Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 57: Em rất, rất thích anh



Trần Hạc Sâm ra khỏi văn phòng, Lương Úy nhìn anh. Trần Hạc Sâm bắt gặp ánh mắt của cô, buồn cười hỏi: “Nhìn cái gì?”

Chu Trân và bà ngoại đi trước, Lương Úy cố tình bước chậm lại phía sau, nhẹ nhàng hỏi anh: “Thầy nói gì với anh thế?”

Trần Hạc Sâm nghiêng nghiêng ánh mắt: “Không nói gì.”

Lương Úy không tin: “Thật không?”

Trần Hạc Sâm mỉm cười, nói thật với cô: “Thầy nói muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh.”

Trong lòng Lương Úy hết sức hoang mang: “Vậy anh nói thế nào?”

“Còn nói thế nào nữa?” Trần Hạc Sâm cong môi, “Dĩ nhiên là gạt đi rồi, hay em muốn anh đi xem mắt?”

Lương Úy bĩu môi, cố tình hỏi: “Em cho anh đi thì anh sẽ đi phải không?”

Trần Hạc Sâm bất chợt nắm chặt tay cô, hơi dùng sức, Lương Úy khẽ nhíu mày, nghe anh thấp giọng hỏi: “Thì ra em nghĩ anh là người như vậy.”

Lương Úy quay đầu nhìn anh, không thể tin nổi: “Trần Hạc Sâm, anh giận à?”

Trần Hạc Sâm rũ mắt nhìn cô, hàng mi của cô run rẩy, ánh mắt vô tội nhìn anh. Sao Trần Hạc Sâm có thể so đo chuyện này với cô, anh cười, hỏi: “Em nghĩ sao?”

Lúc này, Chu Trân đi phía trước, đột nhiên quay đầu lại nhìn họ: “Úy Úy, thang máy đến rồi, hai đứa nhanh lên.”

Lương Úy đột nhiên rút tay ra khỏi tay anh, Trần Hạc Sâm thấy vậy, thấp giọng cười: “Dì thấy rồi.”

Lương Úy nhắm mắt làm ngơ, tăng tốc đi theo mẹ: “Mẹ ơi, con đến đây.”

Chu Trân và bà ngoại ăn tối xong, họ lại lên tàu cao tốc về thẳng thành phố Phủ. Vẫn là Trần Hạc Sâm lái xe đưa mẹ và bà ngoại ra ga tàu, trên đường về, Trần Hạc Sâm nhận được cuộc gọi của mẹ Trần.

Trần Hạc Sâm đeo tai nghe bluetooth: “Con đang lái xe, hôm nay không có ca trực. Lương Úy đang bên cạnh con, không được đâu, có lẽ cô ấy chưa chuẩn bị tâm lý, để lần sau con đưa cô ấy đến gặp mẹ, lát nữa bọn con có hẹn đi ăn với Hồ Lâm.

Anh nói mấy câu, sau đó tháo tai nghe, ném vào hộp đựng đồ.

Lương Úy nói: “Dì gọi anh à?”

Trần Hạc Sâm khẽ nghiêng đầu: “Ừ, mẹ nói anh đưa em về nhà ăn tối, em muốn đi không?”

Lương Úy nói: “Không phải anh vừa từ chối à?”

Trần Hạc Sâm giả vờ lấy điện thoại: “Vậy anh gọi cho mẹ, nói mẹ tối nay chúng ta về nhà ăn cơm.”

Lương Úy giữ tay anh lại, chần chừ mấy giây: “Đừng mà, để lần sau đi.”

Trần Hạc Sâm nhìn cô, khẽ cười: “Mẹ anh không ăn thịt em đâu.”

Lương Úy thay đổi đề tài: “Ổ Hồ Lâm đ ến chưa?”

Trần Hạc Sâm đặt tay lên vô lăng: “Cậu ấy vừa nhắn tin bảo đến rồi.”

Lương Úy nhíu mày: “Nửa tiếng nữa chúng ta mới đến nơi.”

Khóe môi của Trần Hạc Sâm khẽ cong lên: “Không sao, để cậu ấy đợi một chút, dù sao cậu ấy về nước một mình, cũng nhàn rỗi lắm.”

Hai người họ đến tiệm cá nướng, Trần Hạc Sâm đỗ xe vào bãi. Lương Úy xuống xe với anh, điện thoại của Trần Hạc Sâm lại reo, là Ổ Hồ Lâm gọi.

Trần Hạc Sâm không bắt máy mà bấm nút tắt. Hai người họ bước vào tiệm, Ổ Hồ Lâm chờ mãi cũng buồn chán, vừa ra ngoài hút thuốc giải sầu, thấy họ đến, anh ta nhìn chăm chú một lát: “Lương Úy, tôi không nhận nhầm người chứ?”

Lương Úy cong môi: “Lâu rồi không gặp.”

Ổ Hồ Lâm lại liếc nhìn Trần Hạc Sâm bên cạnh cô, chỉ mất hai giây đã hiểu ra sự tình. Ổ Hồ Lâm cũng là một người tinh tế, không biểu hiện cảm xúc gì quá khác lạ: “Rất lâu rồi, cậu càng ngày càng xinh đẹp.”

