“Thấy 2 tên kia chứ?”, Tùng vừa bá cổ Pele và Godinho, vừa chỉ về phía của Filipe và Tairo đang đứng kế bên bác sĩ của Portimonense, vừa cười một cách xấu xa.
Hai thằng nhìn nhau cười khổ, sao tụi nó lại không biết được chứ. Ngay từ lúc bắt đầu vào sân, 2 tên này cùng với gã đang nằm trên sân không phút giây nào là rời mắt khỏi Tùng, dẫn đến hai đứa không cách nào tìm được đến bóng. Giờ thì được rồi, 3 tên ngốc này chỉ biết chạy theo Tùng, giờ một tên tàn phế, hai tên còn lại xem chừng cũng nằm ở trạng thái nửa tàn phế. Thật không hiểu nổi tại sao Tùng lại có thể chạy nhiều đến như vậy mà mặt mũi nó vẫn điềm nhiên như không, trong khi 3 tên kia thì giống như 3 con rối sắp sửa hư đến nơi rồi.
Không thèm nhìn ánh mắt của hai thằng như đang nhìn một tên biến thái, Tùng nói tiếp :”Hai tên kia chắc chắn là chạy hết nổi rồi, do đó, đây là cơ hội của hai cậu, không tận dụng được lần này thì chắc chắn huấn luyện viên của đối thủ sẽ thay đổi chiến thuật ngay. Phải dập tắt ý chí chiến đấu của họ trước khi họ chuyển sang đá phòng thủ, hiểu chưa? Cứ như trước giờ chúng ta tập luyện, ok?”
Hai đứa chăm chú gật đầu, trong lòng thầm nhủ phải hoàn thành sứ mệnh này càng đẹp càng tốt. Không còn cách nào, những lúc mệnh lệnh của Tùng đưa ra mà hai đứa nó không chấp hành tốt, chắc chắn trong lúc luyện tập thêm hai thằng sẽ không có quả ngon để ăn. Theo lời của Tùng nói, là nếu mà hai cậu không hiểu được chỉ định của tôi, có lẽ sự ăn khớp của chúng ta còn chưa đủ. Tốt thôi, cùng nhau luyện tập thêm nữa, thêm nhiều nữa, chắc chắn sẽ có lúc chỉ cần ý chí của tôi ở đâu, hai cậu sẽ tiến đến đó.
Hai đứa nhớ đến sắc mặt đáng sợ của Tùng lúc đó mà rùng mình, không còn chần chờ nữa mà di chuyển đến vị trí của bản thân, chờ đợi thời cơ.
Cuối cùng, trọng tài cũng cho trận đấu được tiếp tục, khi hoàn tất việc thay thế Hagi bằng Guerreiro. Nhìn gương mặt non nớt xen lẫn bối rối của cậu ta khi ngước nhìn Tùng, cậu tin chắc cậu ta chưa được truyền đạt ý đồ của huấn luyện viên. Rõ ràng, việc sử dụng 3 cầu thủ nhìn chằm chằm Tùng bước đầu mang lại hiệu quả rất tốt, một phần bắt nguồn từ việc diễn luyện chung của 3 người khá ăn ý. Nếu một mắt xích bất kì bị thay thế, rõ ràng kế hoạch vừa rồi chắc chắn sẽ không thể áp dụng nữa. Tùng nở nụ cười bí hiểm, đã đến lúc cho họ thấy sức mạnh thật sự của cậu rồi.
Thật ra, Tùng vẫn kìm nén từ đầu trận đến giờ. Một trong những nguyên nhân là việc sử dụng Tùng làm hạch tâm của cả đội mang lại một nhược điểm lớn, đó là nếu Tùng bị cô lập, thế tiến công của Belenenses sẽ rất khó có thể triển khai một cách bài bản. Mặc dù Tùng tin chắc rằng họ sẽ không thể phong tỏa cậu một cách lâu dài được, nhưng bất kì ai bị nhìn chằm chằm từ đầu trận đến giờ đều chắc chắn không dễ chịu một tí nào, chưa nói đến lãng phí rất nhiều cơ hội của toàn đội.
Tùng tiến hành lui về sau nhận bóng, vừa chậm chạp chuyền bóng ở tuyến dưới để chuyển di sự chú ý của đội bạn, vừa theo dõi sự biến động trong hàng phòng thủ của Portimonense nhằm tìm ra chỗ hở tiến công. Đối thủ mặc dù nghiêm phòng tử thủ trước khung thành, nhưng dẫu gì cũng chỉ là đội thanh niên, việc bố phòng ít nhiều còn có sự non nớt. Bên cạnh đó, giữa trận và hai cánh của Portimonense lúc đầu đã bị Tùng quấy nhiễu rất nhiều lần, thể lực và sự chú ý không còn tập trung như ban đầu nữa.
