Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 84: Phòng Thủ, Chúng Ta Mới Là Chuyên Gia




Adrien Silva cảm giác vô cùng mệt mỏi. Cảm giác này còn mệt hơn cả khi đấu tập cùng đội 1. Đơn giản vì U19 Belenenses đá vô cùng điên cuồng.

Cứ nhìn cái cách mà Amaral ép sát người của Almeida khiến cậu ta không thể nào quay người, hay như thân ảnh đang trước mặt của mình, cũng khiến cho Silva cảm giác vô cùng buồn bực. Cậu ta liếc nhìn đồng đội hiên đang chật vật đối đầu với đám cầu thủ Belenenses, tâm lý hoảng quá chừng. Bị mất một bóng một cách vô cùng bất ngờ đã đành, giờ đây phải đối mặt với hàng phòng thủ dày đặc nữa, làm cho không chỉ riêng cậu mà tất cả các cầu thủ Sporting Lisbon cảm thấy vô cùng tức tối.

Adrien Silva nhanh chóng dắt bóng về phía trung lộ, vừa đi bóng vừa theo dõi cầu thủ số 30 trước mặt. Chỉ thấy trong một khoảng khắc, cậu ta dồn trọng tâm về chân trái. Ngay lập tức, Silva đưa bóng về phía bên trái của mình, hòng đánh chủ ý muốn lắc người sang trái khi trọng tâm của Tùng đã bị dồn về bên phải của cậu.

Thế nhưng, cậu đã lầm. Ngay lúc bóng vừa rời khỏi chân của Silva, Tùng nhanh chóng ngoặt cái chân trái của mình, trọng tâm nhanh chóng dồn lại về bên phải, thân ảnh áp sát lấn người lên trước, vượt khỏi Silva một nửa người khiến cậu ta không thể giữ bóng được, sau đó, bóng được nhanh chóng chuyền ngược về cho Amaral, để phối hợp cho đợt tấn công mới.

Silva đứng phía sau, sắc mặt vô cùng khó chịu. Nhìn xoáy vào số áo 30 ở đối diện, cậu ta quay người chạy về phía cầu môn, để nhanh chóng bố trí phòng ngự tuyến đầu, nhằm ngăn chặn đợt dâng lên này của Belenenses.

Cũng may cho Sporting Lisbon, cả Pele, Diniz hay ở tuyến trên là Muendo và Godinho, khả năng cầm bóng gây đột biến đều không quá cao, nên những đường tấn công không xuất phát từ phía của Tùng, thì khả năng uy hiếp khung thành của Sporting Lisbon cũng giảm đi đáng kể. Do đó, bản thân Tùng cũng bị chăm sóc nhiều hơn, khi mà hiện tại kế bên cậu đang có thân ảnh của Silva, vốn đã chuyển đổi vị trí tiền vệ tấn công của mình lại cho Pires ở cánh phải, mà chuyên môn nhìn chằm chằm Tùng.

Thấy vậy, Tùng cười cười không nói gì, chủ động lùi sâu về tạo thành cặp song tiền vệ phòng ngự. Dù gì hiện tại Belenenses cũng đang dẫn trước, người vội vàng phải là đối thủ mới đúng. Thế là cả đội Belenenses lại trở về với đội hình phòng ngự quen thuộc của mình, mặc cho Godinho và Muendo đang ở giữa trận loay hoay, không có việc làm.

Bất đắc dĩ, Silva phải lùi lại về giữa sân, cầm trịch tấn công của Sporting Lisbon. Đội hình của Sporting Lisbon bắt đầu áp cao lên, tiến hành nhiều đợt dồn ép về phía khung thành của Pinto. Thế nhưng, có thể là do quá vội vàng, những đợt tấn công này đều bị Amaral và Tùng hoá giải một cách nhanh chóng.

Trong một pha ngã người cản phá bằng lưng cú sút của Almeida, Tùng đứng dậy vỗ vỗ sau lưng mình, đồng thời gầm thét với toàn bộ đồng đội cỗ vũ sĩ khí. Cả đám đều vô cùng hưng phấn, khi hiệp một đã kết thúc, và điểm số hiện tại vẫn đang là 1 – 0 nghiêng về phía Belenenses.

Rui Jorge vô cùng hài lòng về kết quả này, nhắc nhở toàn đội cần tập trung phòng ngự, vì hiệp 2 sẽ là thử thách lớn, khi chúng ta đã tốn quá nhiều thể lực cho hiệp 1 để tìm kiếm bàn thắng. Cả đám đều ngập tràn chiến ý, hận không thể bay ngay lập tức vào sân bóng để tiếp tục xử lý Sporting Lisbon thêm 45 phút nữa.

