Lương Úy lên xe, Trần Hạc Sâm lái xe ra đường lớn, hai bên đường ánh sáng mờ mịt.
Không gian trong xe vô cùng yên tĩnh, không ai lên tiếng, mãi đến khi họ gặp đèn đỏ trên đường về khách sạn. Trần Hạc Sâm khẽ nhíu máy, dừng xe, nhìn Lương Úy bên ghế phụ: “Vừa rồi anh không giận em.”
Lương Úy ngẩng đầu, quay lại nhìn anh.
Trần Hạc Sâm nhìn cô chằm chằm: “Em giận à?”
Lương Úy lắc đầu, cổ họng khô rát: “Không có.”
Trần Hạc Sâm gật đầu, ừ một tiếng, nhìn dòng xe trước mặt.
Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng xe chằng chịt phía trước cũng giãn ra.
Trần Hạc Sâm lại khởi động xe, Lương Úy nhìn ra cửa sổ, cửa sổ phản chiếu góc mặt của anh, gương mặt anh tú ẩn ẩn hiện hiện, Lương Úy nhìn ngắm một lát, bất chợt nhớ ra cảnh tượng ban nãy, anh đứng dưới ánh đèn đường hút thuốc.
Xe vừa đến cửa khách sạn, Lương Úy mở cửa bước xuống, Trần Hạc Sâm cũng ra khỏi ghế lái, đi đến bên cô: “Anh đưa em lên phòng.”
Vào khách sạn, bên cạnh họ có một cặp đôi trẻ đang đợi thang máy đi xuống. Họ tình tứ nắm tay, ghé sát vào nhau thì thầm, thỉnh thoảng lại có tiếng cười, càng làm nổi bật bầu không khí yên tĩnh giữa cô và Trần Hạc Sâm.
May mà cửa thang máy cũng nhanh chóng mở ra, Lương Úy bước vào, Trần Hạc Sâm theo sát đằng sau. Khi cặp đôi kia bước vào, Trần Hạc Sâm bấm nút đóng cửa, sau đó bấm nút tầng chín, ánh mắt của anh lại hướng về cặp đôi bên cạnh: “Hai người lên tầng mấy?”
Trong thang máy không ai nói chuyện, đến tầng sáu, cặp đôi kia bước ra, chỉ chừa lại hai người bên trong, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt. Lương Úy ngẩng đầu nhìn màn hình hiển thị số tầng, cảm giác hôm nay thang máy đi chậm chạp vô cùng. Cô dời mắt, từ khóe mắt, cô nhìn thấy Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào bụng.
Nhớ ra tối nay anh gần như không động đũa, Lương Úy quay đầu nhìn anh, không kiềm lòng được nữa, hỏi: “Bụng anh khó chịu sao?”
Trần Hạc Sâm dựa vào vách thang máy, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, anh lắc đầu: “Không sao.”
Lương Úy mím môi, Trần Hạc Sâm cười: “Lo lắng cho anh à?”
Lương Úy nhìn đi nơi khác: “Không có.”
Lên đến tầng chín, hai người họ lần lượt ra khỏi thang máy. Rẽ một góc đã đến phòng Lương Úy, cô lấy thẻ phòng từ trong túi xách, nói với Trần Hạc Sâm: “Cảm ơn anh đã đưa em về.”
Trần Hạc Sâm khẽ nheo mắt, cúi đầu nhìn cô, không nói một lời. Lương Úy không chịu được ánh mắt đó của anh, định xoay người mở cửa. Trần Hạc Sâm giơ tay ôm cô. Lương Úy không kịp đề phòng, ngã vào vòng tay anh, cô ngây người mất hai giây mới kịp phản ứng, vùng vẫy một lát, Trần Hạc Sâm ôm cô thật chặt, ghé vào tai cô thì thầm: “Để anh ôm một lát.”
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào người cô, Lương Úy không lên tiếng, hai tay đang buông thõng chầm chậm nâng lên, đầu ngón tay chạm đến vải áo vest bên eo anh, Lương Úy thu tay về.
Trần Hạc Sâm nâng tay cánh tay lên, lòng bàn tay vỗ về lưng cô. Hốc mắt Lương Úy nóng bừng, nghe được giọng nói của anh vang bên tai: “Hôm đó anh đến tìm em để nói với em chuyện mừng thọ ông ngoại anh, sau đó em muốn chia tay với anh, anh cũng quên nói chuyện này với em.”
