Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 53: Đội Hình Ra Sân, Suy Nghĩ




Hai ngày trước khởi tranh vòng thứ 2, Tùng và các đồng đội tiếp tục tiến hành huấn luyện chung với việc chia đội đá tập. Tùng được phân bổ ở vị trí tiền vệ phòng ngự, xếp ngay sau Meireles, nằm trong đội hình chính. Cậu cũng không hề tỏ ra quá vui mừng, nhưng vẫn cố gắng thể hiện một cách tốt nhất đặc điểm của mình.

Nhìn bảng điểm số hiển thị 4-0, trong đó 2 bàn thắng của Muendo, cùng với cú đúp 1 bàn thắng từ chấm phạt đền và 1 bàn từ cú sút xa của Meireles, ông Pacheco nhìn lúc này sắc mặt đang từ chuyển dần sang kích động của Rui Jorge, cảm khái nói :”Cậu thấy không, 12 đường chuyền xa, 1 đường kiến tao, 15 lần phá bóng, 6 lần bọc lót thành công, cộng với 90 phút chạy không ngừng nghỉ, cậu còn nói là Tùng chưa đáp ứng được với đội hình chính nữa hay không?”

Jorge cười chua chát nói :”Ai mà biết được cậu ta lại thích nghi nhanh đến thế. Trước đây cùng nhau luyện tập như Meireles hiện vẫn chưa quen thuộc cách đá của Godinho, còn Tùng thì như đã đá với Muendo từ lâu rồi, chứ đừng nói tới người luyện tập hằng ngày với cậu ta là Godinho. Cậu ta thật đúng là sinh ra để đá tiền vệ. Nhìn cậu ta tôi cứ như nhìn thấy Makelele kết hợp với Zidane một thể vậy.”

Pacheco cười cười gật đầu, bỗng thân thể căng thẳng, hỏi lại :”Tôi nhớ cậu ta hiện chưa đủ 16 tuổi đúng không? Thế chúng ta kí hợp đồng loại nào với cậu ta vậy?”

Rui Jorge mặt mày biến sắc nói :”Không tốt, nếu vậy, cậu ta chỉ kí hợp đồng đào tạo mà thôi, chứ chưa kí kết cả hợp đồng thanh huấn. Không được, tôi phải đi nói chuyện với ban quản lý. Nếu để đội bóng khác để mắt tới cậu ta, chúng ta có thể mất như chơi”.

Pacheco lôi kéo lại Jorge, chau mày nói :”Đây là quy định của liên đoàn bóng đá rồi, cậu có nói cũng không làm gì được đâu. Với lại, qua tiếp xúc, Tùng tuyệt đối không phải là người như thế. Do đó, cậu có thể yên tâm. Tôi sẽ sắp xếp để nói chuyện với cậu ấy”

Tiếng hô của ông Pacheco lôi kéo lại sự chú ý của toàn đội, cả đám tập hợp lại, ngước nhìn huấn luyện viên của mình, vẻ mặt mong đợi. Ông nhìn những ánh mắt khao của đám trẻ, cười nói: “Tốt lắm, các cậu thể hiện rất tốt khả năng của mình. Bây giờ, tôi sẽ công bố danh sách đội hình chính trận đối đầu với Louletano. Pinto, Alves,....”

Mỗi lần ông đọc tên lên, là tim của tụi nhỏ nhảy lên một nhịp. Khác với trận đấu đầu tiên với một đội bóng nghiệp dư, đội hình ra sân trong trận này mới chính là đội hình chính trong lòng của huấn luyện viên. Với một đối thủ khó nhằn như Louletano, thì việc rèn luyện đội hình không còn là điều ưu tiên nữa, mà chính sự ổn định của đội hình chính mới là điều mà ông Pacheco mong muốn.

“Cuối cùng”, ông nhìn toàn trường và nói “Tung Nguyen”

Pele nhảy cẫng lên vui mừng, vỗ vai độp độp vào người Tùng, vẻ mặt kích động. Godinho ngồi kế bên cũng không kém, sắc mặt cực kì vui mừng. Có được một người ăn ý như Tùng đá chung, quả thực là một sự trải nghiệm.

Có người vui thì cũng có người buồn, Amaral mặc dù vẫn nằm trong đội hình chính, nhưng lại đá vị trí quen thuộc của mình là tiền vệ cánh phải, nơi anh ta còn phải cạnh tranh với rất nhiều người khác, đặc biệt là Pele đang rất cố gắng trong việc cạnh tranh vị trí đá chính, chưa kể còn cả Oliveira. Anh ta nhìn về phía Tùng, ánh mắt hết sức phức tạp, nhưng cũng không nói gì. Quả thật, khả năng của Tùng hơn hẳn mình, điều này là không thể bàn cãi được.

Pacheco nhìn tất cả mọi người, nói :”Lịch thi đấu vẫn chỉ mới bắt đầu, do đó, mọi người đều có cơ hội. Đương nhiên, tôi sẽ theo dõi sự tiến bộ của các cậu”

Ngừng một lát, ông nói tiếp :”Đương nhiên, nếu trong quá trình thi đấu, các cậu được những đội bóng khác để ý đến, tôi cũng không ngăn cản các cậu. Tuy nhiên, tôi phải nói các cậu một chuyện, bất cứ ở đâu, thực lực, tranh tài mới là quan trọng nhất. Các cậu muốn đứng vững ở đội hình chủ lực, thì phải lấy ra tương ứng thực lực. Bánh vẽ thì ai cũng có thể tạo, nhưng lợi ích thật sự khi các cậu tranh tài mới là điều quan trọng. Tốt rồi, tôi chỉ nói thế thôi. Tất cả giải tán, Tùng, đi theo tôi”.

