Tần Hằng lái chiếc Ferrari cao cấp này, xe khác trên đường phố cách anh ít nhất cũng phải ba mươi mét, một đường thông thoáng chạy về phía Thúy Đảo Hoa Đình, Tần Hằng dừng xe trước căn biệt thự mua giá bảy trăm năm mươi tỷ này rồi vào trong đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tần Hằng thức dậy từ rất sớm, tùy tiện làm bữa sáng ăn, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một cô gái đứng trước cửa nhà mình, cô ta không phải ai khác mà chính là Dương Ngữ Nhi đã lâu không gặp.
Dương Ngữ Nhi vẫn xinh đẹp như xưa, cô ta do dự đi tới đi lui trước cửa biệt thự, trong miệng thì thà thì thầm, dường như đang luyện tập cái gì, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy Tần Hằng đi ra từ trong biệt thự, cô ta giật nảy mình, vội vàng dừng lại, cúi đầu xuống, có vẻ hơi bối rối.
“Cô đến làm gì?” Tần Hằng thản nhiên hỏi, không hề có ý muốn mời Dương Ngữ Nhi vào nhà ngồi.
Lúc này Tần Hằng rất chán ghét Dương Ngữ Nhi, lần trước cô ta lại dám bỏ thuốc mình, nếu không phải cuối cùng đám Hạ Hà tìm được, vậy mình đã mắc bẫy của cô ta rồi.
“Tôi... tôi...” Dương Ngữ Nhi ú a ú ớ nói không lên lời. Cô ta biết bởi vì chuyện lần trước, chắc chắn Tần Hằng có ý kiến với mình, vì vậy trong khoảng thời gian này, Dương Ngữ Nhi cũng không chủ động đến tìm Tần Hằng.
Hai ngày nay, cô ta cảm thấy chắc hẳn Tần Hằng đã bớt giận rồi, vì vậy lại dời lực chú ý sang tìm cách làm sao có được Tần Hằng.
Hai ngày nay, cô ta còn có một phát hiện ngẫu nhiên, đó chính là từ trong miệng Giám đốc Lý biết được, Tần Hằng chính là người mua căn biệt thự đắt nhất Thúy Đảo Hoa Đình!
Căn biệt thự này có giá bảy trăm năm mươi tỷ đấy, Tần Hằng có thể mua được căn biệt thự này, vậy rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?
Sáng sớm hôm nay Dương Ngữ Nhi đã đi đến trước căn biệt thự này, lại phát hiện ngay trước cửa biệt thự còn đậu một chiếc siêu xe Ferrari cao cấp! Cô ta sắp ngất được rồi!
Dương Ngữ Nhi vẫn đang luyện tập những lời nên nói khi gặp Tần Hằng. Khi đang luyện tập, Tần Hằng đi ra, cô ta nhìn thấy Tần Hằng, lập tức quên hết toàn bộ những gì mình vừa nghĩ.
“Nếu không có chuyện gì, xin đừng đi lại trước cửa nhà tôi, cô nên đến nơi khác đi!” Tần Hằng buông lời đuổi khách.
“Cậu Tần, hôm nay tôi đến xin lỗi anh.” Cuối cùng Dương Ngữ Nhi cũng nhớ ra mình nên nói cái gì. Mục đích của cô ta là mang theo áy náy đi đến trước mặt Tần Hằng, cúi đầu xin lỗi Tần Hằng: “Cậu Tần, xin lỗi, lần trước là tôi không đúng, tôi không nên bỏ thuốc ngài!”
Dương Ngữ Nhi là người phụ nữ thông minh, lần trước cô ta bỏ thuốc là sự thật, nếu cô ta lại phủ nhận, nói dối, nhất định sẽ càng khiến Tần Hằng thêm phản cảm, thà rằng chủ động thừa nhận, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.
“Được rồi, cô xin lỗi thì cũng xin lỗi rồi, bây giờ có thể rời đi.” Quả nhiên thái độ Tần Hằng tốt hơn. Dương Ngữ Nhi chủ động thừa nhận sai lầm của mình khiến hình tượng của cô ta trong lòng Tần Hằng trở nên tốt hơn một chút.
“Ngài Tần, lần trước tôi bỏ thuốc anh, thật ra cũng là bất đắc dĩ.” Dương Ngữ Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Hằng, bày ra dáng vẻ chững chạc đàng hoàng.
“Hừ”, Tần Hằng chợt hừ một tiếng, mang theo châm chọc nói: “Nói như vậy, là có người cầm súng chĩa vào cô, ép cô bỏ thuốc tôi?”
“Không phải, mong cậu Tần nghe tôi giải thích.” Dương Ngữ Nhi lắc đầu nói: “Trước đó tôi đã từng giải thích với ngài, tôi muốn ngài giả làm bạn trai tôi, là bởi vì muốn Triệu Bàng hết hi vọng đối với tôi, vốn nghĩ sau lần đầu tôi và ngài hẹn hò là có thể khiến Triệu Bàng tức giận bỏ đi, không ngờ, làm vậy không chỉ không khiến cho anh ta tức giận bỏ đi, trái lại anh ta lại càng theo đuổi tôi sít sao hơn, vì vậy tôi nghĩ cách khiến cho anh ta chịu chút kích thích, để anh ta không chấp nhận nổi, như vậy, anh ta sẽ rời xa tôi.”
“Vì vậy cô nghĩ đến chuyện bỏ thuốc tôi?” Tần Hằng hỏi, Dương Ngữ Nhi rủ mắt gật đầu.