Anh đang giải thích lời mà chị Thư Kiều đã nói trên xe trước đó.
Lương Úy không nói gì, Trần Hạc Sâm ôm cô một lát, sau đó buông tay: “Vào đi.”
Đóng cửa lại, Lương Úy đứng bên cánh cửa một lúc, bên ngoài không có tiếng bước chân, anh vẫn đang đứng ngoài cửa. Nhận ra chuyện này, cảm xúc của Lương Úy vô cùng phức tạp.
Gần ba phút sau, nghe thấy tiếng bước chân của anh rời đi.
Trần Hạc Sâm đi thang máy xuống lầu, ra khỏi sảnh khách sạn. Anh đứng lại một lát, nhìn về phía phòng cô, cửa sổ phát ra ánh sáng mờ mịt.
Trần Hạc Sâm áp tay lên bụng, nhìn về phía cửa sổ một lát. Sau một hồi, anh cúi đầu lấy bao thuốc từ trong túi quần, trống rỗng, Trần Hạc Sâm bình thản vò bao thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh bụi cây.
Lương Úy đứng sau cửa sổ, nhìn anh bước ra bãi đỗ xe, lúc mở cửa ghế lái, anh vịn cửa xe, nhìn cô hai lần, sau đó mới lên xe, đóng cửa.
Xe chạy qua cửa khách sạn, hòa vào dòng xe cộ dài dằng dặc.
Lương Úy mở cửa sổ nhìn một lát, mãi đến khi điện thoại trên bàn rung lên. Lương Úy vươn tay cầm lấy, chuyển sang giao diện WeChat.
THS: Tối nay anh quay về Yến Nam, lần sau nghỉ phép, anh lại đến tìm em.
Đầu ngón tay của cô di chuyển vào khung nhập tin nhắn, muốn bảo anh ăn gì đó đi. Do dự hồi lâu, Lương Úy vẫn không nhắn.
Chương 74.2:
Hơn hai giờ sáng, chuyến bay của Trần Hạc Sâm mới đáp xuống sân bay thành phố Yến Nam.
Vừa đến nơi, anh mở điện thoại lên, nhắn cho cô một tin, thông báo anh đã đến Yến Nam. Từ lúc hai người bên nhau, chuyện này đã trở thành thói quen. Tin nhắn được gửi đi hai giây, khung trò chuyện hiện ra dòng chữ Đang nhập.
Trần Hạc Sâm dựa vào tường, lặng lẽ đợi một lát, nhưng không có tin nhắn nào xuất hiện. Trần Hạc Sâm bất lực mỉm cười, gửi cho cô một tin nhắn, bảo cô đi ngủ sớm.
Lại bắt đầu một tuần bận rộn. Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, Trần Hạc Sâm lại cầm lấy điện thoại, mở giao diện trò chuyện giữa họ, lướt nhìn một lát, hầu hết đều là tin nhắn mà anh gửi đi.
Trần Hạc Sâm không khỏi nghĩ đến lần trước mượn danh Thư Kiều đến gặp cô, cô lạnh lùng xa cách, làm anh hơi bối rối.
Cảm giác này vô cùng khó chịu, Trần Hạc Sâm cúi đầu, đưa tay xoa xoa ấn đường.
Dương Hâm đi đến, chạm vào vai anh: “Nhìn gì thế?”
Trần Hạc Sâm cất điện thoại, nhét vào túi quần, nói khẽ: “Không có gì.”
Dương Hâm: “Ngày mai được nghỉ, lát nữa tan làm, chúng ta đi uống với nhau một chút đi.”
Tan làm, cả nhóm đến tiệm cá nướng đối diện bệnh viện. Vào tiệm còn gặp đồng nghiệp ở khoa khác, vậy nên phải ghép bàn.
Họ ăn đồ nướng, nói về những chuyện xảy ra trong bệnh viện, trò chuyện một lát, chủ đề lại đi xa, vài người than thở chuyện phụ huynh sắp xếp đi xem mắt.
Suốt thời gian đó, Trần Hạc Sâm không nói nhiều, chỉ lặng lẽ uống bia, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, sau đó đặt lên bàn.