Thế nhưng, bên kia chiến tuyến, đám cầu thủ Sporting Lisbon vô cùng khó chịu. Mặc dù tính tình của Jose Lima khá tốt, không hề la mắng đám học trò, nhưng ai mà gặp cả hiệp một bị đá một cách khó chịu như vậy, tâm trạng cũng sẽ không được tốt. Ông chau mày nhìn cả đám, gằn từng chữ :”Hiệp 2 là cơ hội cuối cùng, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Các cậu không muốn báo chí ngày mai có tựa đề “Chiến thắng thứ 14 liên tiếp cho Belenenses và nạn nhân lần này là Sporting Lisbon” chứ. Nếu thế thì đó là cả một sự sỉ nhục. Các cậu phải dùng thực lực của mình, đòi lại vinh quang cho câu lạc bộ, phải để bọn họ biết rằng, Sporting Lisbon mãi mãi là một tượng đài không thể bị đánh bại, rõ chưa?”

“Rõ, thưa huấn luyện viên”, đám cầu thủ Sporting Lisbon ánh mắt trầm thấp, nhưng lời nói thì vô cùng hùng hồn, bởi họ chính là Sporting Lisbon, đế chế vô địch của Bồ Đào Nha.

Nhận thấy ánh mắt khác thường của đám cầu thủ Sporting Lisbon, Tùng và đồng đội vô cùng thấu hiểu, đó chính là ánh mắt điên cuồng mà lúc đầu cả đám cầu thủ Belenenses đã có. Tùng nhếch miệng cười cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ :”Như thế này mới thú vị chứ, khà khà”, cậu thầm nghĩ.

Đúng như dự đoán, hiệp 2 diễn ra ngay từ ban đầu là sự dồn ép vô cùng mạnh mẽ của Sporting Lisbon, với hàng loạt những đường chuyền dài, chuyền xa từ ngoài vòng cấm cho Almeda và Lopes, để hạn chế tối đa việc mất bóng do sự phòng ngự của Tùng và Amaral. Thấy vậy, Tùng tiến hành thiếp thân áp sát Lopes, trong khi Amaral hạn chế lại Almeda. Hàng phòng ngự được bố trí dày đặc, kể cả Diniz và Pele đều lui về, chỉ để mỗi Godinho ở phần sân đối phương, trong khi Muendo đã được thay ra để chừa chỗ cho một hậu vệ.

Thế là, các đường chuyền của Silva vào vòng cấm cho hai tiền đạo đều bị ngăn chặn gắt gao, nếu có cơ may đến nơi thì cũng bị hàng phòng ngự dày đặc nhưng được bố trí vô cùng hợp lí ngăn chặn ngay lập tức. Thế nhưng, khi chuyển đổi lại thành việc phối hợp thẩm thấu bằng những đường chuyền ngắn, thì hàng phòng ngự sẽ dâng lên khoá chặt hai tiền đạo, để Amaral và Tùng thi nhau tha hồ chặt chém các cầu thủ của Sporting Lisbon. Amaral còn đỡ, khả năng dự phán của cậu ta còn khá kém, thường xuyên bị dắt mũi trong những đường chuyền khiến thể lực bị giảm sút khá nhiều. Nhưng Tùng thì khác, cậu ta giống như một đài máy chém, cản phá và bọc lót vô cùng chính xác, đến mức Silva hoài nghi nhân sinh ,rằng không biết cậu ta có đọc tâm thuật hay không, mà có thể nắm rõ đường đi nước bước của mình đến như vậy.

Phút thứ 55, lợi dụng sơ hở của Pele, Martins dẫn bóng đột phá ở cánh phải, một đường bão táp hướng về vùng cấm địa của Belenenses. Amaral dâng lên cản phá, bóng bị bật nảy lên ngoài tầm với của cả Amaral và Martins. Ngay lúc đó, Silva và Tùng tăng tốc hướng về phía quả bóng. Do vị trí thuận lợi, Silva đến sớm hơn, muốn tung cú sút từ ngoài vòng cấm về phía cầu môn. Thế như, một bóng lưng che trước chân của Silva, khiến cả chân của cậu ta và bóng va thẳng vào phần lưng của Tùng, làm Tùng văng ra xa, ôm lưng đau đớn. Amaral ngay lập tức chạy lại kiểm tra tình trạng của Tùng, tiếp đến là đứng dậy vô cùng lớn tiếng mà chỉ trích Silva. Pele cũng ngay lập tức chạy đến, che chắn trước người của Tùng.

Rui Jorge ở ngoài sân tâm lý nhảy một cái, trong lòng hô không tốt. Tùng hiện tại là bảo bối của ông, nếu chỉ vì vậy mà bị thương, thì cái được không bù đắp được cái mất, tổn thất dành cho Belenenses sẽ là rất lớn.

Khán giả trên khán đài cùng ồ lên đầy thán phục. Pha cản phá đầy quyết tâm vừa rồi của Tùng khiến cho mọi người đều vô cùng bội phục. Những tràng pháo tay thưa thớt dần dần dày đặc, cổ vũ cho chàng trai trẻ đang nằm trên sân.

Mendes và Manuel đứng trên khán đài cũng vô cùng thót tim. Mendes tức tối nói :”Cậu ta sao lại liều mạng đến thế cơ chứ, pha đó có thể gãy xương sườn chứ chẳng chơi”, ông vừa nói vừa xoa bóp tay, vẻ lo lắng hiện hẳn trên mặt.

