Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 73: “Anh đưa em về”



Cửa thang máy đóng lại, Lương Úy bước ra sảnh khách sạn, không quay đầu lại. Cô nhìn xung quanh, không thấy Thư Kiều đâu, lại lấy điện thoại ra định gọi Thư Kiều, chợt nghe tiếng Thư Kiều gọi cô từ bãi đỗ xe bên cạnh, Lương Úy nhìn về phía âm thanh đó, khóe miệng cô khẽ cong lên, cất bước đi đến.

Gần đến xe, Lương Úy nhìn thấy Trần Hạc Sâm ở ghế lái, bước chân vô thức chậm lại. Ánh mắt của Trần Hạc Sâm dừng trên gương mặt cô một lát, tựa như mang theo hơi nóng, đôi mi của Lương Úy khẽ run rẩy, cô đi đến bên cạnh Thư Kiều, đợi cô ấy nói chuyện điện thoại xong.

Cửa ghế lái bật mở, Trần Hạc Sâm bước ra nhìn cô: “Em vào xe ngồi đợi trước đi.”

Lương Úy khẽ nhíu mày, mấp máy môi, muốn nói gì đó. Đúng lúc Thư Kiều cúp máy, nhìn hai người họ, trêu chọc: “Hai đứa lén lút nói gì đấy, lên xe đi, chị đã đặt phòng riêng, nếu không đi ngay, có lẽ họ sẽ không giữ chỗ cho chúng ta đâu.”

Thư Kiều mở cửa ghế sau, thấy Lương Úy không di chuyển, Thư Kiều ra hiệu cho cô: “Em ngồi ghế phụ đi, chị ngồi ghế sau.”

Lương Úy nói: “Không sao, chị Thư Kiều, em ngồi ghế sau tâm sự với chị.”

Trần Hạc Sâm nhét tay vào túi quần, nhìn cô, không nói gì.

Thư Kiều không phản đối nữa, hai người họ lên xe. Trần Hạc Sâm cũng ngồi vào ghế lái, chiếc xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Thư Kiều nói: “Hơn một tháng nữa là bộ phim kết thúc phải không?”

Lương Úy nhẹ giọng dạ một tiếng, Thư Kiều mở nắp chai nước khoáng trong xe: “Tháng sau là sinh nhật thứ bảy mươi của ông ngoại chị, Hạc Sâm đã nói chuyện này với em chưa?”

Lương Úy: “Dạ chưa.”

Nghe vậy, Thư Kiều giơ tay vỗ hai cái vào lưng ghế lái: “Em chưa nói với Úy Úy chuyện này sao?”

Trần Hạc Sâm nhỏ giọng nói: “Em quên.”

Thư Kiều lại quay sang Lương Úy, nói: “Lúc đó nhớ đến cùng Hạc Sâm, ông ngoại chị cũng muốn gặp em, còn bảo Hạc Sâm cho xem ảnh của em.”

Lương Úy cười, khẽ giọng dạ một tiếng.

Tối nay gặp nhiều đèn đỏ, mới lái xe nửa tiếng đã gặp đèn đỏ đến ba lần. Trần Hạc Sâm chậm rãi dừng xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu. Mặt Lương Úy hướng ra cửa sổ, vài sợi tóc rơi bên tai.

Đột nhiên Trần Hạc Sâm nhớ lại ngày đó gặp cô ở nhà Thư Kiều, đưa cô về nhà cùng một cô gái khác. Cô ngồi ở ghế sau, suốt đoạn đường không nói một lời, vài sợi tóc rơi bên tai, cô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ điềm tĩnh an nhiên.

Chiếc xe bên cạnh di chuyển, Lương Úy dời mắt, không kịp đề phòng, lại bắt gặp ánh mắt của anh trong gương chiếu hậu, Lương Úy nhanh chóng quay đầu, giả vờ nói chuyện với Thư Kiều: “Anh Trịnh Dã không đến thành phố Hoài sao chị?”

Thư Kiều cúi đầu nhắn tin, không buồn ngẩng đầu: “Anh ấy đến rồi, tối nay anh ấy mời khách ăn cơm, vậy nên chị không gọi anh ấy.”

