Có khi cũng trách hắn, không nên thuận nước đẩy thuyền, để hai anh em nó cạnh tranh làm gì.
Ánh mắt của Lão Tổ vẫn luôn độc ác, ngài ấy nói thành tựu của Lương Sinh sau này cao hơn Lương Khố, Lương Sinh sau này có thể làm chủ Lương gia, đưa Lương gia đi về hướng huy hoàng, vượt qua cả Lý gia hay Tống gia, trở thành gia tộc số một ở Côn Châu, thậm chí toàn bộ Thần Hoang Cổ Địa này.
Hắn nên nghe theo lời lão tổ, nghiên về Lương Sinh, hết sức vun trồng để Lương Sinh làm Thiếu Tộc Trưởng, không cần cạnh tranh quái gì cả.
Giờ đây.
“Phụ thân? Ông tránh ra đi! Lương Khố hôm nay tôi nhất định phải g·iết c·hết hắn!”
Dương Nguyên Lãng không có nói nhiều, đã Lương Khang là người thông minh như vậy, cũng không cần hắn phải phí miệng lưỡi đi giải thích.
Tốn hao nhiều tâm huyết như vậy, cũng là sắp c·hết đến nơi, trước khi c·hết, hắn phải đem người hại hắn ở kiếp này tiêu diệt đi thì mới được.
“Ong!"
"Ầm ầm!”
“Ân!”
“Lương Khang? Ông muốn làm gì?”
Dương Nguyên Lãng gương mặt trông xấu đi thấy rõ.
Cái tên Lương Khang này, cuối cùng cũng đứng về phía của Lương Khố, ra tay ngăn cản hắn cho bằng được.
“Sinh nhi! Chuyện này hãy kết thúc ở đây đi!”
Lương Khang nhìn qua Lương Khố một cái, liền nhắm mắt lại, hắn cũng không muốn đối mặt với lại Lương Sinh.
“Ha Ha ha!”
“Kết thúc ở đây? Ý của ông muốn nói là ta c·hết một cách vô ích rồi?”
Dương Nguyên Lãng giận quá thành cười.
“Sinh nhi! Lương Khố dù sao cũng là anh trai của con, hai đứa không thể tương tàn như vậy được!”
‘Hắc! Lương Sinh ơi là Lương Sinh! Ngươi vẫn còn quá non rồi!’ Lương Khố trong lòng âm thầm cười lạnh.
Thiên kiêu sao?
Chỉ khi còn sống mới là thiên kiêu, một khi c·hết đi, thứ gì cũng không phải.
Đúng là thiên phú cũng như tiềm lực của hắn không bằng Lương Sinh, tuy nhiên Lương Sinh sau khi sử dụng Bạo Thánh Bảo Đan thì chắc chắn phải c·hết, còn là hình thần câu diệt.
Trong khi đó hắn đây vẫn còn sống, tu vi còn là Tiểu Thánh Cảnh viên mãn cảnh giới, là hy vọng của Lương gia sau này, phụ thân ông ta là tộc trưởng, biết phải lựa chọn như thế nào mà.
“Ta hiểu rồi!”
Dương Nguyên Lãng cũng không ngốc, dĩ nhiên là hiểu được Lương Khang vì sao một mực bảo vệ Lương Khố, dù tên này muốn g·iết c·hết hắn cho bằng được.
Quả nhiên thế giới này đủ vô tình.
“Sinh nhi! Con không nên sử dụng Bạo Thánh Bảo Đan!”
Lương Khang chỉ nói đơn giản một câu.
Phải!
Nếu như Lương Sinh không phải là người sắp c·hết, với thiên phú cùng tiềm lực vô tận của nó, Lương gia sẽ dốc hết toàn bộ tài nguyên để giúp đỡ nó tu hành.
Dù nó có muốn g·iết Lương Khố, hắn đây cũng sẽ ra tay giúp nó.
Thậm chí hắn còn đem trong gia tộc ra Thánh Liên chi căn đã cất giấu từ lâu cho Lương Sinh sử dụng, để thiên phú của nó có thể đạt đến Thánh Giai, cao hơn nữa Đế Giai.
Chỉ là bây giờ nói những thứ này còn có ích lợi gì.
“Được thôi! Tuy nhiên ta sẽ không có cam lòng c·hết đi như vậy!”
“Đại Đạo Vạn Thiên Lôi Vũ! Giết!”
“Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!”
Thiên địa một lần nữa biến đổi, Dương Nguyên Lãng lần đầu tiên thi triển Đại Đạo Vạn Thiên Lôi Vũ bên trong Khống Lôi Thuật mà hắn học được từ Vô Cực Đại Đạo Kinh.
Khác với lại hắn thi triển lần đầu ở Bất Dạ Thành, khi đó tu vi của hắn chỉ là Luyện Thần cảnh, còn không sử dụng toàn lực, lần này hắn dùng là Đại Thánh cảnh giới tu vi, còn thiêu đốt toàn bộ tự thân tinh huyết dùng cho một chiêu cuối cùng này.
“Ầm ầm!”
