Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 86: Dư Luận Dậy Sóng, Tạo Thế




Trong văn phòng chủ tịch câu lạc bộ Sài Gòn, chú Hưng đang nhàn nhã uống cà phê sáng. Trên tay chú đang cầm tờ báo Tuổi Trẻ mới xuất bản sáng nay. Trên trang 3, chuyên mục thể thao, hình ảnh số 30 với gương mặt trẻ tuổi, đang nhễ nhại mồ hôi, trên người là huy hiệu chữ thập, phía sau lưng là hình ảnh bảng điểm số 1 – 0 với hai cái tên bắt mắt, Belenenses và Sporting Lisbon. Dòng chữ với tiêu đề lôi cuốn: Thần Đồng Bóng Đá Việt Nam Tỏa Sáng Trời Âu.

Chú Hưng cười cười nhìn hình ảnh vừa lạ vừa quen của Tùng, cảm khái lắc lắc đầu. Mới có vài tháng không gặp, thằng nhóc này đã chững chạc và trưởng thành hơn rất nhiều. Với lại, chú cũng không ngờ thằng nhóc này lại tiến bộ lớn đến vậy. Nếu lúc trước chiến thắng Benfica chỉ xem như là bất ngờ, còn lần này hạ gục luôn cả Sporting Lisbon, điều này chứng tỏ khả năng của Tùng đã nâng lên một tầm cao mới.

Lúc này, điện thoại của ông vang lên. Ông liếc nhìn số điện thoại đến, thầm nghĩ lão già này cả thời gian sáng cũng không cho người khác nghỉ ngơi. Ông bắt máy lên, thì bên kia đầu dây ngay lập tức ập đến một loạt chất vấn :”Này ông Hưng, mặc dù tôi với ông giao tình cũng tạm thôi, nhưng ông có cần bố trí bẫy rập cho tôi như vậy không?”

Chú Hưng bình tĩnh nhấp một chút cà phê, tỉnh táo nói :”Tôi có thể kiện ông tội phỉ báng đấy, ông Hỷ à.”

“Thế bài phỏng vấn tối qua của đài truyền hình quốc gia thì ông giải thích sao đây?”, đầu dây bên kia, ông Hỷ vô cùng tức tối nói.

“Hết cách rồi, chính anh Sâm gọi điện cho tôi hỏi về thông tin của cậu ấy. Anh ấy còn nói là liên hệ bên ông trước nhưng tư liệu không đủ, nên mới gọi cho tôi, vì biết tôi là người hỗ trợ làm thủ tục cho cậu ấy. Cái này tôi còn chưa nói ông không giữ bí mật dùm tôi nữa, giờ ông lại quay sang chất vấn tôi à”, chú Hưng cười cười nói nhỏ, bỏ qua cái giọng bực tức của đầu dây bên kia.

Ông Hỷ á khẩu không trả lời được, trầm mặc trong chốc lát, ông ta mới nói :”Vậy còn chuyện đưa cậu ấy về thì sao, ông đã cân nhắc như thế nào rồi ?”

“Không cần phải cân nhắc gì cả, ít nhất khi cậu ấy lên được giải ngoại hạng, thi đấu đỉnh cao rồi, tôi mới đồng ý việc này, còn lại không cần phải bàn nữa. Việc này đầu tiên là do chính bên ông thôi. Lúc đầu tôi đã đề nghị bên VFF hỗ trợ liên lạc câu lạc bộ dùm cho cậu ấy, còn tài trợ tiền bão lãnh nữa. Số tiền đó chỉ cần bỏ ra để làm gốc thôi, chứ có ai lấy của anh đâu. Thế mà bên anh nói sao, nói việc tự túc đi là của ý nguyện cá nhân, VFF không hỗ trợ được. Giờ tốt rồi, người ta đá ở trình độ cao, trở thành thiên tài trong mắt mọi người, các ông giờ lại muốn lôi về đá cho tuyển. Tôi đã nói rồi, chuyện này sau này hãy bàn lại. Đừng để tôi phải làm biện pháp mạnh với ông, ông biết tôi có đủ khả năng mà”, chú Hưng giờ đã bỏ trạng thái nhàn nhã lúc này, giờ đây, gương mặt của chú sắc bén, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm.

