Vương Đệ nói cũng phải, nhân loại lâm nguy, ngay cả Vương Đệ đường đường là Nhị Hoàng Tử của Đại Dương Hoàng Triều, cũng phải ra chiến trường cùng bọn họ kề vai sát cánh g·iết địch, một đám dân đen như mình đây thì có gì mà phải than phiền đâu.
“Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!”
‘Thực lực! Ta cần thực lực, nếu như..!’
Dương Nguyên Sinh nhìn qua khu vực Luyện Thần cảnh cường giả đang đại chiến, đặt biệt là vị Lang Hoàng như thần ma hạ trần kia, trong lòng biết bao nhiêu khát vọng cùng mong muốn.
Phải rồi, đây mới chính là thực lực có thể đem bản thân vận mệnh khống chế ở trong tay mình, không những vậy, còn có thể khống chế sinh mệnh của người khác.
Nếu như hắn có loại thực lực như vị Lang Hoàng kia, dù để cho hắn làm bất kỳ điều gì, hắn cũng chấp nhận.
Chỉ tiếc, hắn cũng hiểu đây dù sao cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Dù có được đôi chút cơ duyên, nhưng hắn cũng biết, để có thể đạt đến được cảnh giới như của Lang Hoàng đó, cũng là chuyện không có khả năng xảy ra được.
"Xẹt.. "
"Phốc!"
"Nhị ca! Anh làm sao vậy?"
Đang chiến đấu lại đi mất tập trung, bộ người anh này của mình muốn đi theo cha mẹ trước đó hay sao?
"Không có gì?"
Dương Nguyên Sinh xua tay, vừa rồi đúng là có lỗi của hắn, không nên nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Vẫn là tập trung chiến đấu với Dị Lang Tộc mới là đúng đắn hơn cả.
....
“Ầm ầm!”
“Lang Thần Quyền! Sát!”
“Ong! Ong!”
“Canh Kim Kiếm Khí! Giết!”
“Thanh Long Thần Trảo! Hủy!”
“Sư Rống Kình! Phá!”
“Huyền....!”
“Ong!"
"Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!”
“Rầm rầm! Rầm rầm!”
Ải Quan đại chiến, bốn đại cường giả mạnh nhất của Viên Hoang Đại Lục lao vào nhau, tạo nên một trận chiến vô tiền khoáng hậu từ trước đến nay trên Đại Lục.
Mỗi một kình khí bọn họ phát ra, đủ để nhấn chìm cả một dãy núi non cực lớn, trong nháy mắt, Ải Quan với hơn trăm ngàn km chiều dài, thêm vào biết bao là kiến trúc phòng ngự được xây dựng lên suốt mấy ngàn năm qua để chống lại Dị Lang Tộc đã bị hủy đi hơn phân nữa.
Luyện Thần viên mãn cảnh giới ra tay, uy năng kinh khủng đủ để hủy diệt bất kỳ quốc gia nào.
Luyện Thần viên mãn bên dưới nếu như dám đến gần quan chiến, cũng sẽ b·ị t·hương nặng, thê thảm hơn, tu vi yếu một chút liền sẽ tan thành tro bụi.
Cũng may, Lang Hoàng cùng ba tên Yêu Thú cường giả cũng cảm thấy nếu như bốn người đại ở nơi đông người sẽ mang đến hậu quả không thể lường, nên là vẫn chọn khu vực không có bao nhiêu người lui tới để mà đại chiến.
Đương nhiên, cường giả cùng binh sĩ của nhân loại cũng không có điên gì đi chạy vào trung tâm của trận đại chiến này làm gì cho uổng mạng, bọn họ vẫn đang cùng Dị Lang Tộc mười vị Lang Vương đại chiến cùng nhau quên cả trời đất bên kia.
“Ong! Ong!”
.....
“Bạch Nghiêu, đó là cha của ngươi đi?”
Trốn ở nơi xa xa, Dương Tư Nguyệt mắt lom đom nhìn lại bên kia.
Nàng cũng không có muốn đến đây đâu, nhưng ai mà biết con mèo trắng này nói ở Viên Linh Địa Khu không còn nơi nào chơi vui nữa, một hai phải chạy khỏi Viên Linh Địa Khu để mà ra bên ngoài xem thiên địa to lớn kia chứ.
Kết quả trời đất rộng lớn không thấy đâu, lại gặp phải Dị Lang Tộc công Ải Quan, chút nữa hai người bọn họ phải làm mồi nhắm cho Dị Lang Tộc rồi.
“Đúng là cha của ta rồi!”
Bạch Nghiêu gật gật đầu.
Cha của hắn là Bạch Hổ Sơn Sơn Chủ, đã từng có hiệp nghị với hai đại cường giả khác là Long Tiềm cùng Huyết Nhạn, cả ba người sẽ không tham gia vào ân oán giữa loài người cùng Dị Lang Tộc, nhưng lại xuất hiện ở nơi đây, là nhân loại ở vào thế dầu sôi lửa bỏng để chống lại Lang Hoàng, đây là điều hắn không có nghĩ đến.
“Hừ! Mấy người bọn họ còn không phải là đối thủ của anh cả ta đâu!”
Dương Tư Nguyệt trông thấy Bạch Nghiêu một bộ sùng bái cha của mình cùng tên Lang Hoàng kia, trong lòng có đôi chút không thoải mái.
