Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 58: Đừng đổi, cứ như vậy đi, trông đẹp lắm



Thật ra giọng cô rất khẽ, tựa như tiếng muỗi vo ve. Ngoài đường còn có tiếng xe mô tô lướt qua, nhưng anh vẫn nghe thấy.

Trái tim rung động, tựa như một chiếc búa khẽ chạm vào.

Cô tựa lên vai anh, nhắm mắt, hàng mi tỏa bóng nhàn nhạt, môi mím chặt, dáng vẻ của cô khi ngủ rất yên tĩnh, cũng hơi đáng yêu một chút.

Trần Hạc Sâm đưa tay vén tóc rơi trên trán cô, hình như cô ngủ không thoải mái lắm, vậy nên càng nhích lại gần anh hơn, hơi thở ấm nóng của cô phả lên cổ anh, nóng hầm hập.

Trần Hạc Sâm hạ kính xe một chút, gió đêm mát lạnh lùa vào, bao nhiêu bồn chồn của Lương Úy cũng tan biến gần hết. Anh điều chỉnh tư thế ngồi, nghe tài xế nói: “Xem ra bạn gái của anh rất thích anh.”

Trần Hạc Sâm mỉm cười, vừa định nói gì đó, điện thoại trong túi áo khoác của anh rung lên, anh lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Ổ Hồ Lâm.

Ổ Hồ Lâm: Lương Úy rất tốt, cậu đối xử với cô ấy cho tử tế.

Trần Hạc Sâm nghiêng nghiêng ánh mắt, nhìn Lương Úy say ngủ, ngón tay anh di chuyển, gửi một tin nhắn.

Trần Hạc Sâm: Còn phải nói à?

Ổ Hồ Lâm: Ừ, tôi hơi nhiều lời.

Xe đến chung cư, đi qua gờ giảm tốc, thân xe rung lên. Lương Úy tỉnh giấc, khi cô mở mắt, xe đã dừng ở bãi đỗ xe.

Lương Úy thấp giọng hỏi: “Đến rồi sao?”

Trần Hạc Sâm rũ mắt nhìn cô: “Vừa đến thôi.”

Lương Úy ngồi thẳng dậy, nhìn qua cửa kính, đưa tay mở cửa. Ngón tay nắm chặt, cô quay mặt định đi ra, Trần Hạc Sâm cầm cổ tay cô: “Mặc áo khoác trước đi, sau đó mới xuống xe được.”

Lương Úy cầm áo khoác mặc vào, đuôi tóc bị cổ áo đè chặt, cô vòng tay ra sau định kéo tóc. Trần Hạc Sâm đã nhanh hơn một bước, cầm tóc cô, đầu ngón tay anh chạm vào làn da sau tai cô, cảm giác mát lạnh làm cả hai ngây người một lát.

“Được rồi.”

Giọng của anh phát ra từ sau lưng, Lương Úy ừ một tiếng, mở cửa xuống xe.

Lần đầu tiên đến nhà anh, cô hơi tò mò. Cô đứng sau lưng anh, nhìn bóng dáng cao lớn của anh bên cửa, sau vài thao tác trên khóa vân tay, đột nhiên anh quay đầu nhìn cô: “Đưa tay em đây.”

Lương Úy không hiểu, vẫn đưa tay ra, anh cầm ngón cái của cô, đặt trên thiết bị khóa vân tay, Lương Úy chưa kịp phản ứng, hai mươi giây sau, cô nghe một giọng nói máy móc vang lên ở đầu hành lang tối tăm: “Thêm vân tay thành công.”

Cửa mở ra, anh nói: “Lần sau em đến, cứ dùng vân tay của em mở cửa.”

Lương Úy cảm thấy đáy lòng mình vô cùng ấm áp: “Vậy em cũng nên đưa cho anh chìa khóa nhà em?”

Trần Hạc Sâm đưa cho cô một đôi dép lê, cười nói: “Đây không phải trò chơi trao đổi, đợi đến khi em thật sự muốn thì mới đưa chìa khóa cho anh, đừng nghĩ vì tối nay anh thêm vân tay của em để mở khóa mà phải đưa cho anh chìa khóa nhà em.”

Lương Úy cúi đầu, thấp giọng ừ một tiếng, sau đó mang dép lê vào.