Đầu dây bên kia trầm mặc chốc lát, cuối cùng thở dài ngao ngán:”Thôi được rồi, vậy gặp lại ông sau vậy”, nói rồi, không buồn chào hỏi thêm, tiếng tắt âm vang lên ngay sau đó.

Chú Hưng cũng không thèm để ý, ngồi thẫn thờ đăm chiêu nhìn về phía xa, tự nhủ :”Áp lực chú đã chia sẻ với con rồi, giờ chỉ trông chờ con mau trưởng thành lên thôi. Ít nhất con phải thành danh ở nước ngoài rồi, về nước mới không bị ức hiếp”, thế nhưng, nét mặt của chú Hưng vẫn tràn ngập vui mừng, vì rốt cuộc, chú cũng tìm ra được người có thể cứu vớt nền bóng đá nước nhà.

Dư luận trong nước, một mặt lúc nào cũng lên án đội tuyển Quốc gia, nhất là khi liên tiếp nhận những thất bại, và những tiêu cực xảy ra liên tiếp, một mặt luôn trông chờ một ngôi sao sáng nào đó có thể cứu vớt được nền bóng đá nước nhà. Vậy nên, khi thông tin về Nguyễn Thanh Tùng, một cầu thủ người Việt chính gốc đang thi đấu cho một câu lạc bộ ở Bồ Đào Nha, lại còn có thể chiến thắng những tên tuổi lớn như Benfica hay Sporting Lisbon, nhiều người hâm mộ đều tỏ ra vô cùng chấn động, đồng loạt tìm hiểu tin tức về cậu bé thần đồng này. Điều này hiển nhiên làm lợi cho trang web: nguyenthanhtung.vn của cậu. Lượt truy cập và bình luận để lại càng lúc càng nhiều, khiến những công nhân viên của công ty phụ trách phải tất bật xử lý, đến nỗi ai cũng nghĩ trang web sẽ sập bất cứ lúc nào.

Những dòng bình luận bên dưới, có nghi ngờ, có khen ngợi, có lo lắng, nhưng tâm tình của hầu hết mọi người đều là vô cùng tự hào, khi bất chợt phát hiện rằng, không phải người Việt không am hiểu bóng đá, chỉ là chúng ta chưa tìm thấy tài năng thật sự, chưa tìm ra được một nơi có thể đào tạo và phát triển tư duy bóng đá đỉnh cao. Và một cậu nhóc 15 tuổi, dám dấn thân đi một mình ra nước ngoài, chỉ vì mong muốn được thỏa sức với niềm đam mê của mình, quả thật làm không ít người cảm thấy vô cùng bội phục.

Trong thời gian dư luận trong nước dậy sóng vì cậu, Tùng vẫn đang thảnh thơi ở Bồ Đào Nha, tận hưởng những ngày nghỉ phép cuối năm của mình, cũng như không quên luyện tập để chuẩn bị cho thử thách mới. Hôm nay, cậu sẽ chuẩn bị để đi đến Porto và dự lễ giáng sinh cùng với Domingos Jose và gia đình ông, đồng thời cũng để tham dự buổi tiệc của công ty vào ngày hôm sau.

Vẫy tay tạm biệt thằng bạn Pele, cũng đang có dự định về nhà để dự Giang sinh, Tùng bước lên tàu để đi đến Porto. Do lần trước đến tìm Mendes, Tùng đã qua đến nhà của Domingos Jose một lần, nên lần này, cậu không mấy cố gắng để đến được nhà của người vừa là thầy, vừa là bạn của mình.

Tùng được gia đình Domingos Jose tiếp đón vô cùng nhiệt tình. Tại đây, cậu cũng gặp được lần đầu tiên con ruột của Jose, cũng là người đang chuẩn bị làm luận án tốt nghiệp tại đại học Lisbon. Vốn hơn Tùng đến 6 tuổi, nhưng bản thân Adrien Jose vẫn không quá chững chạc, có lẽ phần lớn ảnh hưởng bởi chuyên ngành Marketing mà Adiren đang theo đuổi, cũng như tính cách từ nhỏ của cậu, khi mà thời gian đầu Domingos quá tham công tiếc việc, không để ý nhiều đến gia đình, mãi về sau này, khi nhận thấy thì tính cách của cậu con trai đã hình thành, không cách nào sửa đổi được. Bởi vậy, hai cha con luôn khắc khẩu với nha, mặc dù theo lời của bà Jose, hai cha con vốn vô cùng thương yêu nhau, nhưng do tính cách ương bướng quá giống nhau, nên mới thành ra như vậy.