Lương Úy cười.

Trần Hạc Sâm nói: “Vào đi, đừng chặn cửa như vậy.”

Ổ Hồ Lâm dập điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh.

Lương Úy đi trước, Ổ Hồ Lâm huých cánh tay của Trần Hạc Sâm, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng của Lương Úy: “Được rồi, muốn làm tôi bất ngờ phải không? Hai người bắt đầu khi nào?”

Trần Hạc Sâm cũng nhìn Lương Úy: “Hai tuần trước.”

Ba người chọn một bàn ở sảnh lớn, ngồi vào, Lương Úy cởi áo khoác, Trần Hạc Sâm cầm lấy, đặt lên áo khoác của anh trên ghế bên cạnh.

Phục vụ bước đến, họ gọi một đ ĩa cá nướng vị tỏi và vài món ăn nhẹ. Chờ nhân viên rời đi, Lương Úy chủ động nói: “Lần này cậu về nước bao lâu.”

Ổ Hồ Lâm nói: “Một tuần.”

Lương Úy gật đầu, Ổ Hồ Lâm khui nắp lon bia, đưa một lon cho Trần Hạc Sâm.

Trần Hạc Sâm lắc đầu, mở bao đũa dùng một lần, đưa cho Lương Úy: “Tối nay tôi lái xe đưa cô ấy về.”

Ổ Hồ Lâm nghiêng người ghé sát vào, mỉm cười nhìn Lương Úy: “Lương Úy, tối nay cho cậu ấy uống một chút đi, không mấy khi tôi về nước, không uống thì không chịu nổi.”

Lương Úy quay đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh uống đi, lát nữa gọi người đến lái thay là được rồi.”

Trần Hạc Sâm cầm lon bia, không phản đối gì nữa.

Ổ Hồ Lâm nhấp một ngụm, khó chịu nói: “Hai người cho tôi ăn cơm chó à?”

Trần Hạc Sâm nói: “Năm sau cậu tốt nghiệp, định về nước hay ở lại bên kia?”

Ổ Hồ Lâm nhíu mày, không để tâm lắm: “Nói sau đi, bây giờ tôi cũng chưa xác định, đi đến đâu thì tính đến đó.”

Lương Úy không kiềm lòng được, hỏi một câu: “Còn bạn gái cậu thì sao?”

Ổ Hồ Lâm đặt lon bia xuống bàn: “Tuần trước vừa chia tay, Tri Gia bây giờ thế nào rồi?”

Lương Úy lời ít ý nhiều: “Cô ấy rất ổn.”

Ổ Hồ Lâm nói: “Tôi chia tay với cô ấy chưa được một tháng, cô ấy đã quay đầu quen biết bạn trai khác, người chị em này đúng là tàn nhẫn thật.”

Lương Úy im lặng không nói, Trần Hạc Sâm gắp một miếng cá không xương, đặt vào chén của Lương Úy, nhàn nhạt nói: “Nếu không nỡ buông, sao từ đầu lại chia tay với cô ấy?”

Ổ Hồ Lâm nói: “Lúc đó tức giận, tính tình bọn tôi đều nóng nảy, vừa mâu thuẫn đã đòi chia tay, ai ngờ sau đó chia tay thật.”

Lương Úy buồn rầu, thấy bộ dạng của Ổ Hồ Lâm như vậy, cô cũng không nghĩ anh ta hết tình cảm với Diêu Tri Gia.

Ba người họ nói chuyện, tối nay Ổ Hồ Lâm uống hơi nhiều, lúc Trần Hạc Sâm đứng dậy thanh toán, anh nói với Lương Úy: “Trông chừng cậu ấy nhé.”

Lương Úy gật đầu, Trần Hạc Sâm vừa rời đi, Ổ Hồ Lâm nói: “Đừng nghe cậu ấy, tôi không say, một chút rượu thế này còn lâu mới đạt đến tửu lượng của tôi.”

Lương Úy cầm bình nước ấm bên cạnh, rót nửa ly đưa cho anh ta.

Ổ Hồ Lâm uống hai ngụm, giọng điệu ẩn ý: “Chúc mừng.”

Lương Úy ngây người, sau một hồi, cô trấn tĩnh lại: “Từ năm cấp ba, cậu đã biết tôi thích anh ấy phải không?”

Ổ Hồ Lâm lấy bao thuốc lá ra, không hề phủ nhận: “Đúng.”

Lương Úy: “Có phải là vì ngày đó tôi hỏi cậu tại sao anh ấy không đi học không?”

Ổ Hồ Lâm nói: “Đúng là lần đó, thật ra ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều. Cậu cũng biết hồi cấp ba cậu ấy nổi tiếng thế nào mà, hôm đó cậu ấy không đến trường, có rất nhiều nữ sinh đến hỏi tôi. Lúc cậu hỏi, tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ là lúc tôi hỏi cậu quan tâm đ ến cậu ấy như vậy sao, nhìn biểu hiện của cậu, tôi mới nhận ra, thật lòng mà nói, ở trường có nhiều nữ sinh thích cậu ấy như vậy, tôi cũng thấy bình thường, nhưng cậu thích cậu ấy, tôi bất ngờ thật đấy.”