“Mong cậu Tần bớt giận, lúc ấy là tôi quá ngốc, nên mới nghĩ đến cách làm chuyện ngu ngốc như vậy. Tôi biết nếu nói ý định của tôi cho ngài Tần, dựa vào tính cách của ngài, nhất định sẽ không đồng ý, nhưng lúc ấy tôi một lòng một dạ muốn làm cho Triệu Bàng hết hi vọng với tôi, không cân nhắc chu toàn đã bỏ thuốc vào trong rượu của ngài.”
“Nhưng ngài yên tâm, tôi vẫn có chừng có mực, tôi chỉ muốn ‘biểu diễn’ cảnh tượng thân mật với ngài, hoàn toàn không muốn xảy ra quan hệ với ngài, nhưng sau đó, mấy người Hạ Hà và Triệu Bàng đến, trong lòng tôi đang tự chúc mừng thắng lợi, thật xin lỗi, tôi không nghĩ đến cảm nhận của ngài, mãi sau khi nhìn thấy ngài sầm mặt lao ra, tôi mới ý thức được bản thân sai rồi.”
Nghe Dương Ngữ Nhi nói ra ‘chân tướng’, quả thật trong lòng Tần Hằng không còn chán ghét Dương Ngữ Nhi như trước nữa. Dương Ngữ Nhi cũng không có ý gài bẫy hãm hại anh, mà chính là không cân nhắc chu toàn kế hoạch mà thôi.
“Mấy ngày nay trong lòng tôi thật sự vô cùng áy náy, cầu Tần, cho dù tôi có cố ý hay không, sự thật cuối cùng vẫn là tôi không trưng cầu ý kiến của ngài đã mưu đồ lợi dụng tiếp xúc thân mật với ngài để đạt được mục đích của mình, đó chính là sai lầm, là không tôn trọng với ngài.” Dương Ngữ Nhi ôm hết trách nhiệm vào người mình: “Cậu Tần, hôm nay tôi đến chính là đặc biệt nhận tội với ngài, xin lỗi, xin ngài trừng phạt tôi đi.”
“Không cần, không nghiêm trọng như cô nói, bây giờ tôi tha thứ cho cô, cô có thể đi về rồi.” Thấy Dương Ngữ Nhi rất chân thành, trái tim Tần Hằng lại mềm hơn.
“Không, ngài Tần, ngài quá khoan dung với tôi, như vậy sao trong lòng tôi có thể thoải mái được chứ? Ngài mắng tôi đôi câu, đánh tôi mấy cái cũng được, đây là tôi thiếu nợ ngài.” Nghe xong lời này, Tần Hằng mềm lòng, trong lòng Dương Ngữ Nhi vui vẻ, cô ta sẽ không cứ rời đi như vậy, từ trước đến giờ mục tiêu của cô ta chưa từng thay đổi, đó chính là có được Tần Hằng.
“Thật sự không cần, bây giờ cô đã nói cho tôi biết rõ ràng mọi chuyện, cô chỉ là không cân nhắc chu đáo mà thôi, bảo tôi đánh cô, vậy tôi thành loại người gì rồi? Hơn nữa, quả thật lúc đầu tôi cũng đã đồng ý với cô, giúp cô bỏ Triệu Bàng, có thể thông cảm, cô mau đi đi.”
“Cảm ơn cậu Tần, ngài đối với tôi tốt quá.” Dương Ngữ Nhi liên tục nói lời cảm ơn Tần Hằng, cô ta lại hỏi: “Cậu Tần, những gì lúc trước cậu đồng ý với tôi, còn tính không?”
“À... tính chứ, sao vậy?” Tần Hằng cảm thấy hình như đang tự đào cho mình một cái hố.
“Là như vậy, lần trước tôi vốn nghĩ, tôi diễn cảnh tượng ‘thân mật’ với ngài chắc chắn sẽ khiến Triệu Bàng từ bỏ tôi, không ngờ, Triệu Bàng này cắn mãi không buông, mấy ngày nay, anh ta lại càng thường xuyên đến tìm tôi, hơn nữa còn đến nhà tôi, định bụng chuyển sang lấy lòng ba mẹ tôi, theo đuổi đối với tôi không những không giảm mà lại càng tăng lên.”
“Ừm...” Tần Hằng nhìn Dương Ngữ Nhi hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô làm gì? Nếu cần, tôi có thể tỏ rõ thân phận của mình, để anh ta biết khó mà lui, sau này chúng ta ‘chia tay’ là được rồi.”
“Không, chẳng phải ngài không muốn bại lộ thân phận của mình sao, ngài còn đang đi học tại đại học Kim Lăng, như vậy sẽ mang lại rất nhiều rắc rối cho ngài, không cần phải làm như vậy.” Dương Ngữ Nhi vội vàng xua tay nói, nếu Tần Hằng bại lộ thân phận, vậy đối thủ cạnh tranh với mình lập tức tăng lên vô số, em họ Hạ Hà của mình sẽ là người đầu tiên xông lên cướp Tần Hằng với mình: “Ngài chỉ cần giả vờ làm bạn trai của tôi giống như lúc trước là được rồi.”
“Không phải như vậy không có tác dụng sao?”
“Sao lại không có tác dụng chứ? Triệu Bàng cũng không phải kẻ ngu, chỉ cần để anh ta nhìn thấy, lâu như vậy mà tôi với ngài vẫn yêu thương thắm thiết