Nhìn cả gia đình vui vẻ tụ họp bên nhau nhân ngày giáng sinh, cảm nhận được niềm hạnh phúc này, Tùng cũng khá nhớ nhà. Nếu mà không có gì bất ngờ, có lẽ phải đến hè năm sau, Tùng mới có thể có được thời gian để về nhà. Còn hiện tại, việc cấp bách vẫn là tiếp tục đứng vững bước chân của mình ở câu lạc bộ.

Khi đề tai được chuyển lên người Tùng, Adrien mới phát hiện ra, hóa ra Tùng là cầu thủ của Belenenses, cậu từng thấy ảnh của Tùng trên mặt báo chiều Lisbon, nhưng mãi giờ mới nhớ được. Adrien còn cảm khái, mặc dù là con của Domingos, nhưng thiên phú bóng đá của cậu cũng chỉ thường thường mà thôi. Điều này có vẻ không hợp lý chút nào, nhưng nó lại hiện diện ở không biết bao nhiêu gia đình, khi mà không ít con cái của các siêu sao không hề theo nghiệp của cha mình, đơn cử như Lucas và Enzo, hai con trai của Zidane, đều không sở hữu thiên phú như cha của mình.

Domingos còn chia sẻ với cả nhà nhiều chuyện thú vị liên quan đến Tùng. Đáng kể nhất, điều mà làm ông vô cùng hả hê, là khoảng khắc Henrique Oliveira đến gặp ông, cùng với Jorge Costa, chủ tịch câu lạc bộ Porto.

Nhìn bộ dáng lúc đó của Henrique Oliveira, Domingos cười đắc ý đoán chắc rằng, lão già này vừa mới bị chủ tịch mắng máu chó đầy đầu, và nguyên nhân không cần nói cũng biết. Việc kí kết Tùng với Porto chỉ cách một buổi thử huấn, thế mà lão già họm hẹm này lại kiên quyết từ chối. Giờ thì tốt rồi, bánh trái thơm ngon thì để Belenenses hưởng, còn Porto thì lại mang danh là không biết nhân tài, bảo thủ, quan lieu,…, bao nhiêu là tính từ xấu chụp mũ trên đầu, điều này khiến cho Jorge Costa vô cùng tức tối.

Sau khi Domingos Jose biểu thị bất lực trong việc thuyết phục Tùng quay trở lại Porto, Chủ Tịch cũng rất khó chịu, thế nhưng, hiện giờ Tùng không còn là cầu thủ nhí nữa, mà đã kí hợp đồng thanh huấn rồi, nên ông cũng biết chuyện đưa Tùng về Porto mà không tốn kém một cái giá cao thì căn bản là điều không tưởng, nên chuyện khó chịu với Domingos chỉ diễn ra không đến 5 giây, thời gian còn lại, thì đành để Henrique Oliveira tự cầu phúc vậy. Domingos vừa kể mà vừa cảm giác vô cùng thư thái, chẳng bù cho lần mặt mũi xám xịt khi ông ra khỏi phòng của Henrique Oliveira.

Tùng vui vẻ nhìn cảnh này, cảm khái lâu lắm rồi mới thấy lão già Domingos cười vui vẻ đến như vậy, rõ ràng tên Henrique Oliveira đã khiến ông uất ức trong một thời gian dài, đến nay mới được phát tiết ra.

Buổi tiệc ấm cúng diễn ra vô cùng vui vẻ, Tùng về giường ngủ với cái bụng căng tròn. Vội vã tập luyện nhẹ để tiêu hóa bớt, cậu hẹn giờ để sáng sớm hôm sau có thể gọi điện về gặp cha mẹ mình, đồng thời báo tin bình an và việc cậu được tăng lương. Mặc dù chỉ mới thêm có 500 Euro một tuần, nhưng điều này cũng là bước tiến lớn của cậu, nên cậu chắc chắn phải chia sẻ cho cha mẹ biết.

Ngoài trời, gió lạnh vẫn thổi, nhưng trong phòng, ấm áp đến lạ thường.






Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?