Chương 78: Lang Tộc Lui Binh! Rời Khỏi Khốn Thần Trận
Đặt biệt, với những người đang chuẩn bị đón lấy c·ái c·hết như Bạch Phù cùng nhân loại một phương, càng là không hiểu biết được gì.
Có người suy đoán Lang Hoàng gặp phải cường giả chú ý, nên sớm chạy trốn chăng?
Chỉ là suy đoán này nhanh chóng bị dập tắc đi. Thực lực của Lang Hoàng cường đại đến như thế kia. Ngay cả ba vị Yêu Vương mạnh nhất của Viên Hoang Đại Lục liên thủ còn không đối phó nổi, ai có khả năng đánh bại Lang Hoàng cho được kia chứ.
Nhưng theo sau, bọn họ lại mừng như điên, Lang Hoàng không biết nguyên nhân gì liền rời đi, vậy nguy cơ lần này của bọn họ cũng xem như đã được hóa giải.
“Ba vị đại nhân!”
Nguyễn Viết Trung đại diện cho nhân loại một phương từ từ đi đến gần phía của Bạch Phù ba người, thái độ có chút cung kính.
Lang Hoàng bây giờ đã không còn xuất hiện nơi đây, dù cho là nguyên nhân gì, cũng đều là chuyện tốt.
Nếu như nhân lúc Lang Hoàng không có ở đây, liên hợp với ba người Long Tiềm, đem toàn bộ Dị Lang Tộc tiêu diệt, vậy từ nay về sau, Viên Hoang Đại Lục sẽ không cần phải sợ Dị Lang Tộc uy h·iếp nữa rồi.
“Ngươi không cần phải nói tiếp, ba người bọn ta đến đây chỉ là đối phó với lại Lang Hoàng, sẽ không có xen vào chuyện của các ngươi với lại Dị Lang Tộc!”
Bạch Phù liếc mắt một cái liền nhìn ra được đám nhân loại này đang tính toán điều gì, bọn họ mới khinh thường nhìn lại đây.
Bọn họ là chúa tể Viên Hoang Sơn Mạch, làm sao có thể bị nhân loại lợi dụng xem như súng sử dụng cho được.
“Chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Long Tiềm cùng Huyết Nhan không hề phản đối lập tức đồng ý.
Đối thủ của bọn họ chỉ có Lang Hoàng, bây giờ Lang Hoàng không rõ sống c·hết, bọn họ cần phải tìm ra y, hiểu biết được chuyện gì đang xảy ra, nếu như có thể liền đem Lang Hoàng tiêu diệt luôn một thể.
“Xẹt!”
“Quả nhiên!”
Nguyễn Viết Trung cùng toàn thể Luyện Thần cảnh bên nhân loại nhìn xem ba người Bạch Phù không một chút do dự rời đi, gương mặt rất là khó xem.
Bọn họ vẫn là đoán đúng, đám Yêu Thú này chỉ lo co bản thân, không hề cao thượng đến nổi ra tay giúp đỡ như bên mình nghĩ.
...
“Lang Đan! Ngươi có tu vi cao nhất, nói xem phải làm gì tiếp theo!”
Thập đại Lang Vương đến gần lại với nhau, ánh mắt chăm chú nhìn qua Lang Đan, một trong số ba tên Luyện Thần hậu kỳ của Dị Lang Tộc hiện tại.
Lang Đan cũng là người mà Lang Hoàng tín nhiệm nhất, Lang Hoàng đã từng nói qua, nếu y không có ở đây, tất cả đều phải nghe theo lời nói của Lang Đan đến làm việc.
“Chúng ta rút lui trước! Chuyện quan trọng bây giờ là tìm Lang Hoàng trở lại rồi mới tính sau!”
Lang Đan nhìn qua đám nhân loại bên kia.
Hiện tại toàn bộ chiến lực cao tầng của nhân loại đang tụ tập lại nơi đây, số lượng cường giả đứng đầu của bọn họ so với bên mình cũng không có yếu, nếu như hai bên đại chiến, cùng lắm cũng chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi.
“Được! Vậy chúng ta rút lui!”
Chín tên Luyện Thần cảnh còn lại cũng không có ý kiến.
Không có Lang Hoàng ở lại đây trấn thủ, nhân loại bên kia vẫn là khối xương cứng, bọn họ cũng không thể gặm vào nổi.
“Viết Trung minh chủ! Dị Lang Tộc giống như muốn rời đi!”
Lý Vô Cơ nhanh chóng nhận ra được sự dị động của đám người Dị Lang Tộc bên kia.
“Chờ cho bọn chúng rời đi, chúng ta liền xây dựng lại Ải Quan, một bên tìm Lang Hoàng rơi xuống rồi tiêu diệt!”
Nguyễn Viết Trung cũng thầm hạ quyết tâm.
Địch nhân lớn nhất của bọn họ trước nay vẫn luôn là Lang Hoàng, chỉ cần đem Lang Hoàng tiêu diệt, đám Dị Lang Tộc còn lại không đủ tạo nên sóng gió, bọn họ có thể từ từ nghĩ cách tiêu diệt.
“Được! Cứ làm như vậy đi!”