Trong mắt của nàng, anh cả của mình là thiên hạ vô địch, không gì không làm được, bốn con yêu thú bên kia đoán chắc cũng không phải là đối thủ của anh ấy.
Một khi anh ta có mặt ở đây, một cái tát cũng đủ đem bốn con Yêu Thú đó hủy diệt đi ấy chứ.
“Hừ! Trẻ con vô tri!”
Bạch Nghiêu hết sức khinh thường nói nhỏ.
Hắn công nhận Dương Nguyên Lãng mạnh thật, nhưng tối đa cũng chỉ là Luyện Thần cảnh sơ kỳ mà thôi, tương đương với tên Luyện Thần cảnh hạng bét bên nhân loại đang đau khổ cùng Dị Lang Tộc chèo chống.
Loại cường giả kia đi bắt nạt mấy tên Đạo Thai Cảnh như bọn hắn thì còn được, nhưng mà đụng phải cao thủ chân chính, còn không phải sẽ bị người ta dùng một cái tát diệt đi nhanh gọn hay sao.
Nhưng nghĩ cũng lạ, chuyện cha của hắn xuất hiện ở nơi đây cũng nằm ngoài dự đoán của hắn à nha.
....
“Bạch Phù, Long Tiềm! Huyết Nhạn! Ba người các ngươi không ở Viên Hoang Sơn Mạch hưởng phúc, chạy đến nơi này liên thủ ngăn cản ta để mà làm cái gì?”
Lang Hoàng tạm thời dừng tay, có chút tức tối nhìn qua ba tên Yêu Thú cường giả mạnh nhất Viên Hoang Đại Lục hiện tại.
“Lang Hoàng! Ngươi cũng đừng cho là bọn ta không biết gì cả, chỉ cần để cho ngươi đem Viên Linh Địa Khu bên trong toàn bộ nhân loại cắn nuốt, bước tiếp theo có phải ngươi sẽ đánh chủ ý lên Viên Hoang Sơn Mạch bọn ta hay không?”
Bạch Phù lành lạnh lên tiếng chất vấn.
“Ầm ầm!”
...
“Hắc! Thì ra là Tam Đại Yêu Hoàng sợ hãi Lang Hoàng đánh chủ ý lên bọn họ nên mới ra tay trợ giúp!”
Người lên tiếng là Nguyễn Viết Trung, Luyện Thần trung kỳ Hóa Thần Cảnh, cũng là Lão Tổ của Viên Linh Đế Quốc, người được đề cử tạm thời làm lãnh đạo dẫn dắt nhân loại chống lại Dị Lang Tộc trong trường đại chiến lần này.
“Viết Trung Lão Tổ nói không sai! Ta trước đó cũng đang có nghi hoặc này!”
Lý Vô Cơ, Luyện Thần hậu kỳ Pháp Thần cảnh, trước đó là Lão Tổ của Vô Ưu Đế Quốc bên ngoài Viên Linh Địa Khu, nói ra tu vi của hắn cũng cực mạnh, nhưng không chống lại được sự hùng mạnh cùng tàn nhẫn của Dị Lang Tộc.
Không còn cách nào khác dẫn dắt dân chúng còn lại chạy đến Viên Linh Địa Khu lánh nạn, đồng thời liên hợp tất cả nhân loại lại, cộng đồng đối phó với lại Dị Lang Tộc, bên trong liên minh lần này, Lý Vô Cơ có tiếng nói tương đối cao.
“Yêu Tộc trước giờ vẫn luôn như vậy, bọn chúng không có hủy diệt chúng ta đã là may mắn lắm rồi!”
Một trong ba Pháp Thần Cảnh còn lại của nhân loại cũng cười lạnh lên tiếng.
Yêu Thú cùng loài người trước giờ quan hệ không bao giờ tốt, nhưng Dị Lang Tộc bây giờ mạnh hơn, hai bên chỉ có thể tạm thời bắt tay giảng hòa mà thôi.
Nói chung là môi hở răng lạnh.
“Không thể nói như vậy, trận chiến này ta vẫn hy vọng ba tên Yêu Hoàng sẽ dành chiến thắng hơn!”
Tên Luyện Thần hậu kỳ Pháp Thần Cảnh cuối cùng là Triệu Hận nhẹ nhàng lắc đầu.
Yêu Tộc cùng nhân loại là túc địch hàng trăm ngàn năm nay, nhưng thời kỳ cường thịnh nhất, Yêu Tộc cũng không có ý định đem toàn bộ nhân loại tiêu diệt hết.
Nhưng Dị Lang Tộc này thì lại khác, bọn họ không hề muốn thống trị nhân loại hay địa vực gì, thứ bọn họ cần là đem nhân loại ăn sạch để gia tăng tu vi.
Cho nên nếu trận chiến này Dị Lang Tộc dành chiến thắng, không chỉ Yêu Tộc bên trong Viên Hoang Sơn Mạch gặp tai ương, mà nhân loại của bọn họ cũng sẽ phải tiến vào thời kỳ tận thế rồi.
“Hừ!”
Bên kia trận doanh, mười đại Yêu Vương của Dị Lang Tộc cũng ra hiệu cho người của mình tạm thời ngừng công kích, theo dõi diễn biến tiếp theo của trận đại chiến giữa Lang Hoàng cùng ba đại Yêu Hoàng bên trong Viên Hoang Sơn Mạch.