Manuel cũng không nói gì, chau mày nhìn vào trong sân. Mặc dù ông vô cùng thích sự chuyên nghiệp và hết mình của Tùng, nhưng phải nói pha bóng vừa rồi của cậu vô cùng nguy hiểm, chấn thương có thể đến bất cứ lúc nào.

Lúc này, đội y tế cũng đã đến trong sân, giở lưng Tùng lên để xem xét tình hình. Tuy không chảy máu, nhưng trên lưng có hẳn vết sưng đỏ rõ rệt. Thế nhưng, ngay sau khi phun thuốc giảm đau, đội y tế thấy Tùng đã dễ chịu hơn rất rất nhiều, đã có thể đứng lên và hoạt động như chưa hề có việc gì xảy ra. Cố tình kiểm tra thêm vài lần nữa để xác định chính xác, đội y tế cũng thở phào nhẹ nhõm. Tùng hiện tại là bánh trái thơm ngon của cả câu lạc bộ, không thể để xảy ra sơ sót gì.

Thấy Tùng đứng lên hoạt động thân thể như chưa hề có chuyện gì, hết thảy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, và người nhẹ nhõm nhất là Silva. Phải nói lúc thấy bóng lưng của Tùng che trước mặt, tâm trạng của Silva lúc đó là bất lực như thế nào. Cậu đã nghĩ đến chuyện mình sẽ ra sân với thẻ đỏ và Tùng sẽ ra sân với cán cứu thương rồi, cũng may, tất cả đều không có vấn đề gì.

Silva vui vẻ nhận thẻ vàng, còn đi lại hỏi thăm tình trạng của Tùng. Tùng cũng vui vẻ đáp lại. Với bị động “Thân Thể Sắt Thép”, việc bị thương chắc chắn không nằm trong từ điển của Tùng, nên việc liều mạng một chút cũng có thể cho phép, huống hồ lúc vừa nãy, nếu không liều mạng, thì tỷ số đã có thể bị san bằng rồi, lúc đó công sức từ trước đến giờ sẽ bị đổ sông đổ biển mất.

Các nhà báo Sporting Lisbon ở gần ngay khu vực đó, nên nhìn thấy tình huống rõ hơn ai hết. Cả đám đều vô cùng bội phục trước tinh thần của số 30 bên Belenenses. Vasca Busquest lắc đầu nói :”Ở Bồ Đào Nha hiếm có cầu thủ xông xáo như cậu ta. Hầu như đám nhóc này chỉ toàn vẽ bóng mà thôi. Hiếm lắm mới thấy được một tên chơi quyết liệt như thế này. Điều này làm tôi nhớ đến Makelele của Chelsea. Tinh ranh, quyết liệt và chính xác đến rợn người”.

Cả đám nhà báo đều gật đầu không thôi, tâm lý cũng có sẵn dàn ý cho bài báo sắp tới. Mặc dù là những tờ báo thân Sporting Lisbon, nhưng đôi khi dìm hàng đội bóng của mình cũng sẽ mang đến một ít chuyện lý thú cho độc giả, nhất là khi có được những pha cản phá đặc sắc đến như vậy, càng làm cho câu chuyện sẽ diễn ra thêm phần thú vị.

Thế cuộc nguy hiểm vẫn tiếp tục diễn ra phía cầu môn của Belenenses, nhưng cũng chỉ là gió to nhưng mưa nhỏ. Thời gian từng phút trôi qua, nhưng Sporting Lisbon vẫn không hiệu quả được khâu dứt điểm thành bàn của mình, bởi sự phòng ngự quyết liệt của hàng thủ Belenenses. Kết quả 1 – 0 vẫn được giữ đến phút cuối cùng.

Khi tiếng còi kết thúc trận đấu cất lên, Tùng bỗng chốc cảm thấy sức lực trong người bị rút cạn kiệt. Hôm nay có lẽ là ngày cậu chạy và cản phá nhiều nhất từ trước đến nay. Cảm giác mệt mỏi ập đến bất ngờ khiến cậu không kịp kiểm soát, chỉ kịp ngồi phệt xuống sân, ánh mắt vô thần, nhưng khoé miệng thì nở nụ cười. Cậu và đồng đội đã thành công, đã đánh bại được đế chế Sporting Lisbon, vốn đã là một tảng đá lớn đè lên hầu hết các câu lạc bộ còn lại, nhưng hôm nay lại ngã ngựa trước Belenenses. Đám cầu thủ còn lại thì vẫn còn sức lực, tụi nó bu quanh Tùng, khiêng nó lên rồi thi nhau tung hứng, mặc cho tiếng kêu cứu vang vọng. Khán giả của Belenenses thì vô cùng hào hứng, cứ như đã nhận được chức vô địch, luôn miệng hát lên đội ca của những đứa con thánh đường Belem, vừa hô vang tên của Tung.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mendes vui vẻ và cũng khá tự hào. Mặc dù ông nắm trong tay rất nhiều cầu thủ nổi tiếng hiện tại, nhưng mỗi khi thấy người nào thành công, ông cũng đều vui vẻ từ tận đáy lòng. Đó cũng là lý do vì sao, mối quan hệ của ông cùng những cầu thủ luôn rất tốt như hiện tại.


Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc