Xe chạy ra khỏi sân bay, Lương Úy mở điện thoại ra, màn hình xuất hiện cuộc gọi nhỡ của Lý Uyển. Lương Úy gọi lại, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Lý Uyển đang nhai gì đó, giọng nói nghèn nghẹn: “Sao vừa rồi tớ gọi cậu không được?”
Lương Úy nhìn ra cửa sổ, khung cảnh đường phố xa lạ lướt qua tầm mắt của cô: “Lúc đó tớ ngồi trên máy bay, không mở điện thoại.”
Lý Uyển nói: “Cậu đi đâu thế?”
“Đến thành phố Tô.”
“Cậu đến thành phố Tô làm gì?”
Giọng điệu Lương Úy bình tĩnh: “Ba tớ gọi, nói ông nội vừa qua đời sáng nay, bảo tớ đến đây.”
Lý Uyển tức giận: “Một người hơn mười năm không liên lạc với cậu, đến lúc qua đời còn gọi cậu đến đưa tiễn. Lời này hơi khó nghe, nhưng chẳng lẽ một trăm năm nữa, cậu cũng đến đưa tiễn ba cậu à?”
Lương Úy gượng cười: “Không chỉ là tiễn biệt ông nội đâu, lần này tớ đến đây còn có chuyện muốn nói với ba tớ.”
Đột nhiên Lý Uyển im bặt, dừng lại: “Muốn tớ đến đó với cậu không? Đúng lúc hai ngày này tớ không phải ra ngoài chụp ảnh.”
Lương Úy nói: “Tớ xử lý được.”
Lý Uyển hỏi: “Trần Hạc Sâm thì sao? Anh ấy có biết chuyện này không?”
Lương Úy do dự: “Tớ không nói cho anh ấy biết.”
Lý Uyển nghe thấy giọng điệu cô kỳ lạ, cô ấy thăm dò: “Hai người cãi nhau à?”
“Ừ, tớ chia tay với anh ấy rồi.”
Lý Uyển cao giọng: “Vậy Trần Hạc Sâm nói thế nào, cứ gật đầu đồng ý thôi à?”
Lương Úy giải thích: “Anh ấy không đồng ý, bảo tớ suy nghĩ một thời gian rồi nói chuyện tiếp.”
Lý Uyển suy đoán: “Có phải là chuyện bạn gái cũ của anh ấy không?”
“Là chuyện của tớ, hồi cấp ba tớ xem weibo của Đào Dao, khi đó cảm thấy cô ấy và Trần Hạc Sâm đ ến từ cùng một thế giới, không giống như tớ.” Lương Úy dừng lại, cười chua xót, “Cứ tưởng sau nhiều năm, tớ không còn là Lương Úy của năm cấp ba, nhưng hình như tớ vẫn không tiến bộ chút nào.”
“Mấy tháng qua tớ ở bên cạnh Trần Hạc Sâm, anh ấy đối xử rất tốt với tớ, tốt đến mức tớ lo được lo mất. Vậy nên khi tớ phát hiện Đào Dao liên lạc với anh ấy, anh ấy biết chuyện của ba mẹ tớ, cả chuyện tớ từng yêu thầm anh ấy, tớ phải rút lui, tớ sợ ở bên anh ấy càng lâu thì càng lún sâu. Hình như tớ càng yêu bản thân mình thì càng sợ bị tổn thương, vậy nên tớ bất chấp ý kiến của anh ấy, nhanh chóng cắt đứt.”
“Một tháng qua chia tay, mỗi ngày anh ấy đều nhắn tin cho tớ, tớ kiềm nén, không trả lời anh ấy. Uyển Uyển, trước đây cậu nói tớ nhát gan, hình như tớ vẫn nhát gan như hồi cấp ba. Bây giờ tớ vẫn thích anh ấy, nhưng cũng dành thời gian điều chỉnh bản thân một chút, sau đó mới quyết định có muốn đi tiếp hay không.”
Lý Uyển nói: “Cậu còn nhớ hôm mà cậu gặp mẹ của Trần Hạc Sâm, chúng ta đến quán pub, cậu uống say, Trần Hạc Sâm đ ến đón cậu. Đêm đó anh ấy đưa cậu lên xe xong, còn sợ cậu uống say sẽ khó chịu, không dám đi xa. Bọn tớ chỉ đứng bên đường nói chuyện, suốt thời gian đó, anh ấy luôn để mắt đến cậu trong xe. Nếu như ánh mắt không biết nói dối, tớ khẳng định anh ấy thật sự rất thích cậu.”
“Sau đó, tớ kể cho anh ấy về quá khứ của cậu. Tớ còn nói nếu anh ấy không nghiêm túc với cậu, tớ hy vọng hai người sẽ chia tay sớm, cậu biết anh ấy trả lời tớ thế nào không?”
Lương Úy: “Thế nào?”
Lý Uyển chậm rãi nói: “Anh ấy nói chưa từng ở bên cạnh cậu để chơi đùa.”
Lương Úy nghe đến lời này thì giật mình, ánh mắt chứa chan nhiều tâm tình.
Lý Uyển không để ý, lại nói tiếp: “Thật lòng mà nói, trước đây tớ cũng không biết tại sao cậu thích Trần Hạc Sâm, trong mắt của tớ, chẳng qua anh ấy cũng đẹp mắt một chút thôi. Nhưng sau khi nói chuyện với anh ấy đêm đó, đột nhiên tớ nhận ra anh ấy là người xứng đáng để cậu thích nhiều năm như vậy. Úy Úy, tớ thật sự hy vọng cậu và Trần Hạc Sâm sẽ ổn. Mà trong mắt tớ, cậu rất ưu tú, cứ tin vào bản thân, nhé?”
Lương Úy nghẹn lời, ừ một tiếng.
Xe đến nơi, tài xế quay đầu nhìn cô: “Đến rồi, chính là nơi này, nhưng đường nhỏ quá, xe không vào được, xin lỗi.”
Lương Úy cười: “Không sao.”
Thanh toán xong, xuống xe, Lương Úy đứng trước cổng vào hẻm một lát, lấy điện thoại ra xem lịch sử cuộc gọi, tìm thấy cuộc gọi của Lương Quốc Đống vào buổi sáng, bấm gọi lại.
Vài giây sau, cuộc gọi được kết nối, bên kia có tiếng nói chuyện ồn ào, Lương Úy nói: “Con đến đầu hẻm rồi.”
Lương Quốc Đống im lặng mất mấy giây, sau đó mới phản ứng, vội vàng nói: “Được rồi, bây giờ ba ra đón con.”
Lương Úy đứng trước hẻm đợi vài phút, có một bóng dáng tiến đến. Mãi đến khi Lương Quốc Đống bước đến gần, Lương Úy mới có cảm giác xa lạ.
Mười năm không gặp nhau, người trước mặt không còn dáng vẻ hăng hái như trong ký ức, trước đây ông thích mặc áo vest cùng áo sơ mi, nhưng bây giờ lại mặc áo tay dài màu xám, hơi phát tướng một chút, tóc điểm bạc hai bên thái dương, trông già đi một chút, tâm trạng của Lương Úy hơi phức tạp.
Lương Quốc Đống xoa hai tay vào nhau, đến cầm hành lý của cô. Lương Úy né tránh tay ông, bình tĩnh nói: “Con tự cầm được.”
Lương Quốc Đống nhìn cô: “Con ăn trưa chưa?”
Lương Úy nói: “Con ăn rồi.”
Sau đó, hai người họ không còn nói gì nữa, bầu không khí hơi căng thẳng, nhưng không ai muốn phá vỡ nó.
Cửa trong sân mở rộng, nhiều người tập trung bên trong, linh đường được bố trí ở sảnh chính, bức tường trắng treo vải tang, quan tài được đặt chính giữa, xung quanh bày trí hoa đỏ, lộ ra cảm giác cô độc.
Lương Quốc Đống đưa cô một cây nhang: “Thắp nhang trước đã.”
Lương Úy cầm lấy, đầu gối chạm vào đệm quỳ mềm mại, khói nhang bay vào mắt, tầm nhìn của cô mờ mịt, cô nhìn di ảnh của ông nội trên bàn thờ, cúi người, dập đầu.
Lương Úy đứng dậy, Lương Quốc Đống nồng ấm nói: “Tối nay con ở lại nhà đi, trên lầu còn phòng trống.”
Lương Úy: “Dạ, không cần, con đã đặt khách sạn gần đây, ngày mai đưa tang, con lại đến.”
Nói xong lời này, một giọng nói trong trẻo phát ra từ phía cầu thang: “Ba.”
Lương Úy nhìn về phía âm thanh, thấy một người phụ nữ đứng sau lưng cậu bé. Thật kỳ lạ, lớp mười một năm đó, biết Lương Quốc Đống có người phụ nữ khác và con riêng bên ngoài, còn tò mò muốn biết về người phụ nữ đó và em trai trên danh nghĩa của cô, nhưng bây giờ thật sự gặp được họ, tâm trạng cô lại vô cùng bình thản, hay có thể nói là chết lặng.
Chân mày của cậu bé giống Lương Quốc Đống như đúc, người phụ nữ bên cạnh cậu bé mặc váy đen, tóc uốn nhuộm, được búi sau đầu, trông rất trẻ, chắc chắn nhỏ tuổi hơn Chu Trân.
Lương Úy vô cảm quay đầu lại.
Cậu bé chỉ về phía Lương Úy, ngây thơ hỏi: “Ba, chị ấy là ai?”
Lương Quốc Đống nhìn Lương Úy, ngại ngùng nói: “Đây là chị con, Lương Úy, còn đây là em trai con, Lương Vũ.”
Lương Úy vội vàng cắt lời: “Con về khách sạn trước, ngày mai đưa tang, con sẽ quay lại đây.”
Lương Quốc Đống đột ngột im bặt, sau đó ông chỉ nói thêm: “Bà nội con trên lầu, con không định gặp bà sao?”
Lương Úy nhàn nhạt nói: “Ngày mai nói chuyện sau ạ.”
