hồi lại Khốn Thánh Tác, thả ta ra ngoài đi!”

“Hắc! Lương Sinh? Ta nghĩ ngươi không còn có cơ hội còn sống để rời khỏi nơi này được đâu!”

“Lương Khố? Ý của ngươi là muốn g·iết ta?”

Dương Nguyên Lãng chớp chớp mắt.

Trăm năm kỳ hạn lại đến, không lẽ kiếp nạn lần này của hắn lại chính là Lương Khố này.

“Không sai?”

“Vì sao? Chúng ta là anh em mà?”

“Anh em? Hừ!"

"Lương Sinh? Ngươi đã bao giờ xem ta là anh của ngươi hay chưa?”

Lương Khố căm tức lên tiếng.

Từ nhỏ đến lớn, Lương Sinh ỷ vào sự sủng ái vô bờ của Lão Tổ không xem ai ra gì, đối với người anh như hắn cũng khinh thường nhìn lại.

Tên khốn này xem hắn như nô tài, gọi thì đến, đuổi thì lại đi, hắn đã mang một cổ uất ức cực lớn từ lâu rồi.

“Hắc! Ngươi là đang sợ ta chiếm lấy vị trí Thiếu Tộc Trưởng Lương gia của ngươi đi?”

Làm màu nhiều như vậy để làm gì, chẳng qua thấy hắn thiên phú tốt hơn, lại đem Côn Bằng Phệ Thiên Quyết tu luyện đến viên mãn, cảnh giới càng là ngang bằng y, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ vượt qua y, nên là ra tay trước trừ họa mà thôi.

“Ha ha! Ngươi nói hoàn toàn không sai!”

Lương Khố cũng không hề muốn phủ nhận nữa làm cái gì cả.

Bên ngoài Lương Sinh vốn đã được Lão Tổ thương yêu, cha cũng xem trọng y, sở dĩ Lương Khố hắn có thể làm người thừa kế của Lương gia như hiện tại, là vì Lương Sinh vốn là tên phế vật chỉ biết ăn chơi.

Nhưng mà giờ đây Lương Sinh đã là Tiểu Thánh Cảnh viên mãn cảnh giới, còn đem Côn Bằng Phệ Thiên Quyết tu luyện đến viên mãn, không bao lâu nữa thực lực sẽ vượt qua hắn, một khi Lương Sinh đột phá Đại Thánh Cảnh, Lương gia còn có chỗ cho hắn nương thân hay là sao?

Đế Cấp gia tộc trước nay vốn vô tình cùng khắc nghiệt mà.