Hạ Giao tự nhiên ý thức được chỗ nào đó của hai người có hơi quá thân mật, vội dừng lại, giống y như pho tượng, cả cơ thể cứng nhắc, không dám động đậy.
_ Hàn Đình, anh không sao chứ?
_ Em gọi anh là gì?
_ Hàn Đình... Có vấn đề gì sao? Hay không được gọi, để cho vị hôn thê anh gọi thôi.
Anh ngớ ngẩn với giọng nũng nịu khi cô gọi tên anh, mặt hơi đỏ, không nói lời nào đứng dậy.
_ Anh mặc quần áo cho em.
_ Trả quần áo đây... em tự mặc
Cô không muốn bị ngã thêm lần nữa.
Phụ nữ, chỉ có mình cô mới dám làm nũng với anh. Anh lười nói những lời quanh co với cô, kéo cả người cô qua, giúp cô mặc bra áo ngực. Ngón tay của anh quá lạnh lẽo, kích thích da thịt của Hạ Giao, bị anh trêu chọc đến rất nóng, vô cùng căng thẳng, mặt tỏ đến tận mang tai. Ngón tay của anh linh hoạt, một loáng đã nhanh chóng giúp cô mặc xong nội y.
Động tác nhuần nhuyễn, vừa nhìn là biết một tay lão luyện trên giường đây mà!
Lúc trước anh đã từng mặc bra áo cho bao nhiêu người phụ nữ?
Vừa nghĩ thế, trong lòng chua xót, không vui.
_ Xong rồi Giao Giao
Lưng của cô rất đẹp, thẳng tắp, trắng mịn đến phát sáng, nhìn vào khiến cho cổ họng khô khốc, Cố Hàn Đình buông tóc của cô xuống, tỏa ra một mùi thơm ngát tự nhiên, đây cũng là một sự gợi cảm.
Bắt đầu từ lúc nào, năng lực tự khổng chế của bản thân anh trở nên kém đến vậy…….
Hạ Giao không nói gì sau khi Cố Hàn Đình khoát áo choàng ngủ cho cô xong, đặt cô xuống giường, đắp chăn ngang người, Hạ Giao liền trùm kín chăn lại.
Cố Hàn Đình chưng hửng không kịp hiểu, liền đi đến ôm người con gái trong chăn:
_ Em? Lại chuyện gì thế Giao Giao?
Trả lời anh là không gian tĩnh mịch.
_ Giao Giao rốt cuộc chuyện gì thế, nói anh nghe được không?
Cố Hàn Đình sốt ruột mở chăn ra, là một màn mỹ nhân ngấn lệ. Nước mắt Hạ Giao giàn giụa đầy mặt, nấc nghẹn.
Giờ anh mới hiểu Phương Lăng có biết bao nhiêu cực khổ dỗ dành cô gái này.
_ Giao Giao nói anh nghe được không, anh làm sao? Em nói ra anh mới biết mà chứ.
Hạ Giao nín lặng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Ngoài cửa người làm gõ đến sốt ruột:
_ Thiếu gia, đã trễ lắm rồi ạ.
_ Tôi biết rồi.
Cố Hàn Đình gắt gỏng, anh làm sao có thể bỏ đi khi thiên hạ trong lòng, chẳng nói chẳng rằng nước mắt lưng tròng.
Anh hối hận rồi! Anh muốn đóng gói trả lại cho Phương Lăng ngay và luôn có được không?
_ Giao Giao em ngủ đi. Anh có việc khẩn cấp, nhanh thôi anh về liền.
Anh bối rối tay chân, quát khẽ.
_ Người đâu? Người đâu hết rồi? mau vào trông thiếu phu nhân. Này!
Thanh Nhã, Thanh Nhi chạy hết tốc lực có thể.
_ Dạ, thiếu gia.
_ Trông chừng thiếu phu nhân nghỉ ngơi. Không được có bất cứ sơ suất gì?
Hai Chị em trố mắt nhìn nhau, từ lúc nào cô Hạ trở thành thiếu phu nhân của bọn họ rồi.
Người làm cũng một phen hú vía, chủ nhân mới của họ cũng quá cưng chiều vợ đến mức hung bạo rồi.
