[Ngôn Tình] Lưới Tình

Chương 32: Bán em cho ai cũng bị lỗ vốn



Sau khi ngâm mình thỏa mãn trong bồn tắm, Hạ Giao ngắm mình trong gương một bộ vest màu kem, quần ống đứng trên mắc cá chân, đôi giày cao gót trang nhã. Cài một bím tóc giả lên đầu.

_ Cô Hạ đeo bộ trang sức kim cương này đi, rất đẹp đó.

Thanh Nhã nhìn cô gái tràn đầy sức sống trước mặt, bình thường cô đã xinh đẹp sẵn rồi, nay lại trang điểm nữa càng thêm kiều diễm,sắc sảo.

Thanh Nhã đeo hoa tai kim cương sáng lấp lánh lên cho Hạ Giao.

_ Thôi được rồi, chị Thanh Nhã, chị trang điểm cô Hạ càng đẹp, thì khả năng cô ấy bị ở nhà càng cao.

Thanh Nhã liếc xéo em gái.

_ Chỉ giỏi nói bậy. Xong rồi chúng ta đi xuống thôi.

_ Cảm ơn mọi người nhé.

Hạ Giao xoay một vòng, hôm nay là ngày đầu tiên cô chính thức được Cố Hàn Đình " phê chuẩn" đi làm.

Cố Hàn Đình giống như ngày thường dậy rất sớm, đang ngồi chờ cô ăn sáng.

Viên trợ lý cũng đến từ lúc nào, mang theo một vali quần áo, đợi Boss lớn cùng đi công tác. Hơn một tiếng trôi qua, gần đến giờ ra sân bay,mà Cố Hàn Đình vẫn chưa ăn sáng, liền cung kính:

_ Cố tổng một giờ nữa chúng ta xuất phát. Mời ngài dùng bữa sáng trước, cô Hạ Giao chưa xuống nhỉ?

Viên trợ lý cũng ngạc nhiên, hẳn giờ này cô cũng xuống rồi chứ.

Cố Hàn Đình liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt. Anh lật tài liệu kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng giao phó mấy câu.

_ Viên trợ lý này.

_ Thưa Cố tổng ngài có gì phân phó.

_ Muốn xin lỗi một người thì tặng hoa gì?

_ Thưa Cố tổng tặng hoa hồng vàng.

Cố Hàn Đình gật gù:

_ Đi mua một bó hồng vàng mang cho Hạ Giao.

Viên trợ lý ái ngại nhìn Cố Hàn Đình.

_ Thưa Cố tổng Cô Hạ giờ này chưa...

Không kịp nói hết lời, một đạo ánh mắt sắc bén quét qua, Viên trợ lý nhanh miệng.

_ Tôi đi liền, tôi đợi tặng hoa cho cô Hạ, nếu trễ thì sẽ đáp chuyến bay sau ạ.

_ Tốt.

Tâm trạng Hạ Giao như một làn gió xuân xuống lầu, thì thấy dì Hoa đã chuẩn bị xong điểm tâm sáng.

_ Con chào dì,

Quay sang Cố Hàn Đình, tỏ vẻ ái ngại.

_ Chào anh, anh đợi có lâu không?

_ Không lâu, anh cũng vừa mới xuống thôi. Em ăn sáng đi.

Nghe xong, Viên trợ lý muốn cho Boss mình 1 like.

Lần đầu tiên trong đời, Boss lớn mua hoa dỗ dành bạn gái, nhiệm vụ quan trọng còn hơn đi thu mua công ty, anh dĩ nhiên phải cố hết sức.

Anh gật đầu chào rồi nhanh chóng đi.

Cô chào dì Hoa rồi ngồi vào ghế, bít tết đã được anh cắt sẵn, cô dùng tốc độ thật nhanh để ăn, mau chóng ra khỏi đây.

Cố Hàn Đình vốn chỉ vô tình nhìn phớt qua cô lại có chút ngây người.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc vest công sở,diện mạo sang chảnh,gương mặt trong trẻo nõn nà, trang điểm tỉ mỉ tôn lên làn da trắng mịn, Cả người như một đóa hoa thuần khiết, gợi người khác thương tiếc chỉ muốn đem trưng bày trong lồng kính.

Vest thiết kế cổ chữ V, lộ ra đường rãnh no tròn mơn mởn giống như hai chú thỏ đáng yêu nằm ở trước ngực, lên xuống, khiến người khác mơ màng.

_ Làm sao vậy? Không đẹp? Em cảm thấy không tệ mà.....

Cố Hàn Đình bị cô hỏi có chút lúng túng, vì che giấu sự thất thường, gấp tài liệu lại.

Cô thắc mắc, buông muỗng nĩa xuống:

"Anh như vậy là sao nhỉ?"

_ Em ăn xong rồi?

Cố Hàn Đình trầm giọng, Thanh Nhã mang ly cam ép hạt chia đến. Cô mỉm cười, uống được nửa ly.

_ Em đi trước đây, anh từ từ ăn nhé.

_ Em đi đâu?

_ Em đi làm. Hôm qua, vô cớ ức hiếp em xong, chẳng phải nói em được tự do sao, em muốn đi làm.

Cố Hàn Đình mỉm cười, như nghe được câu chuyện khôi hài:

_ Đi làm? Cố Hàn Đình anh mà lại để cho người phụ nữ của mình đi kiếm việc làm?

Rầm.

Cô dập ly nước cam xuống bàn.

_ Anh sao lại nuốt lời? Chẳng phải đã nói rõ ràng với nhau, em đồng ý bên cạnh anh, ngược lại anh cũng phải để em tự do, có cuộc sống riêng của mình.

_ Anh chưa từng nuốt lời ai. Được em muốn đi làm, thì anh cho em đi làm thôi.

Hạ Giao khó hiểu nhìn gương mặt tà mị của anh, rồi ngạc nhiên hơn nữa là Thanh Nhi ôm một vali hành lý của cô.

Chiếc Bently phía trước theo sau một dàn xe hơi màu đen rời khỏi biệt thự Thời Ức.

Tần Thư Lan trong BMW trắng,thu nhỏ con ngươi xinh đẹp. Đối với mấy cô tình nhân lúc trước bên cạnh Cố Hàn Đình, cô không hề liếc mắt tới bởi không quá một ngày thì đã bị vào "lãnh cung."

Nhưng giờ thì khác, vệ sĩ canh chừng nghiêm ngặt, cô muốn biết con hồ ly tinh được sống ở Thời Ức là ai?

"_ Tần tiểu thư cô làm khó chúng tôi quá. Cô không cung cấp hình ảnh, lại không cho một chút manh mối nào, cô lại muốn chúng tôi theo dõi người. Theo dõi bằng cách nào?

_ Tôi muốn anh điều tra xem Cố Hàn Đình đang sống cùng ai ở đây? Anh cần bao nhiu tôi chi gấp ba.

Tần Thư Lan đang ra lệnh cho thám tử nổi tiếng nơi đây.

_ Tần tiểu thư,tôi xin lỗi, tôi không thể nhận vụ làm ăn này được. Cố Hàn Đình là ai, mà tôi dám đi điều tra đời tư của anh ta? Cô có cho tôi núi tiền cũng vô ích, tôi cần mạng hơn. Tôi xin phép từ chối. "

Tần Thư Lan không cam tâm lái xe trở về nhà, xem ra chỉ có thể cho mẹ cô biết, mới có cách đối phó với con ả hồ ly này.

**********

Vài tiếng sau

Máy bay riêng cuối cùng cũng đáp xuống Paris. Hạ Giao tỉnh lại trong tiếng gọi của Viên trợ lý, trên tay là một bó hoa hồng vàng.

_ Ý gì đây?

_ Cô Hạ đây là quà xin lỗi của Cố tổng đã hiểu lầm cô, mong cô nhận lấy tấm lòng của anh ấy.

Hạ Giao ôm bó hoa run người.

_ Quà...xin lỗi? Anh ấy là một người chuyên chế, độc tài, cưỡng ép dân nữ. Còn tặng hoa làm gì?

_ Cô Hạ, xin hãy thương xót tôi, nếu cô không nhận, tôi sẽ bị quở trách.

_ Tôi không muốn anh khó xử, tôi nhận. Được chưa?

_ Cám ơn cô Hạ.

Viên trợ lý mau chóng chạy ra khoang máy bay. Thoát nạn.

Thanh Nhi, Thanh Nhã đưa hành lý cho vệ sĩ:

_ Cô Hạ, Cố tổng đã xuống máy bay, đang đợi cô.

Trong lòng Hạ Giao mắng thầm một câu. Anh đi công tác thì đi một mình đi, cũng xách cô theo, đúng là sắc lang mà.

Từng bước xuống bậc thang, thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Thành phố Paris...cũng đẹp đấy.

Cửa mở sẵn, Cố Hàn Hàn Đình ngồi bắt chéo chân, khí thế vương giả, đang nghe cuộc điện thoại từ Resort phía Tây, Hạ Giao ôm bó hồng vàng,bĩu môi không thèm để ý đến anh.

Bên trong yên ắng đến nỗi cô có thể nghe đại khái cuộc điện thoại, người phụ nữ nào đó bị mưu sát, đã hai năm nhưng vẫn chưa tra chính xác hung thủ, hắn như tàng hình khỏi thế giới này. Dưới áp lực dư luận, bộ phận phát triển phía Tây của anh cũng ảnh hưởng ít nhiều.

Kết thúc cuộc gọi, đôi mắt sâu hun hút của anh có vẻ trầm tư

Cái Cố Hàn Đình muốn, là trả lại công bằng cho nạn nhân nên để họ tiếp tục điều tra, nếu không,bằng mối quan hệ anh dã kết thúc vụ án nhanh chóng, không ảnh hưởng đến thanh danh tập đoàn.

Xe lăn bánh, nhưng không rẽ vào thành phố mà đi về hướng ngoại thành, dọc hai bên đường là bóng cây xanh um. Hạ Giao hơi cao giọng:

_ Anh định đưa em đi đâu?

_ Anh sẽ không bán em đi.

Cô lẩm bẩm:

_ Cũng không chắc chắn được.

_ Bán em cho ai, anh cũng lỗ nặng. Anh là thương nhân sẽ không làm chuyện lỗ vốn, ngu ngốc.

Nói xong câu đó anh nhắm mắt dưỡng thần, phụ nữ quanh anh điềm đạm, nhu thuận rất nhiều, từ cái ngày cô say xỉn ngã vào lòng anh, cuộc đời anh như bước sang trang khác, anh đã đổ vào không ít tâm tư chứ đừng nói là vật chất.

Hạ Giao đột nhiên nói:

_ Vụ án phía Tây nếu bên cảnh sát có quá nhiều hướng điều tra, nhất định là do hung thủ để lại nhằm gây nhiễu, tung quả mù. Cứ đi quanh quẩn lòng vòng, tại sao không bắt đầu lại từ nơi xuất phát.

Cố Hàn Đình mở mắt ra nhìn, lóe lên tia sáng. Anh biết cô cất giấu nhiều bí mật ví dụ như cô là đương kim tiểu thư Tần gia, là người con mà Tần Tĩnh để tâm nhất. Nhưng anh tôn trọng cô, chưa từng điều tra lai lịch hay cuộc sống cô.

Hạ Giao nói bâng quơ, nhìn cảnh sắc bên ngoài biến đổi tuyệt đẹp. Xa xa còn có thể nhìn thấy tòa lâu đài ẩn hiện giữa rừng cây. Kinh ngạc hét lên

_ Tòa lâu đài Château.

_ Bộ lạ lắm sao?

Tất nhiên, anh biết đây là lâu đài Château. Mục đích anh mua nó cũng chính vì cô. Dĩ nhiên tốn không ít tiền của và mối quan hệ. Nhưng nhìn ánh mắt sáng rực ấy anh cảm thấy xứng đáng.

Lâu đài tọa lạc như một mê cung giữa vườn hoa rộng lớn,một cánh rừng, trang trại, còn có một dòng sông chảy ngang thảm cỏ lớn.

Xe chạy vào bên trong như bước vào một thế giới cổ tích nào đó. Trong khoảnh khắc này Hạ Giao cảm thấy hạnh phúc.

Xe dừng lại ở hai bên cửa chính, người giúp việc và quản gia đứng hai bên thảm đỏ.

_ Hoan nghênh thiếu gia, thiếu phu nhân.

Cả người Hạ Giao mềm nhũn khi nghe họ gọi cô là Thiếu phu nhân. Cô quắc mắt nhìn Cố Hàn Đình,cảm thấy anh rất thích cô bị họ hiểu lầm thì phải. Thanh Nhã, Thanh Nhi ngẩn người đi theo phía sau, vào phòng dành riêng cho họ.

Cố Hàn Đình và Hạ Giao được người giúp việc dẫn lên lầu, đến phòng ngủ. Phòng ngủ của họ rất lớn và sang trọng, gấm thêu màu vàng, chỉ thêu màu đỏ. Đèn chùm Gothic, màn che rủ xuống, bao bọc cả chiếc giường hoàng gia. Trong nháy mắt cô như trở về thời phục hưng.

_ Thiếu phu nhân, tôi giúp cô sắp xếp hành lý.

_Cám ơn!

Hạ Giao đi đến ban công, cả một tòa lâu đài đẹp đẽ thu gọn trong tầm mắt, vườn hoa oải hương sắc tím. Ánh chiều tà chiếu rọi trên mặt sông êm ả, lung linh lấp lánh, yên tĩnh thanh bình, làm cho cô không ngừng ngây ngất, mê say. Đến nỗi xao lãng tiếng bước chân anh.

Cố Hàn Đình đứng ở phía sau cách một khoảng, lặng lẽ thưởng thức khuôn mặt nhuộm ánh hoàng hôn trở nên vô cùng xinh đẹp và dịu dàng. Cô thuần khiết như vậy, tốt đẹp như vậy.

Bởi vì quá đẹp, khiến cho anh không dám đến gần, sợ chính mình quấy rầy cô, phá vỡ bức tranh xinh đẹp.

Bỗng nhiên anh hy vọng thời gian có thể dừng lại trong giây phút này, hoặc kéo dài vô tận. Cả thế giới chỉ có hai người bọn họ, không có quá khứ và tương lai.

Hạ Giao phát hiện anh đi tới híp mắt lại khẽ mỉm cười.

_Ở đây rất đẹp, không phải sao? Nếu như có thể sống ở đây luôn, tốt biết mấy!"

_ Đôi lúc có thể đến. Khi nào rảnh anh đưa em sang.

_Em chẳng qua chỉ là người làm công ăn lương bình thường, làm gì có mệnh tốt như vậy, anh cho rằng em thực sự là Cố phu nhân à!"

Anh thấy cô tự mình châm chọc chính mình, che giấu đi sự mất mát. Cố Hàn Đình không nói chuyện, đứng ở bên cạnh cô, đắm chìm trong màu vàng của ánh chiều tà.