Dương Hâm nhìn Trần Hạc Sâm, cầm lon bia, chạm vào lon của Trần Hạc Sâm: “Cậu và Tiểu Lương có xích mích à?”
Trần Hạc Sâm quay đầu nhìn Dương Hâm, Dương Hâm cười: “Đừng nhìn tôi như vậy, cậu vừa đăng nhập WeChat, tôi vô tình nhìn thấy giao diện trò chuyện giữa cậu và Lương Úy.”
Đỗ Tinh Lâm của khoa nhãn ngồi đối diện, nghe vậy, nói: “Bác sĩ Trần cãi nhau với bạn gái à?”
Trần Hạc Sâm ngước mắt, không nói gì.
Đỗ Tinh Lâm thân thuộc nói: “Bây giờ không thể dỗ dành phụ nữ được đâu, cứ lạnh nhạt với cô ấy một thời gian, cô ấy sẽ tự tìm đến làm hòa với cậu. Với điều kiện của cậu, cậu còn sợ không có bạn gái sao? Nói cậu nghe, người cũ không đi thì làm sao người mới tới được, hay để tôi giới thiệu một người cho cậu?”
Trần Hạc Sâm nhíu mày, cắt lời: “Không cần.”
Đỗ Tinh Lâm còn muốn nói nữa, nhưng Trần Hạc Sâm đã đặt lon bia trên tay xuống, đứng dậy, cầm áo khoác treo trên lưng ghế: “Các cậu ngồi tiếp đi, tôi về trước.”
Dương Hâm nói: “Đỗ Tinh Lâm nói chuyện không suy nghĩ, đầu óc như lợn vậy, cậu để bụng làm gì?”
Trần Hạc Sâm đưa tay vỗ vai Dương Hâm: “Anh quay lại ăn đi, đừng để tôi làm ảnh hưởng đến tâm trạng.”
“Ăn uống gì nữa? Chúng ta đi với nhau đi.” Dương Hâm liếc nhìn Trần Hạc Sâm thêm mấy lần nữa, không thể không hỏi: “Cậu thật sự cãi nhau với Tiểu Lương à?”
Dương Hâm nói: “Được rồi, cặp đôi nào mà không có cãi nhau, cậu là đàn ông trưởng thành rồi, đừng so đo với con gái nữa.”
Trần Hạc Sâm ngậm điếu thuốc vào miệng, dáng vẻ nhượng bộ, cười nói: “Tôi so đo với cô ấy làm gì.”
Đêm đó, hai người họ đến nơi khác ăn khuya. Trần Hạc Sâm không kiềm chế, uống nhiều rượu. Dương Hâm gọi tài xế đến đưa anh trở về.
Tài xế đỗ xe trong gara ngầm, sau đó rời đi. Trần Hạc Sâm không vội xuống xe, ngồi lại một lát, lấy điện thoại ra gọi một cuộc, cuộc gọi đầu tiên không có người nghe máy.
Trần Hạc Sâm gọi lại, mười giây sau, cuộc gọi được kết nối, giọng anh trầm thấp: “Nhớ em.”
Bên kia không có tiếng động, Trần Hạc Sâm lắng nghe nhịp thở của cô, cười một tiếng, lát sau lại nghe cô thì thầm: “Anh uống rượu à?”
Trần Hạc Sâm nặng nề dựa đầu lên ghế, không hề che giấu: “Anh uống rượu.”
Lương Úy nhíu mày: “Anh đang ở đâu?”
Trần Hạc Sâm nhìn ra cửa xe: “Trong bãi đỗ xe ngầm của chung cư.”
Lương Úy kiềm nén mọi cảm xúc: “Để em gọi chị Thư Kiều.”
Trần Hạc Sâm đột nhiên gọi tên cô, Lương Úy dừng lại, nghe anh nói: “Anh cũng chưa say đến mức bất tỉnh đâu, đừng lo.”
Hơi thở gấp gáp ở đầu dây bên kia ổn định lại, không biết tại sao tâm trạng của Trần Hạc Sâm lại tốt hơn, anh nói: “Chỉ là đột nhiên muốn nghe giọng em thôi, cúp máy rồi ngủ sớm đi.”
Lương Úy ở lại đoàn phim một thời gian, đến giữa tháng ba, cô quay lại thành phố Phủ tham dự lễ đính hôn của Chu Hiểu Lôi. Dì dượng không định tổ chức đám cưới, chỉ định mời người thân và bạn bè đến tham dự lễ đính hôn, chuẩn bị lên đường đi tuần trăng mật một ngày sau đó.
Vì chuyện này, Chu Trân còn gọi cho cô, bóng gió hỏi Trần Hạc Sâm có đến hay không, lời nói vừa đến môi, cô lại sợ Chu Trân lo lắng, vậy nên chỉ nói anh bận rộn công việc, không đến được, giọng điệu Chu Trân hơi tiếc nuối.
Lương Úy về đến thành phố Phủ, dượng nhỏ lái xe ra đón cô.
Lương Úy lên xe, hai tay dượng nhỏ cầm vô lăng, trò chuyện với cô: “Lần này con được nghỉ mấy ngày?”
Lương Úy cong môi: “Dạ, hai ngày, ngày mai con quay lại đó.”
Dượng nhỏ gật đầu: “Nghe mẹ con nói hôm nay bác sĩ Trần sẽ không đến à?”
Tim Lương Úy thắt lại, cô dạ một tiếng.
Tiệc đính hôn của Chu Hiểu Lôi và dượng nhỏ sẽ được tổ chức vào trưa mai, Lương Úy đã đặt vé máy bay quay lại thành phố Hoài vào tối mai.
Khi họ về đến nhà, Chu Trân đang nấu cơm trưa, Lương Úy rửa tay, vào bếp phụ giúp mẹ, Chu Trân nhìn cô, nói: “Mới một tháng mà lại gầy đi à?”
Lương Úy đùa giỡn: “Lần nào con từ đoàn phim trở về, mẹ cũng nói như vậy.”
Chu Trân nói: “Không phải là mẹ lo lắng cho con à, con bé vô lương tâm.”
Lương Úy giúp Chu Trân bưng thức ăn ra khỏi nhà bếp, nghe Chu Trân hỏi từ sau lưng: “Ngày mai Hạc Sâm thật sự không đến sao?”
Đột nhiên Chu Trân nắm lấy tay cô: “Nói thật với mẹ đi, con cãi nhau với Hạc Sâm à?”
Lương Úy: “Không có, mẹ nghĩ nhiều quá rồi.”
Chu Trân quan sát cô cẩn thận, thấy biểu cảm của cô bình thường, còn cho là mình nghĩ nhiều thật, thở phào nhẹ nhõm: “Không cãi nhau thì tốt.”
Lương Úy ăn trưa xong thì vào phòng ngủ chợp mắt một lát, bên ngoài có tiếng trò chuyện đánh thức cô.
“Úy Úy đang ngủ, trước đó dì hỏi nó, nó nói hai ngày này con bận, có lẽ không đến được.”
Thanh âm chan chứa ý cười: “Dạ, không sao, cứ để cô ấy ngủ một lát, đúng lúc con xong việc, đến đây ngay.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lương Úy đột nhiên mở mắt, lắng nghe hai người họ trò chuyện một lát, sau đó nhấc chăn, xuống giường.
Có tiếng gõ cửa phát ra, Lương Úy đang mang dép, dừng lại một chút, giọng của Chu Trân từ bên ngoài vang lên: “Úy Úy, dậy chưa? Hạc Sâm đ ến rồi.”
Lương Úy khẽ nheo mắt, thấp giọng trả lời.
Cô mở cửa, Trần Hạc Sâm nhìn sang, Lương Úy đối diện với ánh mắt của anh, cô vô thức dời mắt, tựa như bỏng rát. Trần Hạc Sâm chống khuỷu tay lên đầu gối, cong môi mỉm cười.
Chu Trân nói với Lương Úy:”Con nói chuyện với Hạc Sâm đi, mẹ vào bếp cắt trái cây.”
Trần Hạc Sâm nói: “Dì, đừng mất công như vậy.”
Chu Trân cười nói: “Không mất công gì đâu, hay con vào phòng Úy Úy nói chuyện đi.”
Trần Hạc Sâm đứng dậy, đến gần cô, Lương Úy vô thức lùi lại, lưng áp sát vào cánh cửa. Trần Hạc Sâm rũ mắt cười: “Yên tâm đi, dì còn ở đây, anh không làm gì em đâu.”
Tay áo của anh lướt qua vai cô, anh vào phòng, cầm lấy con chim cánh cụt bằng sứ trên bàn.
Lương Úy đóng cửa lại, nhìn bóng dáng anh đứng trước bàn: “Sao anh đến đây?”
Trần Hạc Sâm xoay người, dựa vào bàn, mân mê đồ chơi nhỏ trong tay: “Dì nhỏ nhắn tin WeChat cho anh.”
Ánh mắt Lương Úy kinh ngạc: “Anh và dì nhỏ kết bạn WeChat từ khi nào thế?”
Trần Hạc Sâm cười: “Từ lúc bà ngoại nằm viện.”
Lương Úy nhíu mày, nghe Trần Hạc Sâm nói: “Nếu dì nhỏ của em không nhắn tin cho anh, anh sẽ không nói chuyện này với em phải không?”
Anh nhìn cô chăm chú một lát, cổ họng cô đau rát, không biết tại sao Lương Úy cảm thấy hơi áy náy, cô nhỏ giọng thì thầm: “Đâu còn gì để nói nữa.”
Trần Hạc Sâm cong môi, khẽ mỉm cười: “Được rồi, là do anh ăn không ngồi rồi.”
Nghe thấy lời này, Lương Úy bất chợt ngẩng đầu nhìn anh, một sợi tóc rơi bên tai, Trần Hạc Sâm chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, vén tóc của cô ra sau tai, lúc anh thu tay về, đầu ngón tay tình cờ chạm vào gương mặt cô, cái chạm ấm nóng, đôi mi cô run rẩy.
Lại có tiếng gõ cửa phòng, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Lương Úy hoàn hồn, đi đến mở cửa, lấy trái cây trên tay Chu Trân. Trân Hạc Sâm đặt con chim cánh cụt xuống, nhìn quanh, bắt gặp nội y màu hồng của cô trên tay vịn sofa.
Lương Úy đóng cửa, lúc xoay người lại, cô thấy ánh mắt của Trần Hạc Sâm bình thản nhìn nội y trên sofa. Mặt Lương Úy nóng bừng, cô nhanh chóng bước đến, ánh mắt của Trần Hạc Sâm cũng chuyển lên gương mặt cô, lát sau, anh lại ung dung dời mắt.
Tiệc đính hôn của dì nhỏ được tổ chức ở khách sạn, sắp xếp tám bộ bàn ghế. Lương Úy thong thả ngồi cùng bàn với Trần Hạc Sâm, mọi người ngồi cùng bàn với họ đều là người nhà của dì nhỏ, bà dì hỏi Trần Hạc Sâm là ai.
Chu Trân cười: “Bạn trai của Úy Úy.”
Bà dì nói: “Trông tuấn tú lịch sự quá, tốt lắm, Úy Úy, khi nào kết hôn, con phải gọi cho bà dì đấy nhé.”
Lương Úy cười ngượng ngùng, bà dì nghĩ cô xấu hổ nên không nói tiếp, Lương Úy thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh Lương Úy là một bé trai, cậu bé rất hiếu động, khi nhân viên phục vụ dọn món, cậu bé dứng dậy đột ngột, canh nóng trên tay phục vụ văng lên tay của Lương Úy.
Lương Úy đột ngột thu tay lại, bất giác dùng khăn giấy lau canh nóng trên tay, Trần Hạc Sâm cầm tay cô, nhíu mày ngay lập tức: “Đi rửa nước lạnh đi.”
Chu Trân nói: “Mau đi rửa đi.”
Phòng riêng này là loại phòng lớn, có một nhà vệ sinh.
Trần Hạc Sâm mở vòi nước, dòng nước lạnh như băng chảy lên tay cô, cảm giác bỏng rát cũng dịu đi bớt. Lương Úy nhìn anh, anh nhíu mày, sắc mặt căng thẳng, Lương Úy thì thầm: “Không sao, chỉ là bỏng thôi mà.”
Trần Hạc Sâm nhìn cô, rút ra hai tờ khăn giấy, lau nước trên ngón tay cô: “Lát nữa em ngồi chỗ của anh đi.”
Lương Úy muốn nói gì đó, nhưng thấy anh căng thẳng, cô chỉ có thể gật đầu.
