Trận thua đầu tiên của Belenenses như giọt nước tràn ly, làm vụn vỡ lòng tin của ban lãnh đạo với huấn luyện viên José Couceiro. Ngay sau đó, họ quyết định sa thải ông và đưa Jorge Jeus của đội B lên làm huấn luyện viên tạm thời trước khi có lựa chọn tốt hơn. Điều này kéo theo việc ông Pacheco phải đôn lên để dẫn dắt đội B Belenenses đang thi đấu khá tốt ở giải hạng 3 Bồ Đào Nha. Bất đắc dĩ, ông phải triệu tập hội nghị và trao quyền huấn luyện lại cho Rui Jorge, đồng thời mang theo Meireles lên đội B để bổ sung vị trí của Figas đang bị chấn thương.
Rui Jorge cuối cùng cũng toại nguyện được dẫn dắt đội U19. Bản thân ông cũng vẫn giữ nguyên đội hình như cũ, chỉ có điều kéo Amaral về lại vị trí tiền vệ phòng ngự, Pele thì được toại nguyện đá ở vị trí tiền vệ cánh phải vốn thuộc về Amaral. Sau đó, ông quay đầu sang nhìn Tùng, trịnh trọng nói :”Còn vị trí của Meireles, tôi sẽ để cho Tung Nguyen đảm nhận. Cậu ấy sẽ là cầu nối giữa hệ thống phòng ngự và tấn công của chúng ta. Mọi người phải lưu ý và phối hợp cho tốt. Chúng ta còn 3 ngày nữa để huấn luyện đội hình này, trước khi có mặt ở Setubal để đá cùng với u19 Victoria FC.”
Trong lúc toàn đội U19 Belenenses gấp rút chuẩn bị chiến đấu, thì ở xa nơi thành phố Porto hoa lệ, trong văn phòng của một trong những thế lực mới nổi của làng túc cầu.
Trong văn phòng lúc này, Mendes đang theo dõi hình ảnh thu được từ trận đấu giữa U19 Belenenses và U19 Nacional, trọng điểm là cầu thủ số 30. Trong ánh mắt của ông xen lẫn sự kinh ngạc và vui mừng, như vừa bắt được một món đồ thú vị.
Sau khi xem hết video, ông trầm ngâm một chốc, rồi quay sang hỏi Manuel :”Ông thấy sao?”
Manuel trầm ngâm một chút, mới trả lời lại :”Tôi mới chỉ xem cậu ta có một trận thôi, không thể đánh giá được nhiều. Nhưng cậu nhóc này có tiềm năng lắm, ít nhất, trong toàn bộ dàn cầu thủ của Belenenses, cậu ta là người tích cực nhất. Còn muốn kết luận đúng đắn nhất, cần chờ tôi theo dõi thêm một khoảng thời gian nữa”
Mendes nhíu chân mài, nhìn lại tư liệu của Tùng, sau đó nói :”Cần phải nhanh chóng kết luận. Cuối tháng này là cậu ta đã đủ tuổi kí kết hợp đồng rồi. Nếu tài năng của cậu ta là thật sự, chúng ta cần phải nhanh chóng liên hệ cậu ta. Mặc dù tôi có mối liên hệ với với cậu ta thông qua Domingos Jose, nhưng nếu không nắm bắt cơ hội, chúng ta có thể sẽ bỏ lỡ một tài năng. Điều này sẽ khiến chúng ta rất bị động. Hiện tại sự cạnh tranh của chúng ta với Jose Veigar càng lúc càng kịch liệt. Không thể để ông ta hớt tay trên được.”
Manuel cũng gật gù nói :”Được rồi, tôi sẽ gửi báo cáo cho ông về cậu ta, và chúng ta có thể quyết định kí kết chỉ sau 2 trận nữa. Đầu tháng 10, tôi nghĩ chúng ta có thể đón tiếp thêm một tài năng mới rồi”
Mendes cười cười không trả lời, ánh mắt loé lên không biết suy nghĩ gì.
Trụ sở của Nacional, quần đảo Madeira
Huấn luyện viên trưởng đội U19 Nacional, Jokanovic đang mặt đỏ tía tai, trợn mắt nhìn người đối diện. Ở đó ngồi một chàng thanh niên, gương mặt đầy kiêu ngạo cũng đang trợn mắt lại nhìn ông.