Bên trong Vạn Yêu Quật Bí Cảnh hiện tại, thiên địa đã phủ đầy lôi vân, thiên uy hàng thế như muốn tận thế đến nơi, dù cho Vạn Yêu Quật là do Chuẩn Đế cường giả tạo ra, không gian kiên cố vô cùng, giờ đây cũng là rung động liên hồi, tùy thời có thể băng diệt.
Sinh linh bên trong Vạn Yêu Quật thì không cần phải nói, nhỏ từ Thần Tàng cảnh, lớn đến Tiểu Thánh Cảnh viên mãn, giờ đây đều nằm rạp xuống bên dưới một lần nữa, chờ đợi khoảnh khắc c·ái c·hết hàng lâm.
Với loại uy áp này, không một Yêu Thú nào có thể nổi lên tâm tư phản kháng.
“Phụ thân! Cứu mạng a!”
Lương Khố đúng gần uy áp này nhất, hiển nhiên hắn cảm nhận được uy áp t·ử v·ong từ tận sâu bên trong linh hồn truyền đến.
Loại lực lượng này quá sức đáng sợ, dù trong lòng hắn tin tưởng vào thực lực tuyệt đối của Lương Khang, nhưng giờ khắc này cũng đã có giao động.
Lực lượng này đã vượt qua phạm vi của Đại Thánh viên mãn cảnh giới, liệu phụ thân có thể chống lại được hay không.
“Ong!"
" Ầm ầm!”
“Cái này?”
Lương Khang hơi run lên một chút.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để hỏi xem vì sao Lương Sinh lại có thể thi triển ra chiêu thức hủy thiên diệt địa như thế này, trước tiên tạo ra một vòng bảo hộ, đem Lương Khố bảo vệ lại rồi nói sau.
“Lương Khố! Sau khi rời khỏi Bí Cảnh, ngay lập tức đến tổ trạch gặp ta!”
Lương Khang sắc mặt cũng vô cùng khó coi, như hắn không phải là Thánh Vương viên mãn cảnh giới, mà là Thánh Vương sơ kỳ, đối mặt với một kích toàn lực này của Lương Sinh, cũng chỉ có thể nuốt hận.
Càng là như thế, hắn càng hận Lương Khố nhiều hơn, một thiên tài vạn năm hiếm thấy, lại còn là người của Lương gia, vậy mà lại bị tên khốn kiếp này ép cho phải t·ự s·át.
Hắn hận không thể ngay lập tức đem Lương Khố này đánh cho tan xương nát thịt đi.
“Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!”
....
Viên Hoang Đại Lục!
Ải Quan!
“Ầm ầm! Ầm ầm”
“Ực!”
“Đại ca! Em có chút hối hận vì đến nơi này rồi!”
Dương Nguyên Sơn nuốt khan một ngụm nước miếng.
Nhìn phía trước những siêu cấp cường giả đang đại chiến với nhau, trong lòng hắn rung động mãnh liệt, hối hận vì nghe theo lời Nguyễn Minh Ngọc kêu gọi chạy đến nơi này vì nhân loại cùng Dị Lang Tộc đại chiến rồi.
“Xẹt! Ầm ầm! Phốc!”
“Tam đệ! Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn mất rồi!”
Dương Nguyên Sinh đem một tên Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh Dị Lang Tộc tiêu diệt, liền khuyên can Dương Nguyên Sơn.
Đâu phải hắn không hối hận, nhưng nếu không có đi đến Viên Linh Đế Quốc, không gặp được trận diệt thế đại chiến này, bọn họ sẽ được Viên Linh Đế Quốc đưa cho tài nguyên đột phá cảnh giới hay là sao?
Không đến nơi này, ba năm trước ở Đại Dương Hoàng Triều, hắn cũng chỉ là một Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh nhỏ bé, những Đan Dược đột phá Tông Sư cảnh như Chân Huyền Đan là không hề đến phiên của hắn sử dụng, cảnh giới hiện tại cũng đã không phải là Hạ Vị Tông Sư rồi.
“Ầm ầm!”
“Các ngươi nói nhảm làm gì! Nhanh chóng cùng ta tiêu diệt nhóm Dị Lang Tộc này đi!”
Vương Đệ nhanh chóng đánh thức hai anh em Dương Nguyên Sinh còn đang thất thần.
Suy nghĩ nông cạn, một khi để cho Dị Lang Tộc công phá Ải Quan, t·ấn c·ông sâu vào Viên Linh Địa Khu, khi đó hàng tỷ con dân sẽ làm thức ăn cho Dị Lang Tộc, bọn họ những võ giả có máu huyết cùng sinh mệnh lực cường đại, sẽ là cái đích cho đám Dị Lang Tộc tranh dành.
Bây giờ còn không ra tay tranh đấu, lúc sau sẽ phải hối hận.
“Ầm ầm!”
“Nhị hoàng tử nói rất là phải!”
Dương Nguyên Sinh một chưởng đánh bay tên Dị Lang Tộc vừa mới đến, liền cung kính gật đầu lên tiếng.
Vương Đệ nói cũng phải, nhân loại lâm nguy, ngay cả Vương Đệ đường đường là Nhị Hoàng Tử của Đại Nhật Hoàng Triều, cũng phải ra chiến trường cùng bọn họ kề vai sát cánh g·iết địch, một đám dân đen như mình đây thì có gì mà phải than phiền đâu.