Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 88: Mới Vào Đội B




Tối hôm ấy, có lẽ là lần đầu tiên Tùng nói nhiều đến như vậy.

Cậu kể cho Emma nghe về cuộc sống ở Việt Nam, về những con phố với đầy những quán ven đường đông người qua lại. Về cuộc sống miền quê nơi người dân vẫn còn chân lấm tay bùn làm việc trên nương rẫy.

Cậu còn kể cho cô nghe về cuộc sống cầu thủ giản dị nhưng lại đầy niềm vui thú của mình, về cách mà cậu cố gắng để có thể có cơ hội sang châu Âu thi đấu như thế nào, và về ước mơ tương lai của mình.

“Có một ngày, tôi sẽ đến nước Anh để đá bóng, cậu phải tới xem nhé”

Cô nàng chỉ cười mà không nói gì. Mặc dù không phải là fan bóng đá chính hiệu, nhưng với tư cách là một học bá, thì việc nắm bắt một số thông tin cơ bản về bộ môn thể thao được yêu thích nhất nước Anh cũng không quá khó khăn với cô nàng. Và cô biết, để một cầu thủ châu Á đá bóng được ở nơi chứa đầy kì thị và cạnh tranh như nước Anh là một việc không hề đơn giản.

Rượu chưa say, người đã say.

Mặc dù, Tùng không hề uống rượu.

Đúng vậy, quán triệt tư tưởng của một cầu thủ chuyên nghiệp, cậu kiên quyết từ chối hết thảy các lời mời rượu của tất cả mọi người, kể cả những minh tinh vô cùng xinh đẹp đến tiếp chuyện với cậu. Nhưng khi thấy Emma đang nép vào một góc cạnh Tùng, mọi người đều hiểu ý mà tách ra, nhường lại vị trí cho hai bạn trẻ.

Kết thúc buổi tiệc, Tùng đưa mắt nhìn về phía Emma đang đi cùng với Marisa lên xe. Tối nay, cô nàng phải bay về lại Anh quốc để hoàn tất lịch trình, trước khi trở lại Hollywood để quay tiếp serie Harry Potter vốn đang gấp rút lịch trình.

Domingos Jose thấy Tùng cứ đứng nhìn, vỗ vỗ vai cậu, nói nhỏ :”Động tâm rồi hả cậu nhóc. Cô bé đó không có vẻ gì là một đứa nhóc đơn giản. Nếu muốn có được cô nàng, cậu phải tốn khá nhiều tâm tư đấy”

Tùng cười cười, không nói gì. Quả thật, ngày xưa Emma là thần tượng của cậu, nên đôi lúc cậu có vẻ khá hào hứng khi nói chuyện với cô nàng. Nhưng để đi đến thêm một bước để trở thành bạn bè trai gái, có lẽ giờ vẫn quá sớm để nói đến. Tùng quay đầu trở về xe của Domingos, gạt phăng buổi gặp gỡ hôm nay ra khỏi đầu. “Nữ nhân chỉ có thể ảnh hưởng tiến độ tu luyện của ta, chờ lúc ta vô địch thiên hạ, lúc ấy, chư quân sẽ quỳ rạp dưới chân ta mà hát chinh phục”.

Domingos tự nhiên thấy ý chí chiến đấu của Tùng đột nhiên tăng mạnh, thầm nghĩ không biết nãy giờ có lời nào kích thích cậu nhóc này không. Ông có vẻ khá lo lắng, vì chính ông biết, tuổi của Tùng hiện tại vô cùng dễ bị kích thích, tục danh gọi là gà trống choai, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể gây hậu quả khôn lường.

Hai ngày sau

Pele đang nhìn Tùng tiếp tục gia tăng thêm thanh chì trên chân mình, tâm trạng vô cùng lo lắng. Đến giờ, lão đại ca này đã thêm vào ít nhất mỗi chân 3kg nữa để tiến hành luyện tập hằng ngày. Mỗi lúc thấy Tùng vung chân lên sút gôn, Pele vô cùng lo lắng cho quả bóng, cũng như cho dây chằng hoặc cơ bắp của thằng bạn mình có thể bị xé rách bất cứ lúc nào, nhưng nhìn Tùng vẫn điềm nhiên như không, nó đành nuốt lời vào bụng.

Hôm nay, sau khi hoàn tất các bài tập khởi động, Rui Jorge đứng trước đám cầu thủ, trầm giọng nói :”Nửa đầu mùa giải đã qua, chúng ta hiện tại vẫn đang dẫn đầu bảng. Điều này có thể nói la thành tích tốt nhất từ trước đến nay của Belenenses. Thế cho nên, đợt tập huấn lần này, huấn luyện viên đội B sẽ lựa chọn trong số các cậu, lực lượng bổ sung cho đội B và đội 1, để chinh chiến đấu trường giải hạng Nhất và giải ngoại hạng.”