Lương Úy đặt khách sạn gần đó. Lương Quốc Đống muốn đưa cô đến khách sạn, nhưng Lương Úy từ chối, nhận phòng xong, cô cởi đôi giày bệt ra, lại nhận được cuộc gọi của Chu Trân: “Con đến thành phố Tô chưa?”
Lương Úy ngồi trên mép giường: “Dạ rồi.”
Chu Trân: “Đến rồi thì tốt, vì chuyện con đi thành phố Tô mà dì nhỏ của con cũng nói mấy lời với mẹ.”
Lương Úy cười, nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ.”
Chu Trân dịu giọng: “Sao?”
Lương Úy hít một hơi: “Con đã gặp người phụ nữ đó và con trai của bà ấy.”
Bên kia đầu dây, Chu Trân im lặng hai giây, Lương Úy nói: “Mẹ, những năm qua, mẹ có từng căm ghét họ không?”
“Căm ghét chứ, làm sao mà không căm ghét? Khi đó mẹ còn muốn xé xác ba con. Dù sao hồi đó con còn đi học, nhà thì gặp đủ chuyện.”
Chu Trân thở dài: “Chỉ là nhiều năm trôi qua, mẹ thấy cuộc sống của con càng ngày càng tốt hơn, mẹ cũng bỏ qua, con người phải nhìn về phía trước. Thật lòng mà nói, ông nội con qua đời, mẹ cũng không muốn con đi đến đó, nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, con vẫn phải đi đưa tiễn ông, không vì lý do gì cả, chỉ là để bản thân yên lòng, chúng ta không hổ thẹn với lương tâm là được, chỉ có điều con phải chịu ấm ức một chút.”
Lương Úy lắc đầu: “Con biết, con không thấy ấm ức gì đâu.”
Cuộc gọi của Lương Úy và Chu Trân không kéo dài, sau khi cúp máy, Lương Úy lẳng lặng ngồi một lát, mãi đến khi đói bụng, Lương Úy mới hoàn hồn, cả ngày hôm nay cô không ăn gì nhiều.
Đi ăn về, màn hình điện thoại phát sáng, nhận được tin nhắn WeChat của Tô Miểu, hỏi tại sao gõ cửa phòng cô mà không có ai mở cửa. Lương Úy trả lời tin nhắn của cô ấy, vừa đặt điện thoại xuống, chuông cửa vang lên gấp gáp.
Cách một cánh cửa, một tiếng ho nho nhỏ phát ra, theo sau là thanh âm trầm thấp quen thuộc: “Là anh đây.”
Lương Úy ngây người mất hai giây, sau đó mới chậm chạp mở cửa, thấy Trần Hạc Sâm đứng bên ngoài, đúng lúc anh cũng nhìn về phía cô. Ánh mắt Lương Úy kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
Dáng vẻ Trần Hạc Sâm mệt mỏi, anh nhìn cô chăm chú: “Lý Uyển nói với anh, cho anh vào nhé?”
Lương Úy mở rộng cánh cửa, Trần Hạc Sâm bước vào, khi anh đi ngang qua cô, trên người anh vẫn còn mang theo hơi lạnh ban đêm.
Lương Úy đóng cửa, Trần Hạc Sâm đứng ở phía chân giường, dáng người anh cao lớn, không gian vốn dĩ đã nhỏ bé, vì sự có mặt của anh, dường như càng chật chội hơn, Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày: “Chú Lương bắt em ở lại đây à?”
Lương Úy rót cho anh một ly nước: “Không có, ông ấy bảo em ở lại nhà ông ấy, nhưng em từ chối, là em tự đặt phòng khách sạn này đấy.”
Trần Hạc Sâm cầm lấy ly nước, vô tình nhìn thấy hai vết màu đỏ tím nhàn nhạt trên tay cô, sắc mặt của anh khẽ thay đổi, anh đặt ly nước xuống, không nói lời nào, chỉ kéo tay cô qua, nhìn gần mới nhận ra đó không phải là vết thương, giống như bị dính phải gì đó.
Trần Hạc Sâm bất chợt thở phào nhẹ nhõm, Lương Úy chú ý sắc mặt anh thay đổi, nhẹ nhàng giải thích: “Lúc dâng hương bị dính bẩn.”
Trần Hạc Sâm khẽ ừ một tiếng, vẫn cầm tay cô, ngón tay anh lành lạnh. Lương Úy khẽ giật giật, Trần Hạc Sâm mới buông tay cô: “Anh đặt phòng bên cạnh.”
Lương Úy hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng ngày mai là lễ mừng thọ ông ngoại anh, anh không quay về sao?”
Trần Hạc Sâm: “Anh nói rồi, ông ngoại sẽ hiểu.”
Lương Úy mím môi, nghĩ ngợi một lát, sau đó nói: “Thật ra anh không cần phải làm vậy đâu, em đến đây một mình cũng được mà.”
Trần Hạc Sâm hắng giọng, giọng anh hơi khàn, anh cười nói: “Nhưng anh sợ nếu không có anh, em sẽ bị bắt nạt.”