Jokanovic lặp lại một lần nữa :”Cầu thủ số 30 của Belenenses rất có tiềm năng, hiện tại chúng ta có thể dễ dàng mua tới, chỉ với một mức giá thấp. Nếu chỉ để vài trận nữa, chắc chắn chúng ta sẽ không thể nào có được cậu ta. Bộ cậu quên chuyện của Cristiano Ronaldo rồi hả?”, ông tức giận gầm lên.
Phía đối diện, Jose Alves, mặc dù không phải là người chuyên dò tìm cầu thủ, nhưng cậu ta lại có một địa vị khác: con trai của chủ tịch câu lạc bộ Nacional Rui Alves. Lúc này, Alves buồn cười nói :”Này, Cristiano Ronaldo chỉ có một mà thôi. Ông đừng nghĩ ai cũng có thể đánh đồng với cậu ta. Chỉ là một cầu thủ châu Á mà thôi. Ông đừng dùng cậu ta ra làm lá chắn để che giấu đi thất bại của mình nữa.”, hắn ta nói với lời lẽ vô cùng khinh thường.
Jokanovic tức điên lên, nhưng cũng đành bất lực. Chủ quản việc chuyển nhượng của câu lạc bộ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, ông cũng không còn cách nào khac.
Buông ra lời nói cuối cùng :”Cậu sẽ phải hối hận”, rồi bỏ đi trong bất lực. Jorge Alves cười cười không thèm để ý đến.
Ngoài Nacional ra, các đội bóng khác lại vô cùng hiếu kì về Tùng, sẵn sàng liên hệ với Belenenses để thông qua việc chuyển nhượng, nhưng, tất cả đều bị Carlos cho bác bỏ. Ông cũng thật cao hứng vì khả năng của Tùng, nhưng trong lòng cũng cực kì bất an. Bởi không chỉ ông mà tất cả mọi người đều biết, hợp đồng của Tùng với Belenenses chỉ là hợp đồng đào tạo, không hề có bất cứ ràng buộc gì. Chỉ cần xử lý xong chi phí đào tạo đã bỏ ra cho Tùng trong suốt thời gian qua là có thể thẳng tay đào Tùng về câu lạc bộ khác mà không có bất cứ vấn đề gì phát sinh.
Figurredo cũng như ngồi trên chảo nóng. Ông liên tục nhìn về phía Carlos như muốn nói điều gì đó, nhưng lại như có nỗi niềm không thể giãi bày. Thấy bộ dáng này của Figurredo, Carlos giận dữ hết sức :”Có gì thì cứ nói, sao mà cứ ấp a ấp úng thế kia?”
Figurredo do dự chốc lát, rồi nói nhỏ :”Tôi vừa nhận được thông tin, hôm trước trong trận với Nacional, trên khán đài có hai người đến theo dõi”, ông ấp úng một chút, rồi chợt nhỏ giọng nói :”Là tên Manuel kia”
Carlos bỗng cảm thấy tim xiết chặt, ánh mắt trừng trừng nhìn Figurredo, lớn tiếng nói :”Tên Manuel kia, ông đừng nói với tôi là tên hói đi theo tên ma cà rồng kia nhé”, giọng ông càng lúc càng lớn, đến nỗi những người ở văn phòng xung quanh quay lại nhìn về phía này, sắc mặt quái dị. Không biết ai lại lớn gan đến chọc ghẹo tổng thanh tra thế kia.
Figurredo không dám nói tiếp, chỉ gật nhẹ đầu. Ai mà nghĩ tới cái tên ma cà rồng kia nhạy tin tức thế chứ. Bên này Tùng vừa mới thể hiện tốt được một trận đấu, hôm sau thì đã thấy tên kia xuất hiện rồi, mà còn cắt cử ra lão già Manuel này nữa chứ.
Carlos tức giận vỗ bàn, lớn tiếng mắng :”Tại sao tới bây giờ ông mới nói cho tôi biết? Hả? Ông có biết tên ma cà rồng kia đáng sợ tới mức nào hay không?”. Bỗng chốc, Carlos đứng sững lại, đột ngột thở một hơi thật dài, vẻ mặt chán chường mà ngồi xuống :”Hình như cậu nhóc kia chưa có người đại diện đúng không?”
Figurredo vẻ mặt đau khổ nói :”Đúng như vậy, nếu không có gì thay đổi, đầu tháng sau chúng ta cần kí kết hợp đồng thanh huấn với cậu ta. Nếu không may, chúng ta có lẽ sẽ phải đối đầu với tên kia”, Figurredo chán chường nói.
