Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 74: Đột Phá Đại Thánh Cảnh



Chương 74: Đột Phá Đại Thánh Cảnh

Đế Cấp gia tộc trước nay vốn vô tình cùng khắc nghiệt mà.

“Lương Khố? Nếu như ta đoán không sai, lần này đưa ta vào Vạn Yêu Quật là chủ ý của ngươi, chứ không phải là phụ thân hay Lão Tổ gì?"

"Có đúng hay không?”

“Không sai?”

Lương Khố gật đầu, hắn không hề phủ nhận chuyện đó.

Lương Sinh thiên phú tốt hơn hắn, nghe đâu lão tổ vì nỗi dưỡng Lương Sinh, có ý định dùng giá cả cao mua lại một gốc Thánh Liên Chi Căn, thăng cấp Thiên Phú của Lương Sinh lên đến Thánh Giai, thậm chí nếu có thể sẽ đưa lên Đế Giai, ngang hàng với lại đệ nhất thiên kiêu Lý Trường Sinh.

Dựa vào cái gì mà Lương Sinh lại có thể được ưu ái nhiều như vậy, trong khi hắn ngày đêm tu luyện vất vả lại không được lão tổ để ý đến.

Để lại Lương Sinh trước hay sau gì cũng là một mối họa, vẫn nên nghĩ cách đem nguy hiểm này bóp nát từ trong trứng nước thì hay hơn.

Thêm nữa một khi Lương Sinh không còn, Thánh Liên Chi Căn cũng là của hắn, tất cả Lương gia sau này cũng đều là của hắn, hắn ngu gì mà không làm đâu.

“Chỉ là ta không ngờ đến ngươi lại có thể đem Côn Bằng Thôn Thiên Quyết tu luyện đến viên mãn cảnh giới!”

Đây là điều mà Lương Khố đau nhức hồi lâu.

Hắn không ngờ một tên suốt ngày chỉ biết ăn chơi như Lương Sinh, đối với công pháp võ kỹ lại có lĩnh ngộ đáng sợ đến như vậy, thiên phú này đã không thua gì Đế Cấp Thiên Phú mất rồi.

Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần đem Lương Sinh này cắn nuốt, mọi chuyện sẽ kết thúc, nói không chừng sẽ thu được một phần cảm ngộ từ tu hành của Lương Sinh, để có thể giúp bản thân tiến thêm một bước.

“Lương Khố!"

"Điều ngươi không ngờ không chỉ có nhiêu đây thôi đâu!”

“Ngươi có ý gì?”

Lương Khố hơi nhíu mày, trực giác mách bảo hắn dường như có nguy cơ sắp sửa xảy ra.

“Ý gì! Hừ!”

“Ong!"



"Ầm ầm!"

"Phốc!”

Lương Khố tròng mắt muốn nức ra, từ trên thân thể của Lương Sinh phát ra một luồng khí tức khổng lồ, quét ngang chư thiên thập địa.

Đem hắn đánh bật ra cả ngàn km, ho ra máu liên hồi.

“Đại..! Đại Thánh Cảnh giới..?”

Lương Khố gian nan lên tiếng.

Khí tức này đã vượt qua Tiểu Thánh Cảnh viên mãn như hắn gấp mười lần, hắn cũng chỉ là ở trên người của những vị Đại Thánh Cảnh bên trong Tông Môn cùng Lý Trường Sinh nhìn qua mà thôi, không ngờ được Lương Sinh lại có thể đạt được đến loại cảnh giới này.

“Không đúng! Ngươi sử dụng Bạo Thánh Bảo Đan để tăng lên tu vi?”

Lương Khố dù sao cũng là Thánh Tử của Côn Bằng Tông, nhìn qua biểu hiện bất thường của Lương Sinh, hắn chỉ nghĩ đôi chút liền đã biết chuyện gì đang xảy ra.

Bạo Thánh Bảo Đan là một trong ba loại cấm dược trong hàng Thánh Đan, gồm có Bạo Thánh Linh Đan dành cho Tiểu Thánh Cảnh tăng lên tu vi một cảnh giới nhỏ, Bạo Thánh Bảo Đan dành cho Tiểu Thánh Cảnh viên mãn thăng lên làm Đại Thánh Cảnh, cùng với lại Bạo Thánh Vương Đan, có thể làm cho một vị Đại Thánh Cảnh viên mãn tăng lên đến Thánh Vương cảnh.



“Khục!"

"Phốc!”

“Lương Sinh? Ngươi điên rồi sao?”

Ba loại Đan Dược này đều được liệt vào hàng Cấm Dược của Thần Hoang Cổ Địa, không phải đến thời khắc cuối cùng, không được sử dụng.

Như ai cũng biết, một khi sử dụng, nó sẽ không có giống như bình thường cấm dược khác chỉ cần nằm trên giường mấy chục hay mấy trăm năm tu dưỡng, hay trực tiếp hạ xuống một đại cảnh giới, mà sau khi sử dụng Bạo Thánh Bảo Đan này, sau mười lăm phút bản thân sẽ bị nổ banh xác, cả thân thể lẫn hồn phách đều triệt để biến mất khỏi thiên địa này, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có....

Tên Lương Sinh này vì g·iết hắn...

“Lương Khố? Bộ ngươi nghĩ ta còn con đường khác để chọn lựa hay sao?”

Dương Nguyên Lãng đem Khốn Thánh Tác đã đứt ra từng đoạn quăng xuống bên dưới, chỉ động dụng một ý niệm, đã đi đến bên cạnh của Lương Khố.

