Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 72: Tên Này Từ Đâu Ra Thế?




Giải bóng đá ở Bồ Đào Nha có một sự chênh lệch trình độ đáng kể. Trong khi những ông lớn như Sporting Lisbon, Benfica, Porto hay Braga thống trị giải đấu ngày này qua năm khác, thì những câu lạc bộ nhỏ như Belenenses hay một tiêu biểu khác, cũng là đối thủ ngày hôm nay của Tùng và các đồng đội: Portimonense.

Mặc dù gần như chiếm trọn tài nguyên về nhân tài cũng như người hâm mộ đến từ vùng Algarve, nhưng dù đã góp mặt ở giải ngoại hạng Bồ Đào Nha trong nhiều năm liền, Portimonenese vẫn chỉ là đội bóng trung du của bảng xếp hạng, với nỗ lực trụ hạng để giữ vững thu nhập của câu lạc bộ, đồng thời phát triển đào tạo trẻ nhằm cung cấp nguồn nhân tài cho đội hình chính, vừa tiết kiệm được chi phí săn đầu người, vừa đảm bảo được vị thế là sân sau đào tạo cho những câu lạc bộ lớn khác ở Bồ Đào Nha.

Đến với sân bóng Estádio Municipal de Portimão, Tùng và đồng đội mới nhận thấy được sự chênh lệch rõ ràng giữa những đội bóng, mặc dù trong cùng một giải ngoại hạng Bồ Đào Nha, nhưng lại chênh lệch về mặt cơ sở vật chất nhiều đến như vậy. Vốn Belenenses đã khá khiêm tốn trong việc xây dựng sân vận động chính của mình, nhưng Portimonense thậm chí còn tệ hơn khi sân vận động chính của họ chỉ vỏn vẹn chứa được 9000 người. Tùng và đồng đội cảm thấy hết sức bất ngờ, nhưng Rui Jorge lại vô cùng thấu hiểu :”Đây là tình trạng chung của giải ngoại hạng Bồ Đào Nha rồi, những câu lạc bộ nhỏ như chúng ta rất khó cạnh tranh nguồn tài nguyên được với những đội bóng nhà giàu, điều này khác biệt nhất với những giải đấu còn lại. Do đó, tỉ lệ cạnh tranh của giải Bồ Đào Nha là không quá cao, nên cũng là môi trường tốt để các cậu có thể rèn luyện hiệu quả nhất.”

Tùng cũng gật đầu đồng ý. Mặc dù vẫn không theo dõi những trận đấu thuộc giải ngoại hạng được nhiều, nhưng cũng nhìn ra được, ngoài 4 đội mạnh nhất của giải đấu, các đối thủ còn lại hầu như cũng đều sàn sàn với nhau về mặt thực lực, khi hiện tại bảng xếp hạng của giải vẫn là sự cạnh tranh của 4 ông lớn, còn lại các đội bóng bên dưới hầu như chỉ tranh đoạt vị trí trụ hạng, Belenenses cũng không nằm ngoài cuộc chiến đó.

Mặc dù cảm khái trước sự chênh lệch trình độ quá lớn giữa các đội, nhưng Tùng cũng cảm giác may mắn khi có được cơ hội thi đấu đỉnh cao như thế này, dù đây chỉ mới là giải thanh niên mà thôi. Thế nhưng, cậu cảm giác cơ hội mới của mình sắp tới, do đó, hiện tại điều cần thiết là mỗi trận đấu, cậu phải thể hiện được trình độ của mình một cách toàn diện, đồng thời duy trì sự tiến bộ thực lực, để có thể bất cứ lúc nào nắm bắt được. Tùng luôn tin rằng, cơ hội chỉ đến với người có đủ thực lực, nếu không, dù cơ hội đó có nằm ngay trước mắt, chúng ta cũng không thể nào nắm bắt vào tay được.