Vẫy tay với hai thằng bạn, yêu cầu chờ mình ở khu vực huấn luyện, trước sắc mặt u oán của tụi nó, Tùng đi đến bên cạnh huấn luyện viên :”Boss, ông tìm tôi?”

“Thế nào, lần đầu tiên vào danh sách ra sân ngay từ đầu, tâm trạng như thế nào?”, ông Pacheco vỗ vai cậu, cười nói

“Cũng không tệ lắm”, Tùng gãi gãi đầu, cười ngượng ngùng. Thật ra, trong lòng cậu khá là kích động. Được đá một giải cấp UEFA, mặc dù chỉ là giải trẻ ở Bồ Đào Nha, cảm giác cũng phi thường tốt, nhất là bản thân cậu cũng chưa từng đá cho đội trẻ trong nước bao giờ. Trải nghiệm này đúng là lần đầu tiên cậu đạt được, cảm giác thật sự khó tả.

Jaime Pacheco nhìn gương mặt non nớt của Tùng, lại nhìn thân cao của cậu sắp hơn cả ông, bùi ngùi mãi. Thân hình này nếu mà đánh bóng rổ thì....

Lắc lắc đầu bỏ rơi suy nghĩ trong đầu, ông nói tiếp :”Cậu hiện tại là nhân vật quan trọng trong đội hình của tôi, do đó, cậu phải cố gắng hoà nhập tốt nhất với đội ngũ của mình, phát huy tối đa vai trò kết nối của mình, đồng thời đảm bảo sự khắc chế của cậu đối với đối thủ bằng khả năng phòng ngự. Cậu hiểu chứ?”, ông Pacheco thấm thía nói.

Tùng lập tức gật đầu, hiểu rõ ý của huấn luyện viên.

Nói thật ra, nghề nghiệp bóng đá không chỉ cần có các siêu sao, mà những người cần mẫn trong đội hình, tạo ra sự kết nối giữa toàn đội mới chính là mảnh ghép mà các huấn luyện viên cần. Vốn cậu đã lợi dụng khả năng đã học qua là không quên được của mình trong việc ghi nhớ đặc điểm của các cầu thủ đồng đội, nhưng hiện tại, có vẻ điều này cũng cần mở rộng ra cho các đối thủ của mình.

Người ta thường nói, trước một trận chiến, ai nắm tình báo tốt hơn, người ấy sẽ có lợi thế lớn nhất. Tuy nhiên, khác với chiến tranh, trong một trận bóng, mỗi thời khắc trôi qua đều là một sự không chắc chắn. Do đó, không ai có thể hiểu rõ được hết đối thủ của mình và vận dụng được toàn bộ trong khi đối đầu. Nhưng đối với Tùng thì khác. Ngẫm lại, trước mỗi trận đấu, từng ưu nhược điểm của đối phương đều bị cậu ghi nhớ trong lòng bàn tay, đây chẳng khác nào có được hết tình báo của đối phương, tuỳ lúc nào cũng có thể lọc ra mà lựa chọn biện pháp khắc chế. Cậu có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng ấy là như thế nào.

Ông Pacheco hài lòng gật đầu, bỗng ông nói với vẻ ngưng trọng :”Tôi cũng không muốn giấu diếm gì cậu. Hợp đồng hiện tại của cậu với Belenenses cũng chỉ là hợp đồng đào tạo trẻ, không phải là hợp đồng cầu thủ thanh niên, do đó, cậu có thể rời đội bóng bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, nếu gia nhập ở một môi trường mới, cậu sẽ phải chứng minh bản thân ngay từ đầu, đồng thời khả năng cạnh tranh sẽ khốc liệt hơn bây giờ rất nhiều. Do đó, tôi sẽ không ngăn cản cậu, nhưng cậu cần phải cân nhắc cho thật kĩ, hiểu chứ?”, ông Pacheco nói bằng giọng bùi ngùi.

Mặc dù mang danh là câu lạc bộ của giải ngoại hạng Bồ Đào Nha, nhưng với trình độ hiện tại của Belenenses, từ huấn luyện cầu thủ trẻ cho đến thi đấu ở giải, đều tỏ ra thua chị kém em. Cứ nhìn cách Belenensé ngụp lặn ở vị trí cuối bảng xếp hạng mùa giải vừa rồi thì đủ hiểu, để sinh sống và tranh giành tài nguyên giữa kẻ hở của Sporting Lisbon và Benfica ở thành phố thủ đô này, Belenenses phải khó khăn đến như thế nào mới có thể trụ vững được nhiều năm như vậy.

Tùng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ :”Boss, ông không cần quá lo lắng. Belenenses cho tôi cơ hội được thể hiện và thi đấu, tôi sẽ không dễ dàng rời khỏi đây đâu. Ít nhất cũng phải chờ tôi có thể tranh tài ở đội 1 đã. Tôi còn chưa cảm nhận được không khí của giải ngoại hạng châu Âu là như thế nào mà?”, Tùng tươi cười đáp lại, gương mặt có vẻ hướng tới.

Pacheco nhìn sâu vào đôi mắt đen của Tùng, tươi cười không nói gì. Ông vẫy vẫy tay ra hiệu cậu có thể đi. Nhìn bóng lưng của Tùng đi ra lại sân tập, vỗ vai hai thằng bạn để cùng nhau tiếp tục luyện thêm, ông cảm khái nói:”Tuổi trẻ thật là tốt!”, rồi bước nhanh về văn phòng.

Chưa xong còn tiếp!!!





Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?