Tảng đá đè nặng trong lòng của Vương Nghịch cuối cùng cũng có thể buông xuống được rồi.
Cũng còn may, ngay khi nhận được thông báo từ phía Viên Linh Đế Quốc, bọn họ đã dừng tay kịp thời, nếu như không, hậu quả thật khó mà có thể tưởng tượng ra được.
“Giao Đại Nhật Kinh của các ngươi ra đây!”
“Đại..! Đại Nhật Kinh?”
Vương Nghịch nuốt một ngụm nước miếng.
Đại Nhật Kinh là Địa Giai thượng phẩm công pháp, là trấn tộc chi bảo của Vương gia bọn họ, sao có thể giao ra cho Dương Nguyên Lãng cho được.
Vương Nghịch không dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của Dương Nguyên Lãng, liền liếc mắt nhìn qua Nguyễn Minh Ngọc cùng Thái Tiếu Tiếu hai người một cái cầu viện.
Ý tứ khá rõ ràng, ban đầu là Viên Linh Đế Quốc bảo đảm cho bọn họ an toàn rồi kia mà, giờ này nên đứng ra giúp đỡ bọn họ đi chứ?
Tuy nhiên đối với ánh mắt cầu khẩn của Vương Nghịch, Nguyễn Minh Ngọc cùng Thái Tiếu Tiếu hai người chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như chuyện này không hề liên quan đến bọn họ một dạng.
Đừng nên đùa, vì một cái Đại Nhật Hoàng Triều đi đắc tội với lại một vị Luyện Thần cảnh cường giả, dù là ai cũng sẽ không làm ra lụa chọn ngu ngốc như thế.
Nói nữa là Đại Nhật Hoàng Triều đắc tội với lại người ta trước, cũng không thể nào nói một câu xin lỗi liền không có chuyện gì phải không, cũng nên cho ra một ít bồi thường mới đúng chứ.
“Thế nào? Các ngươi không muốn giao ra?”
Dương Nguyên Lãng có đôi chút không vui.
Chỉ là một quyển Địa Giai Công Pháp thôi mà, bản thân của hắn hiện tại ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn ấy chứ.
Đáng tiếc ở thế giới hiện thực này, công pháp tu luyện mà Dương Nguyên Lãng biết được cũng không được nhiều cho lắm.
Mà Bất Dạ Thành hiện tại cũng đang cần đến nhiều bộ công pháp khác nhau để phục vụ cho dân chúng bên trong tu hành.
“Không! Không có! Đây là Đại Nhật Kinh, xin mời tiền bối xem qua!”
Vương Nghịch cung kính hai tay dâng lên Đại Nhật Kinh cho Dương Nguyên Lãng.
Bây giờ hắn mới nhận thức sâu sắc cường giả lực lượng, trong mắt những cường giả, bọn họ chỉ là sâu kiến, thực tế không thể nào cho bọn họ có cơ hôi lựa chọn.
“Ngươi là Thái Tiếu Tiếu đi?”
Nhận được Đại Nhật Kinh, Dương Nguyên Lãng ngay cả nhìn cũng lười nhìn, quăng nó vào bên trong Nhẫn Trữ Vật.
So với lại Đại Nhật Kinh cùng Đại Nhật Hoàng Triều, hắn càng có hứng thú với lại tên Thái Tiếu Tiếu này hơn.
Lục Giai Trận Pháp Sư, ở Viên Hoang Đại Lục này cũng không có thường nhìn thấy đâu.
“Đạo hữu! Chính là ta!”
Thái Tiếu Tiếu trong lòng hết sức không vui vì cái thái độ của Dương Nguyên Lãng.
Chính hắn được Nguyễn Minh Ngọc mời đến đây cứu Dương Nguyên Lãng ra khỏi Khốn Thần Trận này, tên này không có cảm ơn một tiếng thì cũng thôi, còn dùng giọng điệu không lớn không nhỏ nói chuyện với hắn.
Làm ơn, hắn là Hóa Thần Cảnh, còn là Lục Giai Trận Pháp Sư, bất kỳ một thân phận nào cũng cao hơn Dương Nguyên Lãng mới vào Luyện Thần cảnh này không biết bao nhiêu lần.
“Khục!”
“Tốt lắm! Bất Dạ Thành của ta đang thiếu một tên Trận Pháp Sư, ngươi cùng ta quay trở lại Bất Dạ Thành, ta lập ra một cái Trận Thành Ty, ngươi sẽ là chủ quản của bộ môn này đi!”
“Tiểu tử lớn mật! Hôm nay không dạy cho ngươi một bài học nhớ đời, ta sẽ theo họ của ngươi!”
Thái Tiếu Tiếu không thể nào nhẫn nhịn được nữa, toàn thân khí tức bão nổi, chân đạp hư không, toàn bộ Hoàng Cung như là chuẩn bị sụp đổ dưới khí thế Hóa Thần Cảnh của hắn.
“Ong!”
‘Khặc khặc! Đánh đi! Tốt nhất là đem tên tiểu tử đó g·iết luôn đi!’ Chạy ra thật xa khỏi Hoàng Cung, Vương Nghịch trong lòng không khỏi cười gằn.
Dám ép Vương gia của hắn giao ra Đại Nhật Kinh, ngang tàng như vậy, c·hết thì cũng đáng.
“Ây!”