Trái ngược với tinh thần cao ngất của Tùng, hai tiền vệ phòng ngự của Portimonense là Filipe và Hagi lại cảm giác vô cùng phiền muộn. Trước khi trận đấu diễn ra, hai người cùng với tiền vệ trung tâm hiện tại là Tairo được huấn luyện viên Augusto đưa ra yêu cầu: bắt chết vị trí số 30 bên phía Belenenses, bằng bất cứ thủ đoạn nào. Lúc ban đầu, cả ba đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, không biết đó là ai mà huấn luyện viên lại dị thường chú ý đến như vậy. Khi biết được Tùng là một cầu thủ châu Á, cả ba lại chuyển từ ngạc nhiên sang khinh thường. Trong đội hình trẻ của Portimonense cũng đã từng xuất hiện cầu thủ châu Á, nhưng với trình độ va chạm của những trận cầu đội thanh niên, nhất là ở những đội bóng nhỏ như Portimonense, cạnh tranh và va chạm là vô cùng kịch liệt, dẫn đến hầu hết đều không thể trụ vững mà bị đào thải. Huấn luyện viên Augusto cũng rất bất đắc dĩ, cũng may ông đã chuẩn bị sẵn những video thu thập được từ phòng tuyển trạch của câu lạc bộ. Đúng vậy, Portimonense cũng lưu ý đến Tùng, trước khi cậu kí kết hợp đồng mới với Belenenses, với mong ước kiếm lời một vố từ những vụ chuyển nhượng gần như miễn phí này.

Khi nhìn thấy thân hình cao to của Tùng xuất hiện trong video, cả ba đứa đều cảm giác vô cùng lạ lẫm. Đây là cầu thủ châu Á ư? Nói cậu ta đến từ châu Âu thì cũng hết sức bình thường. Từ khi nào châu Á có một cầu thủ cao to thế này chứ?

Đến khi ba người thấy những động tác kĩ thuật của Tùng, cả đám sắc mặt đều biến đổi. Nhất là hình ảnh, Tùng một mình một ngựa xông qua sự cản phá của hai cầu thủ phòng ngự, không ngần ngại va chạm trực tiếp, cả ba đứa sắc mặt mới ngưng trọng mà nhíu mài. Huấn luyện viên Augusto cũng đã xem đi xem lại những video này, hòng nghiên cứu ra cách khắc chế Tùng, nhưng rõ ràng, mặc dù nhược điểm của Tùng không ít, như tốc độ chưa quá cao, hoặc thân hình to lớn của cậu sẽ làm giảm độ linh hoạt. Thế nhưng, những nhược điểm này, nếu hiện tại đưa cho ông đội hình đội một của Portimonense, ông cảm giác sẽ có thể khắc chế được, đơn giản là thực lực của cầu thủ chuyên nghiệp thật sự khác biệt hoàn toàn. Nhưng trong tay ông hiện tại chỉ có một đám nhóc, nên chỉ đành vận dụng chiến thuật ngốc nhất, ít ra ông cho là vậy, đó là sử dụng biển người vây quanh Tùng, hạn chế sự ảnh hưởng của cậu lên lối chơi của Belenenses, nhằm tìm kiếm một trận hòa trước đối thủ mạnh, đồng thời có thể cắt đứt chuỗi toàn thắng hiện tại của Tùng và đồng đội.

Vẫn như thường lệ, hôm nay, khán đài của sân vân động chỉ lác đác có vài nhóm người theo dõi trận đấu. Thế nhưng không vì vậy mà cổ động viên tiếc những tràn pháo tay cổ vũ cho đội nhà của mình, cũng như những tiếng huýt sáo dành cho đám cầu thủ Belenenses như một lời thách thức. Đây cũng là một đặc sắc của những giải bóng đá châu Âu, các cổ động viên, dù là ở câu lạc bộ lớn hay nhỏ, đều luôn tỏ ra cực kì nồng nhiệt khi dành tình cảm cho câu lạc bộ của mình.

Ngay khi tiếng còi trận đấu được vang lên, Tùng ngay lập tức nhận ra được thông qua rada trong đầu: toàn thể đội hình Portimonenes tiến hành co cụm phòng ngự, đồng thời như có như không, bao quanh Tùng lúc nào cũng có 3 mũi nhọn, phân biệt là 2 tiền vệ phòng ngự và tiền vệ trung tâm. Họ hầu như từ bỏ quyền tranh cướp bóng ở những nơi khác, chỉ khi nào bóng đi về phía Tùng, 3 vị trí này bắt đầu di chuyển khóa kín các đường chuyền bóng của Tùng, đồng thời nhanh chóng áp sát cậu để tìm cách lấy bóng từ trong chân Tùng.

Bên ngoài sân, huấn luyện viên Augusto cảm thấy vô cùng hài lòng. Đã 10 phút trôi qua, chiến thuật mà ông áp dụng tỏ ra rất thành công. Chỉ nhìn cách Tùng di chuyển nhanh chóng ở giữa sân nhưng hiện tại vẫn chưa có một đường chuyền nào thực sự nguy hiểm, làm ông cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ, chỉ với cái đà này, trận đấu đã được quyết định. Chỉ cần một trận hòa đã quá đủ với Portimonense rồi.

Filipe cảm giác vô cùng mệt mỏi. Mặc dù là cầu thủ gốc Phi, có nền tảng thể lực cực tốt, nhưng mà mẹ ơi, cậu cảm giác vô cùng khó chịu khi phải theo đuổi bước di chuyển của Tùng. Nhìn cách số 30 bên Belenenses vẫn vô cùng thoải mái chạy nhanh trên sân bóng, Filipe cảm giác vô cùng nhức đầu. Mặc dù đã đánh giá cao Tùng, nhưng nào ngờ, còn một cái mà họ đều không để ý tới. Theo thống kê, bình quân một trận đấu, Tùng chạy quãng đường tương đương gần gấp đôi quãng đường trung bình của toàn đội. Tức là mỗi giờ mỗi khắc, Tùng đều chạy chỗ ở giữa sân, đảm bảo sự liên kết giữa 2 tuyến, và tránh cho đối thủ thời gian bao quanh mình.

Chính lối di chuyển khó chịu này, Rui Jorge cũng đã từng bàn bạc lại với Tùng, vì ông sợ thể lực của cậu không chịu nổi, mặc dù ông vô cùng hài lòng trước sự chuyên nghiệp và hết mình của Tùng. Nhưng khi nhìn thấy trong những trận đấu tập, Tùng đều mang ra 120% sức lực để hoàn thành, trong khi các cầu thủ khác chỉ đá dưới sức. Sang ngày hôm sau, cậu lại vẫn vô cùng khỏe mạnh mà tiếp tục luyện tập, ông mới chấp nhận một sự thật là, không chỉ có kỹ thuật và tầm nhìn vượt trội, thể lực của Tùng cũng nằm trong dạng vô cùng biến thái, điều này cũng cho ông đầy đủ lòng tin để áp dụng vào chiến thuật này.

Trận đấu vẫn đang tiếp tục diễn ra với sự bế tác của Belenenses, khi chiến thuật 3 người đánh chặn đang hoạt động rất hiệu quả. Thế nhưng, sắc mặt của huấn luyện viên Augusto càng lúc càng ngưng trọng. Ông đã nhận thấy được sự mất sức rõ rệt đến từ bộ ba giữa trận của mình. Filipe thì tốc độ bị kéo giảm đáng kể, Hagi thì vừa cần sự trợ giúp của đội y tế khi chân căng gân, trong khi Tairo đang vịn hông đứng thở dốc, tranh thủ thời gian đang trị liệu cho Hagi để lấy lại chút sức lực. Ông thất thần nhìn về đồng hồ trên sân bóng vừa qua phút 25, lại nhìn số 30 của Belenenses trên sân đang sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía cầu môn của mình, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy bất cứ dấu hiệu mỏi mệt nào của cậu ta. Liếc nhìn trợ lý huấn luyện viên của mình, cũng là người đề xuất chiến thuật cô lập này, cũng đang trợn mắt ngoác mồm kinh ngạc nhìn diễn biến trên sân. Theo đúng dự tính ban đầu của họ, lúc này cậu ta phải bị quần cho đầu óc xây xẩm, mất niềm tin rồi chứ. Thé nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ, người mất niềm tin lại là 3 tên cầu thủ đang mệt bở hơi tai trong kia.

Tùng đăm chiêu nhìn về phía đối thủ, tâm trạng vô cùng vui vẻ :”Muốn nhìn chằm chằm tôi sao, chạy nổi theo bước chân của tôi đi rồi nói tiếp”. Cậu ẩn ẩn thấy, cơ hội của mình sắp sửa tới.




Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc