_ Mày giống hệt mẹ mày, bần tiện chuyên đi quyến rũ đàn ông, lấy làm vinh hạnh còn vênh vênh tự đắc. Mẹ mày chết sớm cũng đáng đời, mẹ mày làm chuyện thất đức nên em gái mày hưởng, đần độn lại bị c.ư.ỡ.n.g hiếp cũng vừa tội, rồi cũng đến lượt mày bị.
Cao Kiều nghe Hạ Giao nói bóng nói gió cũng hiểu ra Cố Hàn Đình và Hạ Giao đã phát sinh quan hệ, liền điên tiết nắm tay kéo cô đứng lên:
_ Mày lập tức cút khỏi nơi này, tránh xa Cố Hàn Đình ngay...
_ Mẹ...bình tĩnh lại...Con là do mẹ Anh Hàn Đình chỉ định hôn ước, cần gì mẹ đả khích như vậy?
Tần Thư Lan chạy đến nắm tay bà lại. Cao Kiều liền vung tay đẩy Hạ Giao va vào thành ghế. Ngay lúc đó vệ sĩ chạy đến, nhưng Hạ Giao khoát tay:
_ Tránh ra.
Hận thù trong lòng cũng càng cháy càng mãnh liệt. Cô bước từng bước lại gần bà ta, ánh mắt sắc lẽm như d.a.o, như muốn xuyên thủng qua người bà:
_ Bần tiện cỡ bà không? Mẹ tôi và ba tôi ít nhất cũng là yêu nhau thật lòng, bà cướp lấy để rồi được gì? Một người đàn ông không yêu mình? Nếu không cho đến lúc mẹ tôi rời đi ông ta vẫn nhất kiến chung tình? Còn bà thì sao? Thủ đoạn gian trá, mỡ dâng tận miệng chả ma nào thèm,...mỗi một đứa con sinh ra đều phải chuốc say đàn ông mình, đáng buồn hơn là phải tự động...
Hạ Giao miệng lưỡi sắc sảo, mỗi lời nói ra đều dựa vào suy đoán nhưng không ngờ trúng tim đen Cao Kiều khiến bà ta càng nhảy dựng lên. Tần Thư Lan cũng không thể diễn được nữa:
_ Ngọc Giao, mày đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu, tao không cho phép mày xúc phạm mẹ tao!!!
Con giận dữ cũng nhấn chìm sự dửng dưng của Hạ Giao.
_ Được đến vấn đề giữa tôi và cô. Cô biết tôi và anh ấy, tối hôm qua đi đâu không? Người mà tối qua bên cạnh anh ấy không phải Margaret mà là cô em vợ này? Chỉ đáng trách một người điềm nhiên, suy tính chu đáo thiệt hại như anh ấy lại quá si tình đối với tôi, đến cả hôn lễ cũng bỏ mặc. Sao hôm nay không phải mặc váy cô dâu làm lễ mà chạy đến đây hạch sách tôi?
Tâm trạng của Tần Thư Lan bỗng trở nên rất kích động. Cô ta lùi ra sau một bước, ánh mắt hoảng loạn.
Hạ Giao cười lớn:
_ Ngay cả chị là đứa con dâu do mẹ anh ấy chỉ định cùng miếng ngọc hoa mai? Sao nào, nữ chủ nhân biệt thự Thời Ức này là ai? Có chắc chị là cô bé năm xưa được mẹ anh ấy tặng tín vật không? Hay cướp của người khác?
Hôm nay Cao Kiều ức hiếp người quá đáng, sự phẫn nộ trong người cô đã bị ép tới chân tường, nên mới phải nói ra những chuyện này.
Tần Thư Lan vội vàng che miệng lại.
Bây giờ cả nhà họ Tần từ trên xuống dưới đều trông vào người chồng tài giỏi này, để anh biết cô không phải hôn thê của mình, cuộc hôn nhân này chẳng phải sẽ khó duy trì sao? Vậy thì, cô rất yêu người đàn ông này, việc kinh doanh sẽ do ai quản lý?
_ Ngọc Giao! Tại sao mày biết được chuyện này? Tần Thư Lan, đột nhiên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt vốn đang đẫm lệ bỗng toát lên một sự lạnh lẽo đến run người, gọi tên cô chẳng khác nào muốn cắn chết cô.
Hạ Giao bật cười lớn, chú ý hai chiếc xe đang từ từ tiến vào cổng, sau đó ý hận tràn mặt:
_ Cho nên đừng đem cái mác Thiếu phu nhân Cố gia đến đây gây sự, coi chừng tôi xé nát bộ mặt giả trân của cô.
_ Tiện nhân
Bốp
Tần Thư Lan vung tay lên tát vào mặt Hạ Giao, kết quả gương mặt trái xoan mỹ miều kia, gò má hằn dấu ngón tay đỏ lựng. Ngay lúc Cố Hàn Đình bước xuống xe vừa lúc bắt gặp cảnh ấy, sắc mặt anh sa sầm lại, mà chiếc xe kia Tần Tĩnh được Tần Thư Linh dìu xuống cũng quát lớn:
_ Tần Thư Lan, con đang làm gì.. sao lại đánh em gái con?
Chính vào lúc Tần Thư Linh sững sờ nhìn hai người chị gái thì:
_ Bốpppppp.
Một cái tát vang dội, mạnh hơn từ tay Hạ Giao giáng vào mặt Tần Thư Lan.
Mọi người đứng hình tại chỗ kể cả Cao Kiều, bà không ngờ Hạ Giao ở ngay trước mặt Cố Hàn Đình tát Thư Lan, liền điên tiết bất chấp tất cả chạy đến định nắm đầu cô. Hạ Giao đã chuẩn bị tư thế chiến đấu với bà ta.
Ngay sau đó Cố Hàn Đình liền nắm tay Hạ Giao kéo ra sau lưng mình, bóng lưng thẳng tắp che chở cho cô, trầm giọng nhìn mọi người:
_ Đây không phải Tần gia, các người muốn làm gì làm?
Cao Kiều nhìn thấy Cố Hàn Đình che chở cho Hạ Giao thì phát hỏa hơn:
_ Cố Hàn Đình ai mới là vợ con, con bảo vệ cho nó là có ý gì?
Tần Thư Lan ôm mặt khóc nức nở:
_ Hàn Đình tại sao anh bỏ mặc em trước hôn lễ? Bây giờ còn bênh vực nó...? Nó rất hận mẹ em vì năm xưa mẹ nó không giựt được chồng người khác, điên khùng mà chết?
_ Thư Lan...im miệng, dám bất kính với người đã mất, bà ấy là trưởng bối của con.
Tần Tĩnh nghe được những lời hạ nhục Hạ Bảo Ngọc, lên cơn tim kích động đưa tay ôm ngực
Hạ Giao được Cố Hàn Đình che chắn sau lưng nghe xong câu đó càng nổi điên, đang định xông tới xé nát cái miệng của cô ta ra nhưng lại bị Cố Hàn Đình giữ chặt lại. Anh kìm chặt Hạ Giao đang không ngừng phản kháng, quay đầu khẽ hét lên với Tần Tĩnh còn đang đau đớn đứng đó:
_ Còn không mau đưa vợ và con bác rời khỏi đây?
Cao Kiều nổi trận lôi đình với Tần Tĩnh:
_ Ông xem ai mới là vợ của nó? Nó đi bảo vệ ai?
_ Bac gái nên nhớ, tôi và Tần Thư Lan vẫn chưa làm xong lễ kết hôn.
Diệp Thư Linh lúc nãy mới hoàn hồn mà lên tiếng:
_ Mẹ...mẹ bớt giận đừng lớn tiếng với anh rể!!!.
Tần Thư Lan chạy đến ôm cánh tay Cố Hàn Đình, nước mắt bắt đầu như mưa:
_ Hàn Đình ngày đính hôn anh đối xử với em rất tốt, chỉ ba tháng sau lại lạnh nhạt như người xa lạ...
Ngay lúc này xe của Cố Xuyên cũng có mặt nơi đây, anh bước xuống cùng Bách Noãn.
_ Náo loạn đủ chưa?
Đầu mày Cố Xuyên nhíu chặt:
_ Chú đang làm cái gì vậy? Một cái hôn lễ hoàng tráng của chú chưa đủ náo loạn sao?
Cố Xuyên ngước nhìn Tần Tĩnh nghiêm giọng:
_ Bác Tần mời vào nhà, chúng tôi cũng cần Bác giải thích một số việc mà đoạn video trong hôn lễ vừa đăng?
Tần Tĩnh đờ đẫn, sau đó nói:
_ Được...Bác cũng muốn giải thích chuyện năm xưa cho các cháu hiểu.
Cô Hàn Đình nhìn Hạ Giao. Cô vẫn đứng im đó như một con nhím xù lông, chằm chằm nhìn cánh tay Tần Thư Lan ôm anh không buông. Cảm giác xót xa dâng liền liền muốn đi ra khỏi cổng.
_ Hạ Giao, em định đi đâu?
Cố Xuyên biết được Cố Hàn Đình sẽ bước theo Hạ Giao liền can ngăn:
_ Đứng lại... Chú vì một đứa con gái ngay cả chuyện của cha mẹ cũng chẳng muốn quản...?
Hạ Giao không muốn làm anh khó xử liền đi thật nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô từ từ biến mất, trái tim anh như bị trút sạch. Mọi người lần lượt tiến vào Thời Ức.
Bên ngoài Tần Thư Linh đuổi theo, nhưng bị Hạ Giao lừa xuống xe, phóng xe đi mất.
Một con xe Rolls Royce hống hách, gần như đang lướt trên đường phố. Hạ Giao đạp mạnh chân ga, hướng đường ra bãi biển tốc độ đã vượt quá giới hạn cho phép. Má trái vẫn còn đau đớn, bỏng rát, bàn tay phải nắm chặt vô-lăng cũng đang tê dại, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, bị cô gắng sức kìm nén, nhìn trân trân ra trước phía kính chắn gió, nghiến chặt răng ra sức tăng tốc, phía sau đội cảnh sánh giao thông cũng đang đuổi theo quái xế.
Cô đã chuẩn bị tâm thế cho trận đấu này, cuối cùng phát hiện thân tâm mình cũng như chú nhím kia, bị rút hết gai nhọn, toàn thân loang lỗ vết thương.
Cho đến khi xe Hạ Giao bay lên lề, đụng vào bức tường chắn sóng dọc bãi biển. Đến lúc này túi khí trong xe phát huy hết sức, bung ra bảo vệ quái xế bên trong, Hạ Giao quay bánh lái, rít xe "kin kít " xe xoay vài vòng, lao thẳng xuống sông.
Một tai nạn không lớn không nhỏ khiến không ít người chú ý, có nam có nữ, cả già lẫn trẻ, còn không ít thanh niên lấy điện thoại ra quay lại cảnh này. Khách du lịch cũng xôn xao trên tuyến đường này.
Đội cứu hộ, cảnh sát giao thông cũng nhanh chóng trục vớt chiếc xe lên, quái xế bên trong chắc chắn lành ít dữ nhiều.
_____________
Khi Hạ Giao thay một bộ quần áo khô ráo thì đã ngồi trong đồn cảnh sát, cô đưa mắt nhìn xung quanh liền một tràng âm thanh lớn tiếng, lọt vào tay:
_ Thất tình à? Định tự tử sao? Chạy xe bạt mạng vậy, không ngờ lại là con gái? Cô có uống rượu hay sử dụng chất kích thích không?
_ Không?
_ Không?...Cô có bị thương không? Có hẹn với tử thần à? Hay thử xe đời mới?
Hạ Giao im lặng, trong giây phút thoát hiểm, lách người qua cửa kính sau lưng đau rát, còn ngâm mình trong nước rất lâu.
Cảnh sát tiếp tục nói:
_ Xe đã được kéo lên rồi, cameras đã quay lại toàn cảnh, cho thấy cô là một tay đua à đẳng cấp đấy? Nhưng đây là đường phố không phải đường đua, lái xe vượt quá tốc độ, không biết giữ an toàn cho mình thì nên chú ý an toàn cho những người tham gia giao thông, nếu trong lúc cô kích động xảy ra tai nạn không đáng tiếc?
Hạ Giao vẫn tiếp tục im lặng.
_ Nhìn lại cô xem,mặc dù cô may mắn biết cách thoát ra khỏi xe, nếu lỡ vạn nhất, trong vài phút không ra khỏi xe thì còn ra cái dạng gì? Nông nỗi.
Đang say sưa lên lớp Hạ Giao thì đột nhiên nhìn về phía cánh cửa:
_ Chào Sếp Hà! Sao anh lại đến đây?
_ Tôi đến nhờ anh em nương tay giúp đỡ.
Là giọng Trần Khải Hà. Hạ Giao ngẩng đầu lên nhìn:
_ Anh Hai...? Sao lại đến đây...?
_ Còn biết gọi anh Hai sao?
Hạ Giao nhìn Trần Khải Hà, vừa tính mở miệng, lời nói trong cổ họng không thoát ra được.
_ Em...em gái sếp Hà sao?
_ Phải... Tôi vào đây làm thủ tục nộp phạt cho em gái mình.
Hạ Giao chỉ biết nhìn theo bóng dáng anh trai cho đến khi, một cô gái nhẹ nhàng ngồi bên cạnh:
_ Bồ không ổn sao? Mình cứ nghĩ chỉ có một mình mình không ổn?
_ Phương Linh...? Cậu... sao lại ở đây? Tiza sao rồi?
_ Còn có thể sao nữa? Đang chờ kết án...
Hạ Giao nhìn thấy vết đỏ trên bả vai Phương Linh, vừa nhìn là có thể nhận ra dấu vết gì? Trố mắt nhìn..
_ Là anh trai mình sao?
_ Không...không... phải...
Hạ Giao ngẩn người, con ngươi đảo qua đảo lại, nhìn Phương Linh, liền thấy gương mặt lo lắng của dượng cô, Trần Bình, còn cả dì cô Hạ Bảo Châu nữa đang tiến về phía cô. Chỉ có điều dì chỉ đứng một bên, sắc mặt tím tái đến kinh người. Ông Trần Bình lo lắng:
_ Hạ Giao con nói gì đi, đừng làm Ba lo lắng? Có bị thương ở đâu không?
_ Con không sao...
Cô ngước mắt nhìn dì của mình, Hạ Giao có lẽ ở trong đồn cảnh sát sẽ tốt hơn.
Suốt dọc đường về căn nhà của Trần Khải Hà, trên xe không ai nói một lời.
Vừa vào đến nhà liền bị đẩy vào một căn phòng. Bà Hạ Bảo Châu giận run người chỉ nói được mấy chữ, lần đầu tiên trong đời bà tỏ ra khó chịu với Hạ Giao.
_ Ở yên trong đó cho tôi.
Trần Khải Hà không nỡ, liền nói:
_ Mẹ, em gái mới từ đồn cảnh sát về, có lẽ rất mệt...
_ Câm ngay, hai đứa ở bên ngoài tung hoành ngang dọc thật thoải mái...về nước tôi mới biết toàn những tin động trời...
_ Bà....
Trần Bình định nói lại thôi, còn Phương Linh cũng có mặt ở nơi này.