Trần Hạc Sâm cởi áo khoác, đặt lên sofa: “Em muốn uống gì?”

“Nước là được rồi.” Lương Úy lại nói, “Ở nhà anh có sữa rửa mặt không?”

“Không có, em muốn dùng à?” Trần Hạc Sâm nói, “Lát nữa anh đến trung tâm thương mại bên cạnh mua cho em.”

Nhà của anh nằm trong khu phố kinh doanh, bên cạnh có một trung tâm thương mại.

Nghĩ anh lại phải đi ra ngoài, Lương Úy hơi ngại ngùng: “Có phải là làm phiền anh nhiều quá không?”

Trần Hạc Sâm rót cho cô một ly nước, nửa đùa nửa thật: “Anh bắt cóc em đến nhà anh, không phải là nên làm vậy sao?”

Mặt Lương Úy nóng bừng, cô cầm ly, rũ mắt uống một ngụm.

Trần Hạc Sâm cười, cầm áo khoác trên sofa, lấy điện thoại và chìa khóa trong túi: “Bây giờ anh đi mua đây, em dùng thương hiệu nào, nhắn tin cho anh nhé.”

“Được rồi.”

Lương Úy nhìn cánh cửa đóng lại, đặt ly nước trên tay xuống, quan sát kết cấu căn nhà. Màu sắc chủ đạo là trắng, đen và xám, cả sofa cũng là màu xám, tương đối đơn giản và hiện đại, phù hợp với phong cách cá nhân của anh.

Khi cô vào phòng làm việc, điện thoại reo lên, là Trần Hạc Sâm gọi: “Em dùng nước tẩy trang nào?”

Lương Úy nhớ ra mình chưa gửi cho anh thương hiệu sữa rửa mặt và nước tẩy trang, cô định lên tiếng thì nghe nhân viên bên đó giới thiệu: “Thưa anh, loại sửa rữa mặt này rất tốt, phù hợp cho da hỗn hợp thiên dầu.”

Lương Úy định nói thì nghe anh lên tiếng: “Xin lỗi, đợi tôi hỏi bạn gái trước đã.”

Trái tim Lương Úy lỡ một nhịp, cô mấp máy môi, nói đến hai thương hiệu nước tẩy trang và sữa rửa mặt. Trần Hạc Sâm tìm kiếm một lát mới thấy sữa rửa mặt và nước tẩy trang mà cô nhắc đến, anh hỏi: “Em còn cần gì nữa không?”

Lương Úy nhớ đến bộ sản phẩm dưỡng da ở nhà cũng sắp hết, vậy nên nhờ anh mua giúp.

Cúp máy xong, Lương Úy ngồi lên sofa. Vừa rồi anh ra ngoài không mang theo áo khoác, tay áo khoác của anh rơi xuống đất. Lương Úy cầm áo khoác mang vào phòng ngủ của anh.

Đèn phòng ngủ bật sáng, nhìn thấy một chiếc giường lớn màu xám. Lương Úy cảm thấy hơi kỳ lạ, cô treo áo khoác lên giá treo, sau đó đi ra, đóng cửa sau lưng.

Đúng lúc có tiếng mở cửa ở huyền quan, Trần Hạc Sâm đẩy cánh cửa ra, bước vào, Lương Úy đứng yên tại chỗ, li3m môi: “Em mang áo khoác của anh vào phòng ngủ.”

Trần Hạc Sâm gật đầu, cầm chiếc túi trên tay: “Ừ, đến xem anh có mua nhầm gì không?”

Lương Úy đi đến, thấy ngoài mấy loại mỹ phẩm mà cô cần, anh còn cầm theo một chiếc hộp giấy, cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu vui vẻ: “Anh mua cho em à? Là gì thế?”

Trần Hạc Sâm cong môi: “Một cái bánh nhỏ, mới khai trương, anh thấy nhiều cô gái xếp hàng trong tiệm, vậy nên mua cho em một cái, em muốn ăn thử không?”

Lương Úy vòng hai tay qua cánh tay của anh: “Lát nữa tắm xong em sẽ ăn.”

Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Để anh vào phòng ngủ lấy quần áo cho em.”