Lái xe gần một tiếng cũng đến nhà hàng.

Bãi đỗ xe ngoài trời chật kín, Trần Hạc Sâm bảo Lương Úy và Thư Kiều xuống xe trước, anh sẽ tìm chỗ đỗ xe.

Hai người họ vào nhà hàng trước, được nhân viên phục vụ dẫn đường, Thư Kiều nói: “Vừa rồi có Hạc Sâm nên chị không tiện nói, có phải Đào Dao cũng đóng bộ phim “Đêm đông” này không?”

Lương Úy gật đầu.

Thư Kiều quay đầu nhìn cô: “Cảm giác này có phải là tệ lắm không?”

Lương Úy dừng hai giây, thật thà nói: “Ban đầu em cũng không thoải mái lắm.”

“Chị hiểu, lúc chị gặp bạn gái cũ của anh Trịnh Dã vì công việc, chị cũng hơi mất tự nhiên.” Thư Kiều nói, “Nhưng em đừng lo lắng chuyện Hạc Sâm còn tình cảm với Đào Dao, họ không hợp.”

Hai người họ ngồi xuống không lâu, Trần Hạc Sâm cũng nhanh chóng đi vào. Anh nhướng mày nhìn Lương Úy đang ngồi cùng bên với Thư Kiều, anh ngồi đối diện với họ.

Phục vụ đưa thực đơn, Thư Kiều hỏi Lương Úy muốn ăn gì, hai người họ gọi vài món thịt. Thư Kiều đưa thực đơn cho Trần Hạc Sâm: “Em thích gì thì gọi thêm đi.”

Trần Hạc Sâm cởi áo khoác, đặt lên ghế bên cạnh, anh mặc áo sơ mi trắng thẳng tắp, nút trên cổ áo mở ra, Trần Hạc Sâm cởi nút cổ tay áo, xắn tay áo lên: “Chị và Lương Úy chọn đi.”

“Được rồi, vậy lát nữa em phụ trách nướng thịt.” Thư Kiều chọc chọc Lương Úy, “Yêu đương với người như nó có phải là rất buồn chán không?”

Mí mắt của Lương Úy khẽ run rẩy, Trần Hạc Sâm kiên định nhìn cô, Lương Úy cười, không trả lời câu hỏi này.

Trong lúc đợi thức ăn được mang ra, Lương Úy viện cớ muốn vào nhà vệ sinh, đứng dậy rời đi.

Thư Kiều nhìn anh: “Tâm tình của hai đứa đêm nay hình như không đúng lắm, em và Úy Úy cãi nhau à?”

Ánh mắt của Trần Hạc Sâm hướng về bóng lưng của Lương Úy, khuỷu tay chống ở mép bàn: “Không có.”

Thư Kiều: “Em không còn liên lạc với Đào Dao phải không?”

Trần Hạc Sâm chậc lưỡi, khẽ nhíu mày: “Chị nghĩ em là loại người gì thế?”

Thư Kiều không để tâm: “Không có gì là tuyệt đối cả, cái danh bạn gái cũ của bạn trai mình, đối với mỗi người phụ nữ đều tương đối nhạy cảm, huống hồ chi Úy Úy vì công việc, còn phải tiếp xúc với Đào Dao, nếu con bé có xúc động một chút thì cứ để cho con bé xúc động.”

Trần Hạc Sâm cầm ly, uống một ngụm nước: “Em biết.”

Lương Úy ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Trần Hạc Sâm đang đứng bên cạnh. Dáng vẻ của anh bình thản, tay phải buông thõng, tay trái cầm điện thoại xem tin nhắn.

Khi Lương Úy dừng bước, dường như Trần Hạc Sâm phát hiện ra ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn sang. Anh lại nhét điện thoại vào túi, bước đến bên cô, mãi đến khi đã cận kề trước mặt, anh mới dừng bước.

Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Chị Thư Kiều vẫn chưa biết chuyện em muốn chia tay với anh, tối nay giúp anh đi, phối hợp một chút.”

Khi họ quay lại bàn, thức ăn đã được mang lên. Hai nhân viên phục vụ đứng bên cạnh giúp nướng thịt, Trần Hạc Sâm đi đến, cầm lấy kẹp gắp thức ăn: “Để tôi làm.”

Người kia rời đi, Lương Úy cầm ly, uống một ngụm nước.

Trong suốt bữa ăn tối nay, Trần Hạc Sâm không hề động đũa, hầu như chỉ có cô và Thư Kiều ăn. Cuối bữa ăn, Thư Kiều nhận được cuộc gọi của Trịnh Dã, nói anh ấy đang đến đón cô ấy.

Thư Kiều cầm lấy áo khoác, nói với hai người họ một tiếng, sau đó đi ngay, cứ như cô ấy cố tình để lại thời gian riêng cho họ.

Lương Úy hơi khó xử, Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Em muốn ăn thêm không?”

Lương Úy mấp máy môi: “Em no rồi.”

Trần Hạc Sâm nói: “Vậy anh đi thanh toán.”

Lương Úy ừ một tiếng, chuẩn bị đứng dậy, còn chưa kịp nói gì. Trần Hạc Sâm đi ngang qua cô, cầm áo vest đưa vào tay cô: “Cầm giúp anh.”

Vải vóc tơ lụa của chiếc áo vest chạm vào đầu ngón tay của cô, Lương Úy ôm áo khoác của anh hệt như đang cầm một củ khoai lang nóng hổi. Đầu ngón tay của cô di chuyển, chạm vào hộp giấy, hẳn là bao thuốc lá của anh.

Lương Úy nhớ lại mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh bên cửa nhà vệ sinh lúc nãy. Không hiểu tại sao, Lương Úy lại cho tay vào túi áo vest của anh. Từ trong khóe mắt, thấy bóng dáng của anh đến gần, cô đột ngột rút tay về.

Anh vừa đến bên cạnh, Lương Úy đưa áo khoác trong tay cho anh.

Trần Hạc Sâm nhìn cô, cầm lấy, cong môi: “Còn sợ em lấy áo khoác của anh rời đi luôn chứ.”

Lương Úy ngẩng đầu nói: “Chị Thư Kiều đi rồi, em sẽ tự đón xe quay về.”

Trần Hạc Sâm đang mặc áo khoác, dừng lại, mím môi: “Anh đưa em về.”

Lương Úy nói: “Em không làm phiền anh nữa.”

“Phiền gì chứ? Vừa được nghỉ, anh đã bay một quãng đường dài đến đây.” Trần Hạc Sâm cười, “Vì ai, chẳng lẽ em không biết?”

Thỉnh thoảng thực khách ra vào nhà hàng lại liếc nhìn hai người họ, gương mặt Lương Úy nóng lên, nhưng Trần Hạc Sâm nhắm mắt làm ngơ, nắm tay cô, nói: “Ra ngoài trước đã.”

Lương Úy cũng không muốn ở lại nhà hàng, bị người khác âm thầm dòm ngó. Cô theo bước chân anh, rũ mắt nhìn bàn tay hai người nắm chặt, tay anh khô ráo ấm áp, nắm lấy một lát, nhiệt độ đã truyền sang lòng bàn tay của cô, làm người ta không nỡ buông tay.

Ra khỏi nhà hàng, gió đêm mơn man, bao nhiêu nóng vội cũng tan biến bớt.

Trần Hạc Sâm buông tay cô, đứng xa ra một chút. Anh lấy bao thuốc lá, rũ mắt châm thuốc. Dưới ánh đèn đường, dáng vẻ anh cao lớn thẳng tắp, tia nắng hoàng hôn còn sót lại soi rọi gương mặt anh, vẫn là gương mặt dịu dàng anh tuấn, nhưng lại mang theo một chút tức giận.

Cái bóng của anh vừa cao vừa gầy, ngả xuống rất gần bên cô.

Anh đứng hút thuốc một lát, đầu ngón tay di chuyển, chưa hút xong, anh đã dập tắt điếu thuốc, bước đến bên cô, sắc mặt dịu dàng, dáng vẻ dỗ dành: “Anh đã nói cho em thời gian suy nghĩ, sẽ không ép em đâu, nhưng tối nay để anh đưa em về, em đi xe trở về một mình, anh không yên tâm, nhé?”