Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 76: “Sau này anh sẽ không để cho em vất vả nữa”



Nhịp tim của Lương Úy gấp gáp, cô định nói gì đó, sau đó lại nghe Trần Hạc Sâm ho, cô ngước mắt nhìn anh chăm chú, thấy sắc mặt anh không tốt, cũng không thể không hỏi: “Anh bị cảm à?”

Trần Hạc Sâm lắc đầu, đưa tay che miệng: “Chỉ là cảm một chút thôi, ngủ một giấc là được.”

Nghe thấy lời này, Lương Úy nhón chân, đưa tay chạm vào trán anh, ngón tay cô chưa kịp chạm vào đã bị giữ lại: “Anh không sao.”

Lương Úy nói: “Vậy anh mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Gương mặt của Trần Hạc Sâm thả lỏng, mỉm cười nhìn cô: “Mới đó mà đã muốn đuổi anh đi rồi à?”

Lương Úy giải thích: “Em không có ý đó.”

Trần Hạc Sâm nói: “Anh chưa ăn gì, em đi ăn với anh nhé?”

Lương Úy im lặng, Trần Hạc Sâm nhìn cô chăm chú: “Không muốn sao?”

Lương Úy mềm lòng, do dự một lát, nhưng vẫn không nỡ từ chối: “Được rồi.”

Trần Hạc Sâm cúi đầu, đưa tay vuốt vuốt ấn đường, cười khẽ: “Anh thật sự sợ em sẽ từ chối anh đấy.”

Ánh mắt của Lương Úy lay động, cô quay đầu bước về phía cửa.

Trần Hạc Sâm theo sau, hai người họ cùng ra khỏi phòng, lúc họ vào thang máy, Trần Hạc Sâm nhận được cuộc gọi của Dương Hâm.

Trong thang máy không có ai ngoài hai người họ, thang máy yên tĩnh, có thể nghe được giọng của Dương Hâm ở đầu dây bên kia, hỏi anh đã đến thành phố Tô chưa.

Trần Hạc Sâm nhìn Lương Úy bên cạnh, nói: “Đến rồi.”

Dương Hâm nói: “Đến rồi thì tốt, Tiểu Lương đâu, cô ấy chưa chịu gặp cậu phải không?”

Giọng nói của Trần Hạc Sâm trầm thấp: “Gặp được rồi.”

Dương Hâm: “Được rồi, vậy thì chuyến đi này của cậu cũng không phải vô ích. Mấy ngày trước đi ăn, nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của cậu chán thật, nếu Tiểu Lương không chịu làm hòa với cậu thì tôi phải ra tay thôi.”

Trần Hạc Sâm bật cười: “Nếu thầy Ngô hỏi, anh nói giúp tôi một tiếng.”

“Được, biết rồi.” Dương Hâm cũng không nhiều lời, “Không làm phiền hai người nữa.”

Thành phố Tô là một thành phố biển ở phương Nam, ban đêm vô cùng nhộn nhịp.

Hai người họ ra khỏi khách sạn, đối diện có một sạp đồ nướng, mấy bộ bàn ghế được bày ra dọc đường, mùi thơm của thịt nướng tràn ngập trong không khí.

Lương Úy tìm một quán cháo gần đó, vào thời gian này, rất ít người đi ăn cháo. Quán ăn trống trải, chỉ có một người đàn ông trung niên ngồi sau quầy gọi món, ông ấy đang xem phim truyền hình trên điện thoại.

Người đàn ông nhìn thấy hai người họ đi vào, ông ấy ngước mắt, giọng điệu không mấy nhiệt tình: “Muốn ăn gì, thực đơn trên bàn.”

Trần Hạc Sâm cũng không thấy phiền lòng, anh cầm lấy thực đơn trên bàn, gọi cháo hải sản, sau đó nhìn sang bên cạnh, hỏi Lương Úy: “Em muốn ăn một chút không?”

Lương Úy: “Em ăn rồi.”

Trần Hạc Sâm đặt thực đơn lên bàn, lấy muỗng đũa ra, tráng qua nước nóng.

Anh ăn cháo xong, một nhóm khách mới đi vào quầy đồ nướng đối diện. Trần Hạc Sâm để ý ánh mắt của cô, cũng nhìn sang: “Muốn ăn à?”

Lương Úy lắc đầu: “Không có.”

Cô vừa dứt lời, điện thoại trong tay reo lên, Lương Úy nhìn màn hình, thấy hiển thị dãy số của Lương Quốc Đống, chỉ là cô chưa từng lưu số của ông, Lương Úy bấm nút nghe máy, áp điện thoại lên tai: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Lương Quốc Đống hắng giọng: “Tối nay bà nội con muốn gặp con.”

Trần Hạc Sâm chỉ về phía cột đèn đường bên cạnh, ra hiệu cho cô. Lương Úy gật đầu, nhìn Trần Hạc Sâm bước đi dưới ánh đèn đường, lấy thuốc lá ra.

Anh cúi đầu, đôi vai thẳng tắp hơi trùng xuống, anh đưa tay vào túi quần, lấy ra bao thuốc lá. Mấy giây sau, anh rút một điếu thuốc ra khỏi bao thuốc, đưa lên miệng, Lương Úy khẽ nhíu mày, dường như Trần Hạc Sâm phát hiện ra ánh nhìn của cô, cũng ngước mắt nhìn sang, hai ánh mắt giao nhau, Trần Hạc Sâm thấy cô nhíu mày, nghiêng đầu cười một cái, sau đó lấy điếu thuốc ra khỏi miệng.

Gương mặt của Lương Úy cũng giãn ra, ở đầu dây bên kia, Lương Quốc Đống thấy Lương Úy không lên tiếng, lại gọi tên cô, Lương Úy hoàn hồn: “Ngày mai nói sau, con chuẩn bị đi ngủ rồi.”

Lương Quốc Đống im lặng một lát, cuối cùng cũng nói: “Được rồi, vậy con nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói chuyện.”

Lương Úy nhỏ giọng dạ một tiếng, cúp máy, bước về phía anh, không kiềm lòng được nữa: “Anh vẫn còn bệnh đấy, đừng hút thuốc.”

Trần Hạc Sâm cười, ném điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh: “Được rồi, nghe theo em.”

Lương Úy di chuyển: “Về thôi.”

Hôm sau, Lương Úy thức dậy vào khoảng năm giờ, cô bước đến cửa sổ, bầu trời vẫn tối tăm, trên đường chỉ có lao công đang quét dọn đường phố. Lúc này cô không thấy buồn ngủ, quyết định vào phòng tắm rửa mặt, sáu giờ rưỡi ra đến cửa, Trần Hạc Sâm cũng bước ra khỏi phòng bên cạnh.

Lương Úy đang đóng cửa thì dừng lại, Trần Hạc Sâm bước đến bên cô: “Đi thôi.”

Lương Úy khẽ ừ một tiếng, vừa rồi nghe thấy giọng anh không còn khàn như tối qua, hẳn là đã đỡ bệnh rồi.

Còn chưa tới đầu hẻm đã nghe thấy tiếng kèn trống đám tang, Lương Úy dừng bước, Trần Hạc Sâm nhìn cô một cái, nắm lấy tay cô, hơi ấm trên tay trấn an tinh thần của cô một chút, cô quay đầu nhìn anh.

Trần Hạc Sâm dịu dàng hỏi: “Sao lại nhìn anh như vậy?”

Lương Úy lắc đầu: “Không có gì.”

Sáng sớm vừa thức dậy, Lương Quốc Đống đã vô cùng bận rộn, khi thấy hai người đi đến, ánh mắt của ông dừng trên gương mặt của chàng trai bên cạnh Lương Úy, sắc mặt lóe lên nét kinh ngạc: “Đây là ai thế?”

Trần Hạc Sâm thong thả nói: “Chú Lương, con là Hạc Sâm.”

Lương Quốc Đống nhìn Trần Hạc Sâm một lượt, cười cười, vỗ vai Trần Hạc Sâm: “Hạc Sâm, nhiều năm không gặp, con đã lớn như vậy rồi, ba con thế nào?”

Trần Hạc Sâm: “Dạ, ông ấy khỏe.”

“Cũng nhiều năm rồi chú chưa gặp ba con.” Lương Quốc Đống thở dài.

Trần Hạc Sâm: “Thật ra ba con cũng muốn gặp chú.”

“Bây giờ con tiếp quản công ty của ba con rồi à?”

“Dạ không có, con đang làm việc ở Bệnh viện số 6.”

“Bác sĩ à, làm bác sĩ cũng rất tốt.”

Lương Quốc Đống còn phải chu toàn đám tang, mới trò chuyện với Trần Hạc Sâm được mấy câu, ông đã bị gọi đi.

Sau mười giờ, một nhóm người đưa di hài đi hỏa thiêu, nhận về hũ tro cốt, sau đó đưa đến nghĩa trang. Tiếng khóc bi thương đau buồn truyền đến, tiền giấy cuốn bay trong gió, khói mù đen đặc lượn lờ trên cao.

Người chết cũng đã chết, cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Lương Quốc Đống đi đến, hốc mắt hơi đỏ, ông đưa tay lau mặt, lấy bao thuốc ra, đưa một điếu cho Trần Hạc Sâm: “Lát nữa trở về, con và Lương Úy đến nhà chú ăn cơm đi.”

Trần Hạc Sâm chưa kịp trả lời, Lương Úy đã lên tiếng trước: “Dạ không cần, bọn con đã đặt vé máy bay, lát nữa sẽ lên đường.”

Sắc mặt của Lương Quốc Đống cứng đờ, Trần Hạc Sâm đưa tay ra, khẽ chạm vào cánh tay của Lương Úy: “Anh sang bên kia nghe điện thoại, em và chú nói chuyện đi.”

Lương Úy gật đầu: “Được rồi.”

Trần Hạc Sâm đã rời đi, Lương Quốc Đống mới dời mắt: “Hạc Sâm tốt như vậy, con ở bên cạnh thằng bé, ba cũng thấy yên tâm, mấy năm qua mẹ con thế nào?”

Lương Úy nhìn ông, mỉm cười mỉa mai: “Con tưởng ba không quan tâm đ ến con và mẹ.”

Lương Quốc Đống châm một điếu thuốc, che đầu điếu thuốc, hút hai hơi, lại nói: “Ba có nỗi khổ riêng, mấy năm qua ba cũng gặp rất nhiều khó khăn.”

Đột nhiên Lương Úy không còn hứng thú trò chuyện: “Con không muốn biết mấy năm qua ba sống thế nào. Trước đây ba bỏ rơi mẹ con con, đến bây giờ con cũng không biết mẹ con con đã sống qua những ngày đó như thế nào nữa. Vừa vào lớp mười một, con đã không còn ba. Con đến đây dự đám tang của ông nội là vì mẹ, bụng dạ của mẹ con tử tế, con không muốn lương tâm mẹ cắn rứt, chỉ vậy thôi, con hy vọng đây là lần cuối ba liên lạc với con và mẹ con.”

Lương Úy nói một hơi, không bộc lộ thái độ nào trước mặt Lương Quốc Đống, sau đó quay người, tiến về phía Trần Hạc Sâm.

Trần Hạc Sâm khẽ nheo mắt, thấy cô bước đến, hốc mắt ửng đỏ, anh nhướng mày, dập điếu thuốc: “Nói chuyện xong chưa?”

Đột nhiên Lương Úy cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta về đi.”

Trần Hạc Sâm: “Không đợi chú Lương và mọi người à?”

Lương Úy lắc đầu: “Không đợi.”

Trần Hạc Sâm suy tư nhìn cô một lát, sau đó nắm lấy tay cô, đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, Trần Hạc Sâm càng nắm chặt hơn: “Đi thôi.”

Hai người ngồi trên xe, Lương Úy im lặng suốt cả đoạn đường, mãi đến khi họ vào khách sạn, Trần Hạc Sâm đóng cửa, cảm nhận được hơi nóng trên lưng, cả người Trần Hạc Sâm đột nhiên cứng đờ.

Lương Úy ôm eo anh từ phía sau, nhỏ giọng thì thầm: “Trần Hạc Sâm, anh ôm em một chút được không?”

Trần Hạc Sâm rũ mắt nhìn tay cô trên eo anh, anh khẽ thở dài, xoay người lại, kéo cô vào lòng: “Muốn khóc thì khóc đi, đừng kìm nén, nhé?”

Lương Úy nói khẽ: “Em không muốn khóc, khóc vì ông ấy thì không đáng.”

Trần Hạc Sâm trầm mặc, lặng lẽ ôm cô, mãi đến khi cổ áo ẩm ướt. Bàn tay đang vỗ nhẹ trên lưng cô khựng lại một lát, dừng giữa không trung, tiếng nức nở của cô vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Tuy ban đầu ông ấy gọi em, nói ông nội qua đời, có một thời khắc nào đó em cảm thấy buồn một chút, nhưng nỗi buồn qua đi, hình như cũng không còn cảm xúc gì khác. Em biết trước đây họ biết em là con gái, cũng thầm chỉ trích mẹ em, nhưng thật ra họ đối xử với em cũng không tệ lắm, vậy mà lúc đến đây, thấy ông nội nằm ở đó, em cũng không rơi một giọt nước mắt nào, có phải em không có lương tâm không?”

Trần Hạc Sâm: “Sao lại không có lương tâm? Em đã làm rất tốt rồi.”

Lương Úy: “Ba em không có trách nhiệm chút nào, thật ra em rất ngưỡng mộ anh, năm lớp mười một đi ăn với nhau, em cũng nhìn ra được tình cảm của chú Trần và dì Trần rất tốt. Không như ba mẹ em, trong ký ức của em, họ cãi nhau suốt ngày, nhiều lúc hung hăng, ba em còn đánh em, thật ra đã nhiều năm trôi qua, em vẫn căm ghét ông ấy.”

“Hôm qua em hỏi mẹ có còn căm ghét ba không, mẹ nói mẹ đã bỏ qua, nhưng em thì không thể. Khi họ ly hôn, em gọi ông ấy mười mấy cuộc, nhưng ông ấy không bắt máy. Tại sao ông ấy lại đối xử với em và mẹ như vậy chứ? Em nghĩ mãi cũng không hiểu được.”

Trần Hạc Sâm biết mấy năm cấp ba của cô trôi qua không hề dễ dàng, nhưng cũng không ngờ quãng thời gian đó lại khó khăn như vậy. Cô bằng tuổi anh, còn nhỏ hơn anh hai tháng, nhưng chịu nhiều cay đắng hơn anh. Trái tim của anh tựa như bị hàng ngàn mũi kim châm chích, chằng chịt nỗi đau, anh ôm cô thật chặt.

Lương Úy hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh bản thân, sau đó chậm rãi nói: “Hôm đó ở sân bóng của trường Trung học số 1 thành phố Phủ, anh hỏi có phải năm lớp mười hai em đã rất vất vả không, thật sự rất vất vả.”

Trần Hạc Sâm đưa tay lau khóe mắt cô, cúi đầu nói khẽ bên tai cô: “Sau này anh sẽ không để cho em vất vả nữa”