Cả đám quay đầu nhìn về phía Tùng, đang đứng ở giữa đội hình một cách nổi bật. Ai cũng biết, Tùng chắc chắn giữ một suất vào đội B, thậm chí là đội 1, với khả năng và đóng góp của cậu cho đội thanh niên như những trận đấu vừa qua.

Đúng như dự đoán, Rui Jorge tuyên bố:” Tung Nguyen, Pele, hai cậu ngày mai đến sân đội B để báo danh cho huấn luyện viên Pacheco”

“Dạ, thưa boss”, Pele la lớn tiếng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Rốt cuộc, nó cũng được lên để đá cho đội bóng chuyên nghiệp. Tùng thì trông có vẻ trấn định hơn, nhưng ánh mắt lấp lánh đã bán đứng nội tâm vui vẻ của nó.

Cả đám vây quanh chúc mừng cho Pele và Tùng. Mặc dù Pele được đôn lên đội B vẫn còn có một ít lời ra tiếng vào, chẳng hạn như Diniz và Amaral đều cảm thấy mình vẫn có cơ hội lớn hơn là Pele, nhưng ai bảo cậu ta lại đá cặp với Tùng và phối hợp tốt đến như vậy. Đó cũng được xem như phần thưởng cho sự cố gắng của Pele trong quá trình tập luyện cùng với Tùng mỗi ngày đến tận đêm khuya.

Sáng sớm hôm sau, Tùng và Pele nhanh chóng đến khu vực tập trung của đội B. Nhìn gian phòng thay đồ với khá đầy đủ cơ sở vật chất, có cả bảng ghi chú giờ giấc tập luyện và bảng diễn luyện đội hình và chiến thuật, Pele cảm khái :”Ở đây với đội thanh niên đúng là thiên đường và địa ngục. Khác hẳn nhau”

Tùng thì liếc mắt nhìn thằng bạn, trong bụng nghĩ :”Cậu so sánh một đội thanh niên bán chuyên với một đội bóng chuyên nghiệp, đang chơi cho giải hạng Nhất Bồ Đào Nha đấy”, rồi nhanh chóng tìm đến tủ quần áo đang còn trống.

Lúc này, cửa phòng mở ra. Bước vào là một người cao to, với gương mặt dài và nụ cười dễ gần. Anh la lớn :”A, hai đứa nhóc đây rồi, đến sớm vậy sao”, rồi sải bước đến gần tụi nhóc.

Tùng và Pele hơi sững người lại, vội vàng đến gần, cúi đầu chào :”Xin chào, chúng tôi là Tung Nguyen và Pele, được huấn luyện viên yêu cầu đến báo danh ở đội B.”

Anh chàng cao to cười lớn, khoác tay :”Không cần nghiêm túc đến vậy đâu, nếu đã đến đây thì cứ xem nhu là người một nhà. À, quên giới thiệu, tôi là Marco Aurelio, thủ môn đội B, hiện đang là đội trưởng. Boss đã báo tôi hôm qua rằng sẽ có hai cậu nhóc đội Thanh niên hôm nay sẽ đến, hóa ra là song tử tinh Belenenses. Nhất là cậu”, anh nói rồi, nhìn về phía Tùng “danh khí của cậu dạo này rất lớn, có rất nhiều cầu thủ trong đội không phục cho lắm. Nên nếu đã đến rồi, tranh thủ đánh ngã hết đám oát con này cho tôi, hahaha”, nói rồi, anh cười lớn, không để ý lắm đến việc mình gọi đám đồng đội của mình là nhóc con.

Nói cũng phải, với tư cách lão làng khi phục vụ Belenenses gần 10 năm, trải qua biết bao thăng trầm cùng đội bóng, nay vì thực lực hạ xuống mà không thể không nhường vị trí thủ môn chính của đội 1 cho Costinha, phải lui về đội B để dưỡng lão, đồng thời cũng lót đường cho việc anh tiến vào tầng quản lý của đội bóng. Do đó, việc công tác tư tưởng và dẫn đạo cho đám nhóc mới phải rơi vào tay của anh, coi như là rèn luyện trước.

Tùng mặc dù không hiểu rõ về hầu hết các cầu thủ của Belenenses, nhưng ấn tượng ban đầu của cậu về Aurelio là không tồi chút nào. Ít nhất, anh ấy cũng không có thái độ ngạo mạn hô tới quát đi, mà cậu thường xuyên nghe đám đồng đội ở đội thanh niên bàn tàn trước đó.

Aurelio dẫn hai thằng đến tủ quần áo của mình. Ở đây, Tùng tiếp tục được giữ áo số 30 đặc trưng của mình, bất chấp việc áo số 9 mà cậu ưa thích vẫn còn đang trống chỗ. Thế nhưng, cậu muốn rằng số áo đó sẽ là một phần thưởng ghi nhận thành tích mà cậu mang lại cho đội bóng, hơn là việc dùng số áo để giữ chân cậu và như một hành động ban phát ân huệ.






Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc