Trong lòng Lương Úy có cảm giác như một dòng nước ấm áp rót vào, cô trấn tĩnh bản thân một lát, mãi đến khi hoàn toàn bình tĩnh, cô mới nhỏ giọng nói: “Em vào phòng tắm trước đã.”
Trần Hạc Sâm buông tay: “Ừ.”
Lương Úy bước vào phòng tắm, rửa mặt rồi đi ra, Trần Hạc Sâm đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, xoay lưng về phía cô, đầu ngón tay gõ nhẹ khung cửa sổ, dường như anh nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay đầu nhìn cô một cái: “Lát nữa bọn em bay, hôm nay sẽ không đưa cô ấy đến, em cũng không muốn ép cô ấy, đưa cô ấy đến mừng thọ ông ngoại sẽ làm cô ấy khó xử hơn, trước mắt chị giúp em giấu chuyện này, đừng nói với ba mẹ em.”
Lương Úy cũng đoán được nội dung của cuộc trò chuyện, cô đi đến bên anh, Trần Hạc Sâm vừa nói chuyện điện thoại xong, Lương Úy nhìn anh: “Chị Thư Kiều gọi sao?”
Trần Hạc Sâm nhét điện thoại vào túi, gật đầu.
Lương Úy: “Có phải là vì lễ mừng thọ của ông ngoại anh không?”
Trần Hạc Sâm cười: “Em muốn đi không?”
Lương Úy định lên tiếng, nhưng cuối cùng không nói gì.
Trần Hạc Sâm lại thay đổi đề tài: “Em đặt vé lúc mấy giờ?”
Lương Úy thật thà nói: “Sáu giờ tối.”
Trần Hạc Sâm giơ cổ tay nhìn đồng hồ, gật đầu: “Vậy vẫn còn bốn tiếng nữa.”
Lương Úy nhìn anh: “Hay là anh về trước đi, bây giờ đặt vé máy bay về Yến Nam, có lẽ cũng kịp đến ăn cùng ông ngoại.”
Trần Hạc Sâm ngồi xuống mép giường, cười nói: “Không sao, bỏ đi, dù gì tối qua ông ngoại cũng mắng anh một trận rồi.”
Lương Úy dừng lại: “Ông ngoại mắng anh sao?”
Trần Hạc Sâm giả vờ nghiêm túc, ừ một tiếng: “Phải, anh lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị ông ngoại mắng đấy.”
Lương Úy áy náy, gương mặt Trần Hạc Sâm cũng giãn ra, anh cười: “Em tưởng thật à?”
Lúc này Lương Úy mới nhận ra anh trêu chọc cô, vô thức vươn tay định đánh anh một cái, nhưng còn chưa kịp chạm vào vai anh, anh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng.
Mặt Lương Úy chạm vào vai anh, cô nhỏ giọng kêu một tiếng, Trần Hạc Sâm khẽ nhíu mày: “Đau không?”
Lương Úy lắc đầu, anh nhẹ nhàng hơn, thật ra là không đau chút nào.
Anh nói: “Vậy, để anh ôm thêm một chút.”
Lương Úy ừ một tiếng.
Lương Úy lặng lẽ dựa vào ngực anh, đầu óc lại nghĩ về lời anh trước đó: “Sau này anh sẽ không để cho em vất vả nữa.”
Hình như con người luôn mâu thuẫn như vậy, khi không có ai đau lòng, họ nghiến răng nghiến lợi nuốt hết mọi nỗi chua xót, nhưng khi có người đau lòng vì họ, dù chỉ là một câu thăm hỏi quan tâm, người ta lại trở nên mong manh yếu đuối.
Hai người im lặng không nói, căn phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có tiếng xe cộ lướt qua. Hôm nay Lương Úy dậy sớm, bây giờ dựa vào người anh, cả khoang mũi tràn ngập mùi hương của anh, ý thức dần dần trở nên mờ mịt, đột nhiên nghe anh hỏi bên tai: “Em còn thích anh không?”
Cô nửa tỉnh nửa mê, bất chợt ngẩng đầu nhìn anh, tựa như chạm vào đáy mắt đen láy sâu thẳm.
Trần Hạc Sâm nhướng mày nhìn cô: “Em chưa ngủ à?”
Lương Úy không trả lời, lại hỏi: “Vừa rồi anh nói gì sao?”
“Anh nói gì?”
Lương Úy nhìn anh chăm chú một lúc, nói khẽ: “Chắc là em nghe nhầm.”
Gần bốn giờ, họ trả phòng. Trần Hạc Sâm bắt taxi đến sân bay cùng cô. Chuyến bay của cô không còn vé, Trần Hạc Sâm đặt vé chuyến bay khác, bay sau cô một tiếng.
Xe buýt trung chuyển đến nơi, hành khách cùng chuyến bay xếp hàng lên xe buýt. Lương Úy nhìn Trần Hạc Sâm đứng cách xa đám đông, anh cao gầy thẳng tắp, một tay nhét vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Lương Úy nghĩ ngợi một lát, đột nhiên ra khỏi đám đông, bước nhanh về phía anh.
Cô nói chuyện không đầu không đuôi, Trần Hạc Sâm ngây người mất hai giây, nhanh chóng hiểu ra ý tứ của cô, không hề phủ nhận: “Ừ, em không nghe nhầm.”
Lương Úy quay đầu nhìn dòng người, vội vàng nói: “Cho em thêm một chút thời gian, chờ bộ phim này đóng máy, em sẽ cho anh câu trả lời, nhé?”
Gương mặt của Trần Hạc Sâm cũng giãn ra, đáy mắt chứa chan ý cười, anh nói: “Ừ.”
Đúng lúc nhân viên mặt đất nhắc nhở: “Cô có lên xe buýt không?”
Trần Hạc Sâm hất cằm: “Mau đi đi.”
Lương Úy quay đầu, đưa vé cho nhân viên mặt đất để kiểm tra, sau đó lên xe buýt. Cô đứng trong xe, nhìn Trần Hạc Sâm qua khung cửa sổ, anh rũ mắt bấm điện thoại, lát sau, màn hình điện thoại trong tay cô phát sáng. Lương Úy dựa vào cửa sổ, mở giao diện trò chuyện WeChat.
THS: Đừng để anh đợi lâu, cục cưng.
Lương Úy đến thành phố Hoài, cô lấy thẻ phòng mở cửa, tình cờ gặp được Tô Miểu bước ra từ phòng bên cạnh, Tô Miểu nhìn thấy cô, giọng điệu của cô ấy lo lắng: “Cô có sao không?”
(* Một số đoạn trong bản gốc, tác giả bị nhầm thành phố Hoài với thành phố Tô. Đoạn này trong bản gốc viết là “Lương Úy đến thành phố Tô”, nhưng trong bản edit mình đã điều chỉnh lại)
Lương Úy cười: “Không sao, hai ngày qua tôi không ở đây, làm phiền cô rồi.”
Giọng điệu của Tô Miểu cũng thoải mái hơn: “Có phiền gì đâu, nhưng bộ phim này cũng chỉ còn quay mấy tuần nữa thôi.”
Quá trình quay “Đêm đông” rất thuận lợi, kế hoạch ban đầu là quay phim trong ba tháng, nhưng hiện tại đã hoàn thành được ba phần tư, chỉ còn lại một phần nho nhỏ, dự kiến sẽ hoàn thành trong hai tuần.
Lương Úy cầm thẻ phòng mở cửa, Tô Miểu theo cô vào phòng, chống tay lên bàn: “Tôi còn tưởng vài ngày nữa cô mới quay lại.”
Lương Úy: “Cũng không cần đi lâu vậy đâu.”
Tô Miểu nói: “Được rồi, hai ngày qua cô không ở đây, một mình tôi buồn chán vô cùng, đoàn phim cũng không có việc gì.”
Lương Úy cắm sạc điện thoại, mở máy, sau đó lấy quần áo trong vali, nói với Tô Miểu: “Miểu Miểu, tôi chuẩn bị đi tắm, cô ngồi chơi một lát nhé.”
Tô Miểu đi ra cửa: “Tắm đi, vừa rồi tôi cũng chuẩn bị đi ăn, cô muốn tôi mua gì về không?”
“Tôi không đói, cảm ơn cô.”
“Đừng khách sáo như vậy.”
Cánh cửa đóng lại, Lương Úy tắm xong đi ra, màn hình điện thoại hiện lên một cuộc gọi, là Trần Hạc Sâm. Lương Úy định gọi lại, một tin nhắn WeChat lại xuất hiện, cô bấm vào, là tin nhắn của Trần Hạc Sâm.
THS: Em đến khách sạn chưa?
Ngón tay Lương Úy gõ vào khung nhập tin nhắn: Đến rồi, anh đang ở đâu?
Tin nhắn cũng đã gửi đi, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy ai trả lời, Lương Úy không khỏi nhíu mày, thoát khỏi giao diện WeChat, chuyển sang lịch sử cuộc gọi, đột nhiên điện thoại reo, màn hình xuất hiện một dãy số xa lạ.
Lương Úy vô thức bấm nút nghe máy, bên kia đầu dây là giọng nói của anh: “Lương Úy.”
“Em đây.”
Trần Hạc Sâm: “Sao em không giật mình gì thế?”
Lương Úy: “Em đoán ra được.”
“Thông minh vậy sao?” Trần Hạc Sâm cười, thấp giọng giải thích, “Tự dưng điện thoại của anh hết pin, anh mượn điện thoại của tài xế gọi cho em, sợ em lo lắng.”
Thanh âm của anh trầm thấp, tựa như chạm vào trái tim cô, Lương Úy cảm thấy lòng mình ấm áp: “Ừ, em hiểu rồi.”
“Không muốn nói chuyện với anh nữa à?”
Da mặt Lương Úy nóng lên: “Không phải anh đang mượn điện thoại của người khác sao?”
Trần Hạc Sâm cười khẽ: “Ừ, đúng là không tiện lắm, em cúp máy rồi ngủ sớm đi.”