Chỉ thấy Tùng ung dung nhận bóng từ Alves chuyền lên, sau đó nhả ngược lại cho Amaral. Cậu ta nhanh chóng dẫn bóng đi lên, thay đổi vị trí với Tùng. Tairo rõ ràng xuất hiện chút bối rối khi không biết có nên tiếp tục kèm sát Tùng không. Nếu như lúc trước, phía sau cậu luôn có 2 người tiến hành bọc lót, cậu sẽ không chút do dự tiến đến để đoạt bóng, hoặc tiếp tục kèm Tùng để Hagi đoạt bóng từ Amaral. Thế nhưng, Guerreiro chậm chân một bước khi tiến hành bọc lót. Khi cậu ta tiến đến, Amaral đã dẫn bóng qua phần sân của Portimonenes.
Để bù đắp sai lầm, Guerreiro tiến lên ngăn chặn đường di chuyển của Amaral. Thấy vậy, Amaral chậm rãi dừng bóng, không thèm nhìn Guerreiro mà thực hiện một đường chuyền sệt xéo về cánh phải. Sau lưng anh bỗng chốc xuất hiện một cái bóng màu xanh ngọc đang bức lên với tốc độ không tưởng.
Tairo ở trung lộ ngay khi thấy Tùng khởi động gia tốc, bỗng trong lòng xiết chặt, không kịp điều chỉnh, vội vàng quay đầu về phía cầu môn, miệng la lớn :”Cẩn thận”, thế nhưng đã muộn.
Tùng nhẹ nhàng nhận bóng từ đường chuyền của Amaral, ngay lập tức thực hiện một đường chuyền sang cánh phải. Bóng đi sệt về hướng đường biên ngang, đập xuống đất, bỗng nhiên biến hướng cong về phía đường biên dọc cánh phải.
Ngay lúc đó, Pele không biết từ đâu xuất hiện, bỗng dừng bóng, tiếp tục gia tốc về trước. Các cầu thủ Portimonense quay đầu nhìn sang trọng tài biên, nhưng không hề thấy bất kì lá cờ nào giơ lên. Rõ ràng, pha bóng vừa rồi không hề việt vị.
Không kịp tiếp tục để ý đến trọng tài, hai trung vệ của Portimonense nhanh chóng khóa chặt vị trí của Muendo và Godinho, nhằm ngăn cản pha đánh đầu cận thành của hai tiền đạo. Pele cũng không hề nhìn về phía vòng cấm, bỗng nhấc chân chuyền về phía trung lộ. Tại đây, Tùng đang vượt lên một thân người so với Tairo, không hề dừng bóng, đột nhiên tung một cú voley trực diện khung thành.
Cả hàng phòng ngự đều bị đánh lừa, không kịp điều chỉnh để che chắn. Bóng bay thẳng về góc xa khung thành, làm thủ môn Ferreira bất lực nhìn bóng đi vào lưới. 1 – 0 dành cho Belenenses.
Khán đài đột nhiên ồ lên khi thấy Pele cầm bóng xông về phía đường biên ngang, không ít người đứng lên nhìn về diễn biến trên sân. Khi thấy cú voley của Tùng đi thẳng vào lưới trong sự ngỡ ngàng của các cầu thủ đội nhà, cổ động viên cũng đứng chết trân, không ít người còn quay sang xác nhận với người bên cạnh xem tình huống vừa rồi là thật hay giả. Cuối cùng, sau khi tiếng còi xác nhận bàn thắng có hiệu lực của trọng tài vang lên, mọi người mới sững sờ xác nhận rằng đội mình vừa bị thủng lưới. Thế nhưng, hầu hết mọi người đều không hề cảm thấy tức giận, mà chỉ cảm giác, bàn thắng vừa rồi, quả thật là quá đẹp. Không ít người còn vỗ tay cổ vũ cho Belenenses, khiến khán đài đột nhiên trở nên quỷ dị hơn bao giờ hết.
Rui Jorge đấm nhiều cái vào không khí, sau đó quay đầu ôm chặt Miranda, cười nói :”Tôi biết ngay cậu ta sẽ làm được mà. Càng lúc tôi càng thấy Tùng giống như một mỏ vàng không giới hạn vậy, càng đào móc thì càng có nhiều thành quả.”
Miranda cũng cười nói :”Quả thật, lúc đầu cậu ta nói cần thuê thêm một huấn luyện viên thể lực riêng, tôi còn cảm giác khó chịu nữa kìa. Không ngờ hôm nay, cậu ta đưa ra thành quả ngay lập tức. Thật là xui rủi cho tên Augusto kia, cứ tưởng 3 người nhìn chằm chằm là sẽ vô hiệu hóa được Tùng, nào ngờ trộm không thành công, còn mất đi một trụ cột là Hagi nữa. Tiểu tử kia ít nhất cũng phải nghỉ 2 tuần lễ mới có thể thi đấu tiếp tục, nếu không muốn phải dính chấn thương nặng hơn. Đúng là quả báo mà, hahaha”, Miranda cười trên nỗi đau của người khác.
Rui Jorge cũng cười nói :”Haha, nhiều lúc tôi là huấn luyện viên của Tùng đây, mà còn chưa nghĩ ra cách vô hiệu hóa cậu ta, chứ đừng nói chi mấy tên kia, chỉ tổ rước lấy tiền mất tật mang thôi. Nếu muốn xử lý được Tùng, ít nhất cần một hàng phòng thủ đạt chuẩn ngoại hạng, may ra mới đạt được. Chỉ có thể dùng thực lực chính diện mà đè ép cậu ta thôi, dùng những chiêu thức thông thường không có hiệu quả đâu, haha”
Tùng chạy theo dọc sân bóng, bất ngờ thấy những tiếng vỗ tay trên khán đài. Hơi bất ngờ một chút, cậu cũng lễ phép cúi đầu cảm ơn, rước lấy thêm càng nhiều tiếng vỗ tay hơn nữa. Tùng cười cười, không ngờ cổ động viên của Portimonense lại hiếu khách đến như vậy. Có lẽ, một lúc sau phải chừa cho họ tí mặt mũi mới được. Tùng quyết định, sẽ dùng toàn lực thi đấu trận đấu này, mới xứng đáng với sự có mặt của cổ động viên đã vỗ tay cho nó.
Godinho và Pele bỗng chốc thấy chiến ý của Tùng sục sôi hơn nữa, tâm lý cảm giác rất khó hiểu. Nãy giờ đâu có ai kích thích cậu ta đâu, làm gì giống như một con sư tử chuẩn bị làm thịt đàn linh dương thế cơ chứ?
Phút 33, lợi dụng tốc độ của mình, Tùng cưỡng ép vượt qua Tairo, phối hợp 1 – 1 với Pele để vượt qua luôn cả Guerreiro đang bọc lót. Nhận thấy Muendo vừa lấn được hơn nửa người so với trung vệ đối phương, Tùng nhanh chóng dừng bóng, chọc khe thẳng cho Godinho đang vừa băng xuống, thực hiện pha phá bẫy việt vị thành công. Godinho nhanh chóng nhận bóng, sau đó lừa qua thủ môn và dễ dàng đệm bóng vào lưới. 2 – 0 dành cho Belenenses.
Cả đám cầu thủ Portimonense thất thần quay về phòng nghỉ sau tiếng còi giữa trận vừa vang lên, tâm lý vạn phần cay đắng. Rõ ràng, 25 phút đầu tiên bọn họ đã chơi rất tốt, khóa chặt được mũi tiến công của Belenenses, thế nhưng chỉ sau khi Hagi rời sân, mọi thứ dần sụp đổ, đến mức bọn chúng không hề kịp chuẩn bị gì.
Hagi ngồi bên trong, sắc mặt cũng rất khó chịu. Hai chân của cậu giờ vẫn còn cảm giác mỏi nhừ, gợi lại cho cậu kí ức không tốt về 25 phút chạy liên tục không ngừng trên sân. Augusto đứng nhìn đám cầu thủ, sắc mặt vô cùng tức giận, muốn gầm thét lên vào mặt bọn chúng. Nhưng nhìn mặt đứa nào đứa nấy xanh mét, Tairo và Filipe còn nằm vật ra sàn với vẻ mặt mệt mỏi đến cực điểm, ông bỗng nhiên thở dài ngao ngán nói :”Hiệp 2, phòng thủ là chính, không để Belenenses mở rộng thêm tỉ số là được”
Đám cầu thủ liếc nhìn nhau, tâm lí hồi hộp hơn. Bọn chúng cũng biết, đây tưởng chừng như là một nhiệm vụ đơn giản, lại dị thường khó khăn, nhất là lúc cả đám mất sạch chiến ý như bây giờ.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?