Trần Khải Hà trên tay là khay mì gói hải sản và ly sữa nóng.
_ Hạ Giao...
Bóng dáng người phụ nữ " quyền lực " trải dài lên người anh.
_ Này...đang làm gì? Anh nghĩ mình không có tội hả?
Bà Hạ Bảo Châu cầm cây chổi lông gà, quất mạnh vào sau bắp chân Trần Khải Hà.
_ Mẹ, mẹ không nỡ đánh em gái thì thôi đi, cần gì trút giận lên người con...?
Ông Trần Bình không nhịn được nữa cũng nhìn chằm chằm vào vợ mình:
_ Có ai đối xử với con, cháu như bà không? Hôm nay người chịu thiệt thòi là Hạ Giao, bà có giỏi thì đi tìm người ta kìa? Hà cớ gì rút giận lên mấy đứa nhỏ, trong nhà còn có Phương Linh bạn của mấy nhỉ, bị bà dọa sợ đến không dám bén mãng ra ngoài.
Bà Hà Châu hét lên:
_ Ông có thôi ngay không, đứng sang một bên nếu không đừng trách tôi trở mặt ông?
Trần Khải Hà vội vàng nói với Trần Bình:
_ Cha...mẹ đang nổi nóng,...
Ông Trần Bình cũng đứng ngồi không yên, bà Hà Châu quát lên:
_ Được ông muốn tôi đi tìm con đàn bà đê tiện đó sống mái một phen, rốt cuộc bao nhiêu năm rồi, tại sao lại đối xử tàn nhẫn với gia đình Bảo Ngọc như vậy...? Bây giờ Hạ Giao còn dính dáng đến cái nhà gớm ghiếc đó nữa...
Từ lúc về nhà cho đến giờ Hạ Giao vẫn yên lặng ngồi trong phòng khóc, khóc đến hai mắt sưng lên, sắc mặt nhợt nhạt, nghe bà Bảo Châu đòi đi tìm người nhà họ Tần liền hốt hoảng, mở cửa chạy ra ngoài, níu cánh tay bà lại, quỳ xuống:
_ Mẹ...con xin mẹ đừng đi đến đó, là con không tốt, liên lụy đến mẹ. Xin mẹ bớt giận có được không...mẹ!!!
_ Con đã từng hứa với mẹ chuyện gì...? Suốt đời này cũng không bao giờ có mối liên hệ nào với người nhà họ Tần...? Con từ Mỹ xin về Cảnh Thành công tác 3 tháng là như thế nào...? Cuối cùng con muốn làm gì ở đây...? Lúc đầu ở nhà của Phương Linh, bây giờ lại dây dưa với chồng người ta rồi? Bà ta gọi điện sang, mắng nhiếc không tiếc lời...
_ Kìa...mẹ..sao lại đẩy Hạ Giao, chiều giờ em con còn chưa được ăn uống gì? Mẹ cũng đâu chịu thua bà ta, hai người đấu muốn nổ điện thoại.
_ Con tránh sang một bên cho mẹ, hai người, nếu hôm nay ai ngăn cản tôi dạy dỗ nó, tôi sẽ ch.ết tại đây!!! Bây giờ đã là lúc nào rồi còn bênh vực cho nó?
Trần Bình và Trần Khải Hà đứng bất động, nhìn bà Bảo Châu, thật sự mọi chuyện Hạ Giao làm bọn họ không thể ngờ tới. Trần Khải Hà cũng không dám lên tiếng, vì xưa nay bà Bảo Châu tính tình cứng rắn, là mẫu người phụ nữ mạnh mẽ.
Bà Bảo Châu lửa giận bốc lên ngùn ngụt:
_ Con không những giấu ba mẹ qua lại với người Tần gia? Còn dây dưa không rõ với chồng sắp cưới Tần Thư Lan, bị bọn khủng bố bắt làm con tin. Bảo Ngọc mất sớm, nếu con xảy ra chuyện nữa, mẹ xuống suối vàng ăn nói làm sao với em gái mình? Hả...?
Bà Bảo Châu đấm vào ngực mình nức nở:
_ Tôi phải làm sao đây? Mẹ đã dặn con tránh xa con đàn bà độc ác đó, cha dượng con bị tai nạn c.h.ế.t không rõ ràng, mẹ con, em con bị bọn họ hại chưa đủ thê thảm? Bây giờ đến lượt con?
Hạ Giao ngước nhìn dì mình nói rành mạch rõ ràng:
_ Người đụng c.h.ế.t cha Lý là ông ta và người đàn bà ác độc kia, người ép mẹ con đến điên mà c.hế.t là ông ta và người đàn bà ác độc kia, cho người c.ưỡ.ng hi.ếp em con cũng là bà ta và Thư Lan, tại sao bọn họ lại được ung dung sống thoải mái? Hả mẹ...? Con không can tâm....?
_ Cho nên con mới một thân một mình về đây tiếp cận chồng sắp cưới của nó? Con cần gì phải hủy hoại mình như thế...? Có đáng không?
Bà Bảo Châu hét lớn.
_ Đáng...
Hạ Giao ngước đôi mắt ửng đỏ nhìn dì mình, nói rất chắc chắn:
Bốpp...
Bà Bảo Châu tát vào má Hạ Giao. Sau đó tay run run ngồi bệt xuống ghế sô pha trầm mặc. Ông Trần Bình ôm lấy bờ vai của vợ vỗ nhẹ.
_ Con...mẹ không thể dạy dỗ con được nữa. Tính tình con từ lúc nào mà trở nên ương bướng, ngang ngạnh như thế? Trở vào phòng mà tự kiểm điểm lại bản thân mình đi? Không được phép bước ra ngoài nửa bước...
_ Mẹ...em con còn chưa ăn uống gì?
Trần Khải Hà thảng thốt.
******
Thời Ức...
Ánh nắng trải đầy khắp phòng, rồi lại bị tấm rèm cửa màu xanh mỏng lọc qua tạo thành từng vệt sáng lốm đốm tựa lá cây non rơi trên cả tấm thảm lông trải sàn hoa văn.
Cố Xuyên ngồi trên bộ bàn ghế gỗ lớn, tay run run cầm những tấm phiếu đã hoen màu dấu mộc đỏ, ngước mắt không khách khí nói với Tần Tĩnh
_ Bác Tần, theo như cháu cho người xác định đoạn video là thật. Rõ ràng bác biết, đấu thầu hai mỏ kim cương năm xưa là rỗng, tại sao bác còn...cố ý dẫn dắt cha mẹ cháu đầu tư.
Tần Tĩnh vô cùng ngạc nhiên, lúc đó ông đã cho người tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, sao nó còn xuất hiện trong tay Cố Xuyên?
_Năm xưa cha mẹ cháu và hai vợ chồng bác là thế gia thâm giao, bác nỡ lòng nào gây sóng gió nội bộ, nhiễu loạn hội đồng quản trị, thành lập nhiều cửa hàng rỗng, tham lạm ngân sách đầu tư, để một mình chiếm lĩnh tập đoàn Cố -Tần..., cha mẹ cháu còn tin tưởng Bác hết mực, cứ nghĩ là biến động thị trường, uất ức mà mất đi?
Nói tới đây, thần sắc Cố Xuyên bỗng thay đổi, ánh mắt chợt trở nên sắc như dao:
_ Có phải Bác sớm dự liệu chuyện hai mỏ kim cương có vấn đề...?
Mặt Tần Tĩnh và Cao Kiều đỏ bừng lại tái nhợt. Chuyện đó, chính một tay bà và Cao Phú Quý sắp đặt...
Tần Thư Lan cũng trắng bệt, " Có chuyện này sao?".
Tần Thư Lan biết gia đình cô vốn khởi nghiệp từ bán lẻ và cẩn nạm kim cương nhân tạo, vì những mẫu thiết kế độc lạ mà được khách hàng ưa chuộng. Nhưng từ đầu tới cuối vẫn mãi chỉ dậm chân trong thị trường bán lẻ. Cha cô biết rõ muốn đổi đời trở thành một con cá lớn thì phải hợp tác đầu tư khai thác mỏ kim cương, nên ông đã đi khắp nơi học hỏi về nghành khai khoáng, nên dựa vào mối quan hệ thân thiết nhiều đời, hợp tác với cha mẹ Cố Hàn Đình.
_ Sao...? Bác không có gì để giải thích, Cố Xuyên cháu nếu không có chứng cứ xác thực sẽ không nói...? Bên luật sư đại diện của Cố thị sẽ rút 60% toàn bộ số vốn đầu tư bao gồm cả lãi,cháu cho Bác thời gian xoay vốn trong vòng một năm.
Tần Tĩnh nhìn Cố Hàn Đình, anh vẫn hững hờ, thản nhiên:
_ Hàn Đình, con đã sớm biết chuyện năm xưa hai nhà Cố_ Tần sát nhập...?
_ Bác Tần! Lúc đó tuy rằng tôi đang du học ở nước ngoài, nhưng là thiếu niên mười bốn tuổi … đã hiểu chuyện rồi..!!!!
Cố Hàn Đình nói, tay vuốt ve điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình, ngữ khí tuy điềm đạm nhưng nội dung lại khiến người ta bàng hoàng. Thì ra anh đã biết tất cả.
_ Năm đó khủng hoảng kinh tế khiến nhà họ Tần không thể trở mình, tôi biết Bác đã hạ mình tới cầu xin cha mẹ giúp đỡ, đến khi cùng nhau kinh doanh lại muốn nuốt trọn cổ phần. Bác không ngờ được 60% cổ phần ban đầu, vẫn nằm trong tay tôi, phải không?
_ Cậu...?
Ngón tay Tần Tĩnh run rẩy dữ dội. Cao Kiều cũng không tin được. Nếu Cố gia rút vốn vậy thì Tần thị chỉ còn lại một cái vỏ rỗng? Bà liền dịu giọng xuống nước:
_ Cố Hàn Đình chuyện rút vốn chờ sau này bình tĩnh chúng ta bàn bạc lại. Con và Tần Thư Lan có hôn ước, sau này sinh con cái ra, sản nghiệp cũng là của vợ chồng các con, mặc dù hôn lễ xảy ra ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể không thực hiện được, vì đó là di ngôn cuối cùng của mẹ con. Ta biết các con rất yêu và nghe lời mẹ của mình, đây lại là lời trăn trối cuối cùng của bà ấy.
Bách Noãn bây giờ mới lên tiếng:
_ Bác Tần và Bác gái, di nguyện của mẹ chúng tôi không thể nào không nghe theo, nhưng các người để cho chúng tôi biết được sự thật này, làm chúng tôi rất đau lòng và khó xử. Mọi chuyện sẽ do Cố Hàn Đình làm chủ. Muốn cưới hay không tùy chú ấy định đoạt.
Cố Hàn Đình như đang chờ đợi điện thoại của ai đó, mọi người khẩn trương chờ câu trả lời của anh, nhưng cảm thấy điện thoại trong túi áo trước ngực rung lên một lần, giơ tay tạm dừng, lấy điện thoại di động ra nhìn, là Ali, trên mặt của anh tràn qua mong đợi. Đứng lên, một tay cầm di động, một tay đút vào túi quần Âu, ánh mắt tĩnh lặng
" Chủ nhân, cục cảnh sát giao thông vừa báo, chiếc xe mà cô Thư Linh lái đi, đã rơi xuống sông, nhưng người ở trong xe là Hạ Giao, hiện cô ấy đang ở nhà của anh họ mình Trần Khải Hà."
Sắc mặt Cố Hàn Đình nặng nề, khó coi một cách kỳ lạ.
Bách Noãn nhìn nét mặt của em chồng, cũng đoán được vấn đề liên quan đến ai:
_ Xảy ra chuyện gì?
Cố Hàn Đình nhìn anh trai mình nói:
_ Hạ Giao rơi xuống sông?
Mọi người nghe xong một phen hốt hoảng, ngoại trừ Cao Kiều và Tần Thư Lan. Cố Hàn Đình trầm mặc nói tiếp:
_ Hiện giờ cô ấy đã không sao!!!. Em có việc, đi trước.
Cố Xuyên liền nói tiếp:
_ Hàn Đình...!!!
Cố Hàn Đình quay phắt lại, nhìn anh trai mình một cái, rồi cũng rời đi.
Ali đã chờ sẵn bên ngoài
Xe lao đi trong mưa, hướng đến nhà Trần Khải Hà cô vừa tốn nhiều mối quan hệ để điều tra ra được.
Cố Hàn Đình ngồi phía sau, nhìn ngôi biệt thự của Trần Khải Hà hiện ra trong mưa to, ánh mắt lóe lên.
Một tiếng thắng gấp, xe xuất hiện nơi cổng biệt thự, Cố Hàn Đình mở cửa xe, vài ba động tác đã nhảy phốc qua cổng, dưới sự há hốc mồm của Ali, cô cũng nhanh chóng phi theo.
__________
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Phương Linh mặc áo cổ lọ không tay, không nói gì, ngồi bên cạnh bồn tắm, vốc những cánh hoa hồng, lên bả vai Hạ Giao.
Hạ Giao nhìn chằm chằm Phương Linh.
Phương Linh mỉm cười:
_ Bồ tắm xong, ăn một ít cháo loãng mình mới nấu nhe, mì nguội rồi.
Hạ Giao khóe môi cong lên,tát nước lên người:
_ Cảm ơn bồ.
_ Ăn cháo xong đừng suy nghĩ nhiều ngủ một giấc đi sẽ ổn thôi. Mình để quần áo ở đây, cậu mặc tạm chiếc váy ngủ này nhé. Đợi một lúc nữa hai Bác ngủ, anh bồ đưa hai chúng ta về Thượng Uyển.
Hạ Giao khẽ lắc đầu...
_ Bồ định bị mẹ mình nhốt ở đây sao, mình nghe nói bọn họ đặt vé máy bay nhanh chóng đưa bồ về Mỹ. Nói gì đi chứ, đừng giày vò bản thân mình nữa, mặt mày bồ rất xanh xao.
Hạ Giao ngước nhìn màn mưa qua khung cửa sổ, gương mặt mẹ mỉm cười nhìn cô, chỉ tiếc mẹ ra đi quá sớm, nếu không mẹ sẽ dạy cô làm thế nào để yêu một người.
Bấy lâu nay cô chỉ biết hóa thù hận thành sức mạnh để phản ứng với bọn họ.
Bây giờ dì cô muốn rút bỏ hết lòng thù hận, cô biết lấy gì để chống đỡ, bắt đầu cảm thấy hụt hẫng.
Nói xong, hai mắt Phương Linh đỏ chạch bước ra ngoài.
Hạ Giao bước ra trong bộ váy hai dây xếp ly màu trắng, ngồi trên chiếc niệm trắng toát.