Lúc quay về bàn, bà dì bảo cháu nội xin lỗi Lương Úy, Lương Úy cười, nói không sao.
Tiệc đính hôn kết thúc, Chu Trân hỏi Lương Úy có muốn về nhà trước không, Lương Úy nghĩ bây giờ về nhà sẽ tốn thời gian, lại vừa nhận được tin nhắn của Tô Miểu, nói cần thay đổi một cảnh quay.
Lương Úy: “Con không về nhà đâu, trong đoàn phim có việc, con vừa đổi vé máy bay, bây giờ sẽ ra sân bay luôn.”
Chu Trân nói: “Ừ, để Hạc Sâm đưa con đi, Hạc Sâm đâu rồi?”
Lương Úy nhìn quanh căn phòng, không thấy bóng dáng Trần Hạc Sâm, không biết anh đi đâu. Vừa rồi quay lại bàn, anh nói có việc phải ra ngoài trước, nhưng đến giờ vẫn chưa quay lại.
Lương Úy vào thang máy, điện thoại trên tay reo lên. Lương Úy bấm nút nghe máy, giọng anh ở bên kia đầu dây, hơi thở gấp gáp: “Em ở đâu thế? Về rồi à?”
Lương Úy: “Không có, em đang đứng trong thang máy khách sạn.”
Trần Hạc Sâm nhẹ nhõm, Lương Úy nghe anh nói: “Đợi anh ở cửa khách sạn đi.”
Lương Úy chưa kịp trả lời, anh đã cúp máy.
Lương Úy ra khỏi thang máy, đến cửa khách sạn, vô thức dừng lại.
Năm phút sau, một chiếc xe đen xuất hiện trước cửa.
Lương Úy bước đến, Trần Hạc Sâm hạ kính xe: “Lên xe đi, anh đưa em ra sân bay.”
Lương Úy nhìn thời gian trên điện thoại, nếu như đón xe, có lẽ sẽ trễ mất. Cô mở cửa ghế phụ, ngồi vào, cô vừa thắt dây an toàn, Trần Hạc Sâm đột nhiên ghé sát vào, kéo tay cô qua, mở nắp tuýp thuốc trị bỏng, nặn ra, bôi lên phần da ửng đỏ của cô.
Trái tim Lương Úy khẽ rung động: “Vừa rồi anh đi mua cái này.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày nhìn cô: “Không thì em nghĩ anh đi đâu?”
Lương Úy không nói gì, Trần Hạc Sâm vặn chặt nắp tuýp thuốc trị bỏng, nhét lại vào hộp, đưa cho cô: “Sau khi đến thành phố Hoài, em nhớ bôi đấy.”
Lương Úy gật đầu.
Quay lại thành phố Hoài, Lương Úy và Tô Miểu thức trắng hai đêm, sau khi thay đổi cốt truyện, cuối cùng đoàn phim cũng tiếp tục tiến hành. Thỉnh thoảng Lương Úy quay về phòng khách sạn, thấy tuýp thuốc trị bỏng màu nâu trên bàn cạnh giường, đầu óc lại xuất hiện gương mặt căng thẳng của Trần Hạc Sâm ngày đó.
Tháng tư nhanh chóng ghé qua, còn không đến nửa tháng nữa là đóng máy, Lương Úy nhận được cuộc gọi của Chu Trân, hỏi công việc của cô ở thành phố Hoài thế nào rồi.
Lương Úy cười: “Dạ, tốt lắm.”
Chu Trân chuyển sang chuyện khác, nếu không phải dặn dò cô ăn uống đầy đủ, không thức khuya, thì cũng nói đến cháu nội của dì Lý.
Lương Úy kiên nhẫn lắng nghe một lát, không nhịn được nữa: “Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn nói chuyện gì với con, giữa mẹ con mình còn có chuyện gì khó nói sao?”
Hai giây sau, Chu Trân thở dài, nói: “Hai ngày qua ba con có gọi cho con không?”
Đôi mi của Lương Úy run rẩy: “Dạ, không có, sao vậy ạ?”