Cảm giác này?



Đúng là cảm giác này?

Dương Nguyên Lãng đem thần niệm của mình thả ra bên ngoài, thần niệm của hắn đi đến đâu, vạn vật sinh linh hay Yêu Thú cường đại đều nằm rạp xuống bên dưới, bọn nó đang run sợ không dám ngẩn đầu lên.

Đây chính là Đại Thánh Cảnh giới, nhất niệm thương sinh diệt, cũng là cảnh giới chí cường ở Vạn Yêu Quật nơi đây.

“Đúng..! Đúng là không còn con đường khác!”

Lương Khố gian nan gật đầu.

Hắn nghĩ nếu như mình ở vào hoàn cảnh của Lương Sinh, trước sau gì cũng c·hết, sao không đem địch nhân g·iết đi, sau đó liền c·hết cũng không có gì hối tiếc.

“Đúng thì ngươi có thể c·hết đi được rồi!”

“Ong!”

Dương Nguyên Lãng không vui không buồn, một trảo đưa ra, xung quanh không gian vỡ vụn, hàng vạn cái lỗ đen khổng lồ xuất hiện, đem vạn vật cuốn đi vào bên trong, đương nhiên còn có cả Lương Khố nữa rồi.

“Ong!"

"Ong!”

“Dừng tay!”

“Ai dám g·iết con của ta!”

“Ầm ầm!”

“Thánh Vương viên mãn cảnh giới ? Không? Là Thánh Vương viên mãn hình chiếu?”

Dương Nguyên Lãng nhìn người đàn ông tầm năm mươi tuổi chỉ phất tay đã đem hàng vạn cái lỗ đen do mình tạo ra chấn tan vỡ, cũng đã hiểu được thực lực của đối phương mạnh đến đâu rồi.

Tuy nói Thánh Vương hình chiếu không phải là Thánh Vương chân thân xuất hiện, nhưng vẫn có một phần thủ đoạn của Thánh Vương cường giả.

Chỉ cần có Thánh Vương thực lực, cũng đủ để nghiền ép bấy kỳ tên Đại Thánh Cảnh Giới nào.



Thường làm ra Thánh Vương hình chiếu cũng phải hao tổn không ít tu vi cùng lực lượng nguyên thần, không thua kém gì tạo ra một cổ phân thân.

Nếu như không phải là người quan trọng muốn bảo vệ, không một vị Thánh Vương nào lại hy sinh to lớn như vậy làm ra Thánh Vương hình chiếu cả.

“Phụ thân! Cứu con! Phụ thân! Nhanh ra tay cứu con a!”

Lương Khố nhìn thấy Lương Khang xuất hiện, ánh mắt của hắn mừng rỡ như điên.

Bất chấp hình tượng Thánh Tử của mình, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, trông thật đáng xấu hổ, còn hơn là tên phế vật Lương Sinh trước đây nữa.

“Lương Sinh? Lương Khố? Hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Lương Khang nghi hoặc không thôi.

Hắn nghĩ đến Lương Khố nguy hiểm đến tính mạng là do phải gặp cường giả kinh khủng mới đi triệu hoán hắn, không nghĩ đến khi xuất hiện lại trông thấy Lương Sinh một bộ đầy sát khí ra tay với lại Lương Khố.

Mà khoan đã? Lương Sinh ra tay với Lương Khố mà không phải ngược lại sao?

Tu vi của Lương Sinh? Trời? Đại Thánh cảnh giới?

Lương Khang nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn rất nhanh nhìn ra tu vi của Lương Sinh là do sử dụng Bạo Thánh Bảo Đan mà ra.

Nhưng dù là vậy, trước khi Lương Sinh sử dụng loại Đan Dược này, tu vi cũng đã là Tiểu Thánh Cảnh viên mãn cảnh giới thì mới được.

Một thằng nhóc ăn chơi không có bờ bến, năm nay cũng chỉ một trăm năm mươi tuổi, làm sao có thể tu luyện đến Tiểu Thánh Cảnh viên mãn cho được.

“Phụ thân.! Cái này?”

Lương Khố bây giờ cũng đã bình tĩnh trở lại.

Phải rồi, hắn phải giải thích chuyện này thế nào đây?

Là do hắn kiên kỵ thiên phú cùng thực lực của Lương Sinh, hay ghen ghét lão tổ quá ưu ái nên mới dùng Khốn Thánh Tác ra tay giam cầm, muốn tiêu diệt Lương Sinh cho khuất mắt nhưng lại bị phản sát phải dựa vào thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của Lương Khang giao cho để bảo tồn mạng sống.

“Súc sinh! Ngươi?”

Lương Khang là nhân vật như thế nào, chỉ cần nhìn qua hoàn cảnh xung quanh nơi đây, hắn cũng đã hiểu được mấy phần chuyện xảy ra nơi này.

Thật ngu ngốc, Lương gia hắn khó khăn lắm mới ra một thiên tài như là Lương Sinh như vậy, ngày sau Đại Thánh hay Thánh Vương chỉ là chuyện nhỏ, có thể tu hành đến Chuẩn Đế cường giả cũng không phải là không được.

Vậy mà lại bị cái tên ngu si Lương Khố này chi phá hủy, hắn cũng không biết phải nói gì cho phải đây.

Có khi cũng trách hắn, không nên thuận nước đẩy thuyền, để hai anh em nó cạnh tranh làm gì.