“Tại sao?”

Ổ Hồ Lâm: “Cứ tưởng lúc đó cậu chỉ tập trung học hành, mặc dù người anh em của tôi đúng là rất ưu tú, thu hút được nhiều nữ sinh.”

Trần Hạc Sâm thanh toán xong quay lại, đứng từ xa thấy hai người nói chuyện, lúc anh đến gần, hai người đều im lặng, anh cười nói: “Nói gì sau lưng tôi thế?”

Ổ Hồ Lâm đứng dậy: “Nói xấu cậu.”

Họ đi ra, Trần Hạc Sâm gọi người đến lái thay. Chờ tài xế đến, Trần Hạc Sâm và Ổ Hồ Lâm sang bên kia vừa hút thuốc vừa trò chuyện, thỉnh thoảng có vài cô gái đi ngang qua, trộm nhìn họ.

Lương Úy ôm áo khoác của anh trong tay, cũng đứng bên này nhìn anh. Dù giữa họ có một khoảng cách, nhưng anh cũng không còn xa xôi khó chạm đến. Khói thuốc mờ mịt trước gương mặt khôi ngô tuấn tú, hình như anh phát hiện ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn lại, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo ý cười dịu dàng.

Lương Úy tự dưng nhớ đến ngày đó, anh uống say, đến tìm cô, hỏi cô có nghe thấy tin nhắn thoại chưa. Sau đó, họ nói rõ tâm tình, anh đứng dưới ánh đèn đường hút thuốc, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ của cô.

Lương Úy nhìn một lát, không kiềm lòng được nữa, tiến đến gần anh, anh khẽ nheo mắt, thấy cô đến, anh dập điếu thuốc: “Toàn mùi khói.”

Lương Úy không để tâm: “Em không chê mùi thuốc lá.”

Ổ Hồ Lâm vẫn đang hút thuốc, Trần Hạc Sâm giật điếu thuốc trên tay anh ta, dập điếu thuốc, ném vào ống cống.

Ổ Hồ Lâm: “Mẹ nó, cậu không hút thì tôi cũng không được hút à?”

Gương mặt của Trần Hạc Sâm không hề dao động: “Cô ấy hít phải khói thuốc thì sao?”

Ổ Hồ Lâm chán chường, đi ra xa một chút, lại lấy bao thuốc lá ra, châm một điếu.

Lương Úy đưa áo khoác cho anh: “Anh mặc áo khoác đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Trần Hạc Sâm không cầm áo khoác mà kéo tay cô: “Vừa rồi em và Ổ Hồ Lâm nói xấu gì anh đấy?”

Lương Úy chớp mắt: “Không nói xấu gì anh cả.”

Trần Hạc Sâm bật cười, không biết nên tin hay không.

Ổ Hồ Lâm hút thuốc xong, tài xế mà họ gọi cũng đến. Ổ Hồ Lâm tạm biệt họ, sau đó lên xe trước.

Trần Hạc Sâm nắm tay Lương Úy, bước về phía xe anh. Hai người vào xe, tài xế hỏi địa chỉ, Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Tối nay đến nhà anh không?”

Lương Úy chần chừ hai giây, sau đó gật đầu.

Trần Hạc Sâm nói địa chỉ, xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Lương Úy tựa vào vai anh, cầm đầu ngón tay của anh, đưa lên mũi ngửi, vừa rồi anh hút thuốc, trên ngón tay vẫn còn mùi khói thuốc nhàn nhạt. Lương Úy mấp máy môi: “Em có cảm giác Ổ Hồ Lâm vẫn còn tình cảm với Tri Gia.”

Trần Hạc Sâm lên tiếng trên đỉnh đầu cô: “Có lẽ vậy.”

Lương Úy mân mê ngón tay anh, muốn hỏi tại sao anh và bạn gái cũ chia tay. Nhưng không muốn phá hỏng bầu không khí đêm nay, vậy nên phải miễn cưỡng kiềm chế. Cô chỉ tựa vào vai anh một lát, cảm nhận hơi ấm trên người anh. Mí mắt cô trĩu nặng, cơn buồn ngủ ập đến.

Trần Hạc Sâm rũ mắt, khóe môi chạm vào trán cô, thấp giọng nói: “Buồn ngủ à?”

“Một chút xíu.”

Trần Hạc Sâm nhẹ nhàng nói: “Vậy em ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em dậy.”

Giọng điệu của Lương Úy uể oải: “Được rồi.”

Trần Hạc Sâm hạ thấp vai một chút để cô cảm thấy thoải mái, lát sau, lại nghe cô nhỏ giọng thì thầm: “Trần Hạc Sâm.”

“Ừ?”

“Anh biết không?”

“Biết gì?”

“Em rất, rất thích anh.”