Lý Vô Cơ gật đầu, cũng không nghĩ được biện pháp gì hay, dù sao đám người mình hiện tại cũng chỉ đang ăn nhờ ở đậu.
Chỉ là ngay khi quay đầu đi, ánh mắt của hắn chuyển sang âm trầm một cách vô cùng đáng sợ, cũng không có ai biết, hiện tại trong lòng của hắn đang suy nghĩ điều gì.
Chỉ thấy hắn quay lại bên cạnh Kỹ Phục Đức cùng Triệu Hận hai người, cả ba liền giao lưu với nhau một cái ánh mắt.
“Ấy! Tiến Tiến đại sư cùng Minh Ngọc ở nơi nào rồi?”
Nguyễn Viết Trung cũng không hề biết đang có một âm mưu vô cùng lớn đang chờ đón mình cùng Viên Linh Đế Quốc sắp đến, trở lại trận doanh của mình, nhìn quanh không thấy cô cháu gái cưng của mình cùng Thái Tiếu Tiếu nơi đâu,liền nghi hoặc lên tiếng hỏi.
“Hồi Lão Tổ! Minh Ngọc cùng Tiếu Tiếu đại sư đã đến Đại Nhật Hoàng Triều!”
Trả lời câu hỏi của Nguyễn Viết Trung là Nguyễn Minh Cảnh, Hoàng Đế hiện tại của Viên Linh Đế Quốc, cũng là cha của Nguyễn Minh Ngọc.
Mặc dù bên ngoài hắn là Hoàng Đế cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt của Luyện Thần cảnh Lão Tổ, hắn vẫn như đứa bé mà thôi.
“Nó đến Đại Nhật Hoàng Triều làm gì? Còn phải mang theo Tiếu Tiếu đại sư?”
Thái Tiếu Tiếu là một vi Luyện Thần trung kỳ cường giả, cảnh giới không thua gì hắn, ngoài ra y còn là một vị Lục Giai Trận Pháp Sư.
Quan trọng nhất Thái Tiếu Tiếu là một tán tu, tông môn của y đã bị Dị Lang Tộc tiêu diệt, hắn phải bỏ ra rất nhiều tài nguyên để mời Thái Tiếu Tiếu gia nhập Viên Linh Đế Quốc của bọn họ.
“Hồi Lão Tổ! Minh Ngọc dẫn theo Tiếu Tiếu đại sư rời đi là vì đến Đại Nhật Hoàng Triều giải cứu cho Bất Dạ Thành Thành Chủ.!”
Nói đoạn, Nguyễn Minh Cảnh cũng không có giấu giếm, đem những gì mà mình biết được, nói cả cho Nguyễn Viết Trung biết.
“Viên Linh Địa Khu lại xuất hiện một vị Luyện Thần cảnh?”
Nguyễn Tiết Trung vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.
“Đúng vậy thưa Lão Tổ!”
Bất Dạ Thành Chủ Dương Nguyên Lãng là Luyện Thần cảnh cường giả, nếu có thể đem y cứu ra khỏi Khốn Thần Trận, như vậy y sẽ mang ân huệ với Viên Linh Đế Quốc của mình.
Hiện tại Viên Linh Địa Khu đang trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng, một vị Luyện Thần cảnh như Dương Nguyên Lãng xuất hiện, sẽ giúp ích không hề nhỏ cho phần thắng của nhân loại một phương, nên hắn cũng không mấy do dự đồng ý.
Theo hắn thấy, lần này nếu như trận đại chiến nơi đây bên mình thất bại, Nguyễn Minh Ngọc cũng có thể theo đó chạy trốn, bảo toàn một tia huyết mạch cho hoàng thất nhà họ Nguyễn bọn họ.
“Ngươi làm rất là tốt!”
Nguyễn Tiết Trung tiến đến vỗ nhẹ vai của Nguyễn Minh Cảnh một cái.
Viên Linh Địa Khu hiện tại rất là không ổn, không riêng gì phải đối mặt với lại sự công kích của Dị Lang Tộc, mà còn đến từ nội bộ hỗn loạn của nhân loại bên trong từ khi bọn họ tiếp nhận đám người từ bên ngoài đi vào.
Đối với tình cảnh này, hắn cũng không có cách nào, đành đi một bước thì tính một bước vậy.
...
Thời gian quay lại mười lăm phút trước tại Đại Dương Hoàng Cung!
“Ong!”
“Khục! Khục!"
"Phốc!”
“Tiền..! Tiền bối..!”
Vương Nghịch chạy đến nhìn thấy Dương Nguyên Lãng thật sự xuất hiện, toàn thân chảy ra mồ hôi lạnh, âm thanh cũng trở nên run rẩy lạ thường.
“Các ngươi có thể an tâm! Ta đã từng nói qua, nếu như các ngươi không có gây phiền toái cho Bất Dạ Thành, ta sẽ không có tính toán với các ngươi!”
“Khục! Phốc!”
Nói đoạn, Dương Nguyên Lãng lại ho khan liên tục, máu tươi cũng tuôn trào ra bên ngoài, phải vất vả lắm hắn mới có thể ổn định lại khí huyết bên trong cơ thể của mình.
“Đa..! Đa tạ tiền bối!”
Tảng đá đè nặng trong lòng của Vương Nghịch cuối cùng cũng có thể buông xuống được rồi.