Lương Úy gật đầu, cầm lấy túi đồ trên tay anh, ngoài nước tẩy trang và sữa rửa mặt, cô phát hiện ra còn có một hộp bông tẩy trang nhỏ. Cô cầm đồ đạc, định vào phòng tắm cạnh phòng khách để tắm, Trần Hạc Sâm gọi cô vào phòng ngủ: “Lương Úy.”

Cô bước đến cửa phòng ngủ: “Sao vậy anh?”

Trần Hạc Sâm chỉ về phía phòng tắm bên cạnh tủ quần áo: “Dùng phòng tắm này đi, phòng tắm bên ngoài là dành cho khách.”

Khi Lương Úy ra khỏi phòng tắm, Trần Hạc Sâm đang nói chuyện điện thoại ngoài phòng khách, giọng điệu giống như đang nói chuyện với Ổ Hồ Lâm. Quần thể thao của anh quá rộng với cô, vậy nên cô không mặc được, cuối cùng chỉ mặc áo hoodie tay dài màu đen, vạt áo gần chạm gối.

Trần Hạc Sâm nghe tiếng bước chân sau lưng, anh ghé mắt nhìn sang, quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên đôi chân thon dài, trắng trẻo của cô, hơi giật mình.

Ánh mắt của anh tối sầm lại, Lương Úy đột nhiên đưa tay kéo vạt áo, vốn dĩ cô còn nghĩ độ dài của chiếc áo này cũng ổn, nhưng đối diện với ánh mắt của anh lúc này, Lương Úy lại nghĩ hình như chiếc áo này hơi ngắn một chút.

Ổ Hồ Lâm nói mấy câu, nhưng Trần Hạc Sâm không trả lời, anh ta không kiềm lòng được, mắng: “Mẹ nó, sao không nói gi thế?”

Lương Úy bất giác lo lắng: “Quần của anh rộng quá, em không mặc được.”

Trần Hạc Sâm hoàn hồn, bình thản nói với người bên kia đầu dây: “Cúp máy đây.”

Ổ Hồ Lâm cũng nghe thấy lời của Lương Úy, “ồ” hai tiếng, thuận nước đẩy thuyền: “Được rồi, người anh em, không làm phiền cậu nữa.”

Anh không nói thêm lời nào, cúp máy, Lương Úy cảm giác ánh mắt của anh nhìn cô như vậy, da mặt cô dần dần nóng lên, cô nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Không thì em đổi lại quần của em.”

Trần Hạc Sâm đ ến bên cô, nắm cổ tay cô, thấp giọng nói, “Đừng đổi, cứ như vậy đi, trông đẹp lắm.” Đúng là trông đẹp thật, da cô trắng mịn như vậy, mặc quần áo đen cũng rất hợp.

Lương Úy mở miệng: “Em vẫn nên đổi ——”

Lời còn chưa kịp phát ra đã bị anh nuốt xuống. Ánh khẽ cúi đầu hôn cô, mái tóc trước trán quét qua mặt cô, tựa như lông vũ lướt qua, cảm giác êm dịu vô cùng. Lương Úy nghiêng người về phía sau một chút, nửa dựa nửa ngồi trên lưng ghế sofa, ngẩng mặt, tĩnh lặng tiếp nhận nụ hôn của anh. Tay anh vòng qua eo cô, xuyên qua lớp vải mỏng manh, hơi ấm dường như truyền đến đáy lòng cô. Tâm tư của Lương Úy rối rắm, cổ họng khô rát, hai tay nắm chặt áo anh, mùi hương nam tính tràn ngập trong từng hơi thở của anh.

Nụ hôn kéo dài, mãi đến khi chuông điện thoại cắt ngang.

Trần Hạc Sâm buông cô ra, vươn tay lấy điện thoại trên sofa, đưa cho cô. Lương Úy nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ. Cô chần chừ bấm nghe máy, a lô một tiếng, nhưng bên kia không phát ra tiếng động. Lương Úy lại lên tiếng, nhưng cuộc gọi bị cúp ngang.

Lương Úy nhíu mày, Trần Hạc Sâm hỏi: “Sao thế?”

Lương Úy: “Em không biết, không nghe nói gì, chắc là nhầm số.”
— QUẢNG CÁO —