Một bên còn lại, Nguyễn Minh Ngọc cũng không có ý định khuyên can.
Nàng Nguyễn Minh Ngọc không quản ngại vất vả từ Hoàng Cung chạy đến nơi này để giúp Dương Nguyên Lãng thoát khỏi Khốn Thần Trận, y không một lời cảm ơn thì cũng thôi, vậy mà còn dám ở trước mặt của nàng, đào người của nàng đi.
Nói thật vừa rồi không phải tự trọng thân phận, nàng thật sự muốn mắng to một tiếng rồi.
Giờ đây cũng tốt, để cho Thái Tiếu Tiếu dạy dỗ Dương Nguyên Lãng một trận cho y biết thế nào là trời cao đất rộng, đừng nghĩ đột phá đến Luyện Thần cảnh thì có thể xem trời bằng vung.
Chỉ cần Thái Tiếu Tiếu không đem Dương Nguyên Lãng đ·ánh c·hết thì không có vấn đề gì cả.
“Chưởng Trung Ngự Kiếm! Giết!”
“Ong!Ong!”
“Ân! Trong chưởng có kiếm, môn võ kỹ này đúng là có chút kỳ lạ!”
Dương Nguyên Lãng gật đầu, đối với chiêu thức mà Thái Tiếu Tiếu vừa bày ra cũng là thưởng thức không thôi.
“Khục!"
"Phốc!”
“C·hết tiệt!”
Hỗn loạn khí tức lại kéo đến, gương mặt của Dương Nguyên Lãng hiện tại vô cùng khó xem.
Biết như vậy hắn đã không có ra tay đem Lang Hoàng kia đánh trọng thương rồi.
“Hừ!”
“Ầm ầm!"
"Phốc..! Phốc!”
“Ngươi?”
Toàn bộ lòng tin của Thái Tiếu Tiếu giờ đây đã tan biến đi đâu hết, miệng hắn liên tục phun ra máu tươi, lấy tay chỉ về phía Dương Nguyên Lãng một cách không thể tin được.
Chỉ một tiếng hừ lạnh, liền phá đi tuyệt học mà hắn tâm đắc nhất, còn xuyên qua tầng tầng phòng ngự đem hắn đã thương không gượng dậy nổi, loại thực lực này quá sức kinh khủng, cả nghe hắn cũng chưa nghe nói qua.
“Khục!"
"Phốc!”
“Ta không có nhiều thời gian cùng ngươi lãng phí! Ta chỉ hỏi ngươi lần cuối cùng, có chịu gia nhập Bất Dạ Thành hay là không?”
“Ta..! Trước khi trả lời! Ngài có thể giải đáp một thắc mắc của ta có được hay không?”
“Hỏi đi!”
“Thực lực của ngài có phải là..?”
“Ngươi đoán đúng rồi, ta không phải là Luyện Thần cảnh!”
Dương Nguyên Lãng gật đầu, cũng không hề nói thẳng ra cảnh giới hiện tại của mình.
“Đinh! Túc Chủ đã đạt đến Tiểu Thánh Cảnh! Hiện tại tiếp tục quán chú!”
“Ong!”
Âm thanh của Hệ Thống cũng không có làm cho Dương Nguyên Lãng bất ngờ bao nhiêu, không lâu trước đây hắn rời khỏi Mộng Cảnh đã chọn mục tăng trưởng tu vi.
Điều này có nghĩa là tu vi của hắn có được bên trong Thần Hoang Cổ Địa trước khi c·hết sẽ được giữ lại.
Trước khi c·hết hắn có tu vi nào?
Chính là Đại Thánh cảnh giới đó nha.
Vì vậy, đột phá Tiểu Thánh Cảnh cũng là bình thường, bước tiếp theo là phải đột phá đến Đại Thánh Cảnh.
Thực tế hắn đây cũng là ăn gian, hắn lợi dụng lỗ hổng của Hệ Thống, chỉ cần trước khi c·hết tu vi của hắn là cảnh giới nào, tất nhiên khi quán chú, hắn sẽ nhận được tu vi đó, dù cho cảnh giới tu vi kia có được là dùng cách g·ian l·ận đi chăng nữa.
“Quả nhiên!”
Thái Tiếu Tiếu gật đầu.
Khí thế đó, còn đem toàn thân bảo vật phòng ngự của hắn nhẹ nhàng phá hủy, cũng chỉ có thể là Động Hư cảnh Tôn Giả.
Lang Hoàng cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn chỉ trong một chiêu, nhưng để làm được như Dương Nguyên Lãng, vậy cơ bản không thể nào.
“Thuộc hạ bái kiến Thành Chủ Đại Nhân!”
Tiếp nhận sự thật, Thái Tiếu Tiếu cũng nhanh chóng làm ra lựa chọn.
Có thể thần phục, làm việc dưới tay của một vị Động Hư cảnh Tôn Giả, cũng không có làm nhục thân phận Lục Giai Trận Pháp Sư của hắn.
“Lão sư! Ngài làm sao có thể gia nhập vào Bất Dạ Thành cho được?”
Nguyễn Minh Ngọc đứng từ xa xa quan sát, không dám đến gần, thế cho nên chuyện vừa rồi nàng cũng không biết gì cả.
Nàng chỉ thấy lão sư của mình giống như thua trận, sau đó liền thần phục dưới trướng của Dương Nguyên Lãng.