Carlos khó chịu ngồi xuống, tức giận vứt hết mấy tờ báo giá mua Tùng của Louletano và Victoria FC, nói với Figurredo :”Chuyện này cũng không thể nào thay đổi được, chuyện chúng ta cần làm bây giờ là hết sức cố gắng giữ lại cậu ta bằng mọi giá. Tôi sẽ nói chuyện với Pacheco. Còn cậu, tiếp tục đến và theo dõi tiến bộ của cậu nhóc kia, báo cáo hằng ngày cho tôi, rõ chưa?”
Sau khi tống Figurredo ra khỏi văn phòng, Carlos không kịp chờ đợi mà bấm lấy điện thoại của Pacheco.
Đầu dây bên kia, Pacheco bắt máy với giọng mệt mỏi. Đội B mặc dù đã khá ổn định, nhưng mỗi một huấn luyện viên sẽ có cách thức xử lý khác nhau. Do đó, mặc dù là tiếp quản không quá khó khăn, nhưng nó cũng hao phí khá nhiều tinh lực của ông. Ông hỏi nhỏ :”Lão già, có việc gì mà gọi tôi trễ vậy?”
Carlos không chần chờ mà đi thẳng vào vấn đề :”Học trò cưng của cậu bị để mắt tới rồi, cậu còn không lo lắng gì hay sao?”
Pacheco cười nhạo báng :”Tại sao tôi phải lo? Người nên lo là ông mới đúng. Tùng có đi đến đâu thì mãi mãi vẫn là học trò của tôi, còn cậu ấy mà rời khỏi đây thì ông sẽ đánh mất một ngôi sao mới”.
Carlos vẻ mặt ngạc nhiên :”Cậu biết rồi hả?”
Pacheco đương nhiên nói :”Ông có biết mấy hôm nay tôi đã nhận bao nhiêu cuộc gọi hay không? Không chỉ mình Louletano hay Nacional để mắt tới Tùng, một số đội bóng hạng 2, hạng 3 cũng đang tìm hiểu thông tin về cậu ấy đấy”.
“Còn vụ việc của Mendes, ông đã biết rồi chứ?”, Carlos hỏi dồn dập
“Đương nhiên, Domingos đã nói với tôi rồi. Lão già kia mặc dù không được tử tế cho lắm, nhưng ánh mắt thì không thành vấn đề”, Pacheco nói với giọng mỉa mai pha chút tự hào.
“Vấn đề nghiêm trọng đấy, Pacheco, lão già kia thế nào cũng xúi giục Tùng náo loạn lên cho mà xem. Một trong số vấn đề khiến tôi không có thiện cảm với cầu thủ châu Á, chính là họ không hiểu được thực lực và vị trí của mình ở đâu”, Carlos nói với giọng tức giận.
“Yên tâm đi, bạn già. Tôi đã đào tạo cậu ấy hơn nửa năm nay rồi, tôi hiểu cậu ấy hơn ông nhiều. Tùng là người rất có chính kiến, không để bị dắt mũi đi đâu. Cậu ấy có quy hoạch nghề nghiệp rất rõ ràng. Chỉ cần chúng ta đầy đủ thành ý, cho cậu ấy đầy đủ sự tôn trọng, cậu ấy sẽ đền đáp cho ông xứng đáng”, Pacheco ngữ khí khẳng định, không tiếc lời tán dương học trò cưng của mình.
Carlos thở dài :”Chỉ mong là như thế. Có lẽ tôi cần phải xem xét kĩ lại vấn đề này rồi”.
Pacheco nói :”Đó là việc của ông, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng tôi đảm bảo với ông, Tùng sẽ không vì một vài nghìn Euro mà rời bỏ Belenenses đâu, trừ khi đầu óc của ông bị lừa đá mà bán cậu ấy đi sớm thôi”
Carlos tức giận nói :”Đầu óc của ông mới bị lừa đá đó. Tốt rồi, ông nói vậy thì tôi yên tâm rồi”
Cúp máy xong, Carlos nhìn ra khu phức hợp luyện tập. Tại đây, ông sững sờ khi nhìn thấy một thân ảnh vẫn đang miệt mài luyện tập dừng bóng với máy bắn bóng vẫn nhả liên tục. Thân ảnh cao to của cậu bé người châu Á này ông vẫn thấy hằng ngày, nhưng hôm nay, lại có vẻ dị thường lạ lẫm.
Chưa xong còn tiếp!!!
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?