Chu Trân nói: “Cách đây một tuần, Lương Quốc Đống gọi, nói gần đây sức khỏe của ông nội con không tốt, có lẽ cũng không cầm cự được bao lâu. Nửa năm trước, ông nội con bị ngã, chỉ còn nằm trên giường. Hai tháng trước thời tiết không tốt, ông nội con nói ban đêm trời lạnh, suýt chút nữa là ra đi, may mà sau đó ông khỏe lên. Nhưng mấy ngày qua tình hình lại trở nên nghiêm trọng, ông thậm chí không uống nước được, có lẽ cũng chỉ cầm cự được vài ngày.”
Đột nhiên Lương Úy nhớ đến cuộc gọi mà cô nhận được ở nhà của Trần Hạc Sâm, cô cong ngón tay, hít một hơi thật sâu: “Cho nên?”
“Mẹ muốn mấy ngày tới con đến thăm ông một lần.” Hình như Chu Trân sợ cô không muốn, “Chuyện của mẹ và ba con là vấn đề của ba mẹ, tuy ông nội cũng đối xử với con như ba con, nhưng ông cũng sắp ra đi rồi, con phải đi gặp ông một lần, dù sao con cũng là cháu nội của nhà họ Lương.”
Lương Úy rũ mắt, không trả lời.
Chu Trân đợi một lát, thuyết phục: “Mẹ biết con còn giận ông bà nội, nhưng con phải đi, về tình về lý, ít nhất cũng phải gặp họ một lần.”
Lương Úy nhỏ giọng nói: “Dạ, con biết.”
“Hai ngày tới ba con sẽ gọi cho con, con xem có muốn xin đoàn phim nghỉ phép trước không. Mẹ xem ảnh chụp ông nội mà ba con gửi, bây giờ ông nội gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, chắc chỉ còn được khoảng hai ngày.” Chu Trân thở dài, “Con gái à, mẹ cũng không biết chúng ta xuất hiện trên đời này để làm gì nữa.”
Chu Trân không nói nhiều, Lương Úy cúp máy, vô thức chuyển sang giao diện trò chuyện WeChat, bấm vào ảnh đại diện WeChat của Trần Hạc Sâm, khung trò chuyện tràn ngập tin nhắn mà anh đã gửi hàng ngày. Lương Úy gõ mấy chữ “Ông nội em phải đi rồi” vào khung nhập tin nhắn, khi đầu ngón tay sắp chạm vào nút gửi, đột nhiên cô thu ngón tay về, cô muốn nói với anh, ông ngoại cô sắp rời đi, dù từ khi còn nhỏ cô không hề gần gũi với ông nội, nhưng nghe tin ông nội ra đi, cô vẫn vô cùng hoang mang, cũng không rõ trong lòng thấy buồn hay là cảm xúc gì khác, tựa như có một nỗi lo lắng mờ mịt bao phủ lấy cô.
Lương Úy vẫn chờ cuộc gọi của Lương Quốc Đống, hai ngày sau, cô nhận được cuộc gọi của ông vào lúc mười giờ sáng. Cuộc gọi vừa được kết nối, hai người đều im lặng, hơn mười năm họ không liên lạc với nhau, gần như trở thành người xa lạ, Lương Quốc Đống trấn tĩnh bản thân, giọng điệu gượng gạo: “Ông nội con qua đời rồi, con đặt vé máy bay đến đây một lần, ngày mai diễn ra tang lễ.”
Lương Úy nắm chặt điện thoại, nhẹ giọng dạ một tiếng.
Nói chuyện điện thoại với Lương Quốc Đống xong, Lương Úy cũng trấn tĩnh lại, gọi cho Từ Đông Thành, nói ông nội qua đời, xin nghỉ phép để đến thành phố Tô. Từ Đông Thành chia buồn, đồng ý cho cô nghỉ phép, hỏi cô có cần anh ấy gọi xe đưa đến sân bay không, Lương Úy lịch sự từ chối, nói cô đón taxi cũng được.
Lương Úy thu dọn một ít hành lý, lúc đợi thang máy, cô mở điện thoại đặt vé máy bay. Trên đường đi, đầu óc hỗn loạn, đến sân bay, cô nhận được tin nhắn của Thư Kiều, nói ngày mai là mừng thọ ông ngoại của cô ấy, bảo cô nhớ đến cùng Trần Hạc Sâm.
Lương Úy nhìn tin nhắn, sau một lát, cô trả lời Thư Kiều, nói cô có việc, không đến được.