"Thanh Nhi chẳng phải bị sốt sao? Tên Cố Hàn Đình này đúng là đang chơi cô mà?"
******
Hạ Giao được Cố Hàn Đình " duyệt" ra ngoài dạo phố, cô tưởng chỉ một hai vệ sĩ đi theo, ai ngờ... sáu tên vệ sĩ,
Cứ tưởng không có Cố Hàn Đình cô dễ thở xíu chứ, không nói nên cảm xúc lúc này....
Xe lại chạy đến rạp chiếu phim lâu đời nhất tại Paris. Xung quanh hơi tối như thể vẫn còn ngửi được bầu không khí của trăm năm trước, vài bức tranh cổ điển xung quanh lối vào
Ba cô gái vào chỗ ngồi, trên tay là túi quà vặt.
Trong bóng tối, màn hình khổng lồ lóe lên một tia sáng, ánh sáng dần dần hiện rõ ra, ở trên màn hình màu đen hiện lên dòng phụ đề màu trắng, Sabrina.
Tình yêu lãng mạn?
Hạ Giao vô cùng ngạc nhiên.:
_ Thanh Nhi, phim tình cảm lãng mạn à?
_ Cô Hạ, xem đại đi, Audrey Hepburn diễn hay lắm. Câu chuyện kể về một cô gái tên Sabrina, con gái người tài xế trong một gia đình giàu có. Cô phải lòng cậu chủ của bố, nhưng anh này chẳng ngó ngàng đến cô. Sabrina đến Paris học nấu ăn, làm đẹp,...sau đó trở về trong diện mạo mới và khiến cậu chủ mê mẩn…
_Ờ…..
Cô có thích tình cảm lãng mạn gì cho cam! Hạ Giao không tránh khỏi có chút thất vọng.
Nhưng mà, đi ra ngoài như vậy cũng đủ rồi, cô còn mong muốn xa vời điều gì nữa chứ?
_ Cô Hạ,phim vẫn rất đáng xem vì giới thiệu rất nhiều về văn hóa và phong cảnh Paris.
Đoạn tình cảm này mang đến nhiều cung bậc cảm xúc,bởi vì hai người có thân phận khác biệt nhau cho nên không thể ở bên nhau, cũng mở ra một kết thúc không hoàn mỹ.
Bộ phim chầm chậm kết thúc.
Hạ Giao rơi nước mắt lần nữa.
Cô chỉ thích xem phim Tâm lý hành động, tội phạm, không ngờ lại cảm thấy thương tiếc, phải đợi đến khi chính mình trải qua cái gì gọi là yêu, mới có được cảm giác sâu sắc đó.
Hạ Giao thầm nghĩ nếu chân chính yêu người cô sẽ như thế nào?
Nếu là Cố Hàn Đình thì càng không thể.
Đây chính là sự thật!
Bộ phim làm cô liên tưởng đến mình và Cố Hành Kiêu.
Hàng ngày cô cùng Cố Hàn Đình đụng chạm thân thể, cô còn có mặt mũi nào mà nói tiếng yêu với anh người có nhân phẩm tốt, cao quý.
Càng nghĩ trong lòng càng lạnh lẽo, tay chân đều tràn đầy giá lạnh.
………………
Paris lúc nửa đêm vẫn phồn hoa rực rỡ, ánh đèn chớp nhấp nháy, thỉnh thoảng bắt gặp các cặp tình nhân tay trong tay dạo phố, có sự hòa hợp của đô thị, cao tầng san sát nhau, còn có người ngoại quốc trên phố.
Ba cô gái đi dạo ngang một cửa hàng bán quà lưu niệm, quãng đường này hơi tối, đứng trước tủ kính chọn quà lưu niệm, đột nhiên bị một người đụng phải, xung quanh còn có mùi rượu nồng nặc.
Một đám say rượu từ trong quán bar đi ra, say xỉn chỉ vào cô nói gì đó. Cô nghe không hiểu ngôn ngữ lạ không phải người bản xứ, chắc là khách du lịch đến từ nơi khác, nhưng từ nụ cười xấu xa của bọn họ, vẫn ngửi ra được mùi nguy hiểm.
_ Thiếu phu nhân, đứng sang một bên đi. Thanh nhi bảo vệ cô ấy.
Ngay lúc này vệ sĩ của Cố Hàn Đình liền dàn thành hàng ngăn cản. Hai bên xảy ra xung đột. Bọn côn đồ cao lớn rất mạnh mẽ có thể chúng nằm trong tổ chức khét tiếng nào đó, vài con mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp, liên tục chuyển động, trong đầu nghĩ đến cảnh đè cô trên giường. Vệ sĩ thân thủ mau lẹ, đánh trả những tên điên cuồng. Thanh Nhã cũng giúp một phen. Hai cô gái biết võ cũng không có gì lạ, những người kề cận bên Cố Hàn Đình thì không lý nào đơn giản được.
Bất chợt tên côn đồ to con luồn lách qua đám người đang đánh đấm túi bụi kia. Đẩy mạnh Thanh Nhi sang bên, Thanh Nhi chống trả bảo vệ Hạ Giao, hắn móc dao đặt trên eo uy hiếp Hạ Giao, không ngờ hắn lại to gan dám ở trên đường bắt đầu táy máy tay chân với cô, nắm lấy tay Hạ Giao kéo đi, cô giãy dụa không thoát ra được, vừa nghĩ không biết làm sao? Thì có một bàn tay khác kéo cô vào trong lòng, khuôn mặt lạnh băng của anh đập vào mắt cô, mang đến một sự an tâm cực lớn cho cô, không còn sợ hãi nữa. Anh tung một cước vào mặt hắn, choáng váng lùi ra phía sau vài bước.
Tên say xỉn nhìn thấy có kẻ phá hỏng chuyện tốt của bọn hắn, gào thét cằm con dao trên tay nhắm đến Cố Hàn Đình, vung loạn xạ.
Cô nắm lấy tay anh, anh lại quay đầu nở một nụ, đặt cô đên nơi an toàn.
_ Em đứng đây...
Quay đầu qua bên kia ánh mắt sắc bén lạnh băng, một cú đá mạnh mẽ, đủ lực hất văng con dao xuống, một cú đấm trúng ngay mặt của tên côn đồ phun ra ngụm máu, anh còn khuyến mãi thêm một cước ngay chấn thủy. Chớp mắt nhặt con dao lên lia qua mặt hắn.
_ Tay nào?
Ánh sáng lưỡi dao lóe lên đôi mắt sắc bén, gương mặt sát khí Cố Hàn Đình phát sáng. Tên côn đồ run rẩy, nói một tràng ngôn ngữ khó nghe.
_ Tao hỏi tay nào mày chạm vào cô ấy?
Phập.
Dứt lời lòng bàn tay hắn phun ra máu tươi. Sau bài học này hắn sẽ không còn giở thói lưu manh trên phố nữa.
Trong khi đám vệ sĩ xử lý ba tên côn đồ. Anh cao lớn ngang ngửa đối phương nhưng thân thủ họ lại không nhanh bằng anh, ba bốn lượt thì sáu tên còn lại đã ngã lăn dưới đất, chúng thảm thiết kêu lên, ôm tay, chân bị gãy.
Cố Hàn Đình mặt không biến sắc, chỉnh sửa lại tay áo sơ mi, khuy măng_set vàng lóe lên mắt bọn côn đồ. Chúng đã bị đánh cho tỉnh táo một phần để nhận ra nhân vật lợi hại không thể đụng vào.
_Đi thôi! Em.
_Nhưng bọn họ……
_ Không lẽ em muốn gọi xe cứu cấp đưa bọn họ vào bệnh viện?
*********
Anh nắm lấy tay cô đi dọc theo công viên. Cũng may là anh đến kịp lúc,không tổn hại gì đến cô nếu không, bọn chúng chết rất khó coi.
_ Chuyện kia, em muốn mua một ít quà cho đồng nghiệp, anh có thể ở đây đợi một lát không? Chỉ một lát thôi!
_ Đồng nghiệp?
_ À... Không phải... Bạn bè.
Hạ Giao bước nhanh đến cửa hàng nhỏ lớn trưng bày rất nhiều hàng hóa lưu niệm, hai ba lần quay đầu lại chắc chắn anh vẫn còn đó, mới yên tâm, giống như một dựa dẫm, ỷ lại vào người anh, khiến anh nở một nụ cười ấm áp
************
Cố Hàn Đình nắm tay Hạ Giao đi dọc trên cầu, hai bên là nước sông trong veo yên tĩnh dưới ánh đèn đêm trầm lắng. Ánh trăng huyền ảo lung linh, soi bóng dưới dòng sông. Vệ sĩ cách họ một đoạn khá xa.
Đi được lúc, Cố Hàn Đình bế thốc cô ngồi lên thành cầu. Thân ảnh cao lớn chen vào giữa hai chân cô, vòng tay ra phía sau. Hạ Giao phản ứng chậm chạp, nhìn anh từ trên xuống, cô vuốt chiếc mũi nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
_ Sợ không?
Cô lắc đầu:
_ Không, đó là một phần trải nghiệm cuộc sống. Vả lại đã có anh bên cạnh, em còn sợ gì nữa.
Cố Hàn Đình cảm thấy bọn họ tiến thêm một bước, Anh muốn hiểu về cô hơn:
_ Ước mơ của em?
Hạ Giao nghĩ ngợi, trả lời.
_ Lúc nhỏ ước mơ lớn nhất của em là được ba đón tan học. Lớn hơn một chút, ước mơ được mẹ đón tan học, Đến sau này, ước mơ duy nhất được đón em gái tan học.
Hạ Giao trải lòng nhìn vào ánh mắt anh.
_ Thông thường những thứ xa vời, khiến con người với không tới nên mới phát sinh mơ ước. Vâng em cũng giống như bọn họ. Tuổi thơ em không có ba, lớn lên xíu thì mẹ mất. Đứa em gái thì bị trầm cảm.
Cố Hàn Đình
_ Em có em gái?
_ Vâng….em ấy hiện đang sống ở Mỹ.
_ Em định cư ở Mỹ?
_ Không, em gái mắc chứng trầm cảm từ trong bụng mẹ, hiện đang điều trị tại Mỹ.
Cố Hàn Đình không nói lời nào, không biết anh đang nghĩ gì.
_ Em lạnh không?
Trong mắt anh muốn có được bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu, mang đến cho cô sự ấm áp khó tả.
_Không lạnh. Ước mơ của anh là gì? Anh…..anh có ước mơ không?”
_Không có!
Hạ Giao nghĩ cũng đúng, hiện tại anh cái gì cũng có được, chắc hẳn chẳng còn điều gì khiến cho anh phải mơ ước rồi.
Cánh môi mỏng bạc phun ta hai chữ:
_ "Ăn" em.
Không phải cưới em hoặc ở gần bên em mà là " ăn em" tên này có ngang ngược quá không?
Hạ Giao nhìn thẳng vào mắt anh như muốn đọc hết tâm tư trong đó. Cô khẽ thở dài.
Anh giữ lấy bả vai cô, lạnh lẽo, bởi vì cô mạnh miệng nên có chút bất lực, cởi áo vest, khoát lên người cô. Hạ Giao run nhẹ, bên tai rất nhanh đã nóng lên.
_ Về thôi!
Lần này, anh không dẫn cô đi nữa, mà trực tiếp bế cô vào lòng, ôm cô ngồi vào trong xe.
Cố Hàn Đình cười khổ. Anh sở dĩ trước đây không có ước mơ, không mong chờ bởi vì cô chưa từng xuất hiện.
"Giao Giao mặc kệ em đối với tôi là thật tình hay giả ý. Nhưng vướng vào Cố Hàn Đình tôi đây, suốt cuộc đời này em đừng mong rứt ra."
Anh thừa nhận, lúc đầu anh chỉ hứng thú xem cô tiếp cận anh là muốn giở trò gì, anh không ngừng chèn ép cô, đùa cợt cô nhưng anh lại vô tình bị cuốn vào.
Anh không phải là người mềm lòng, nhưng bỗng nhiên lại muốn bảo vệ của cô. Một giọt nước mắt cô rơi cũng làm anh đau thấu tâm can.
Đương nhiên anh sẽ không thẳng thắn nói ra những điều trong lòng.
Hạ Giao lợi dụng tình thế, buông một câu nặng ký.
_ Hàn Đình, em đồng ý làm người phụ nữ của anh, anh cho em tự do đi làm, có được không?.Em chỉ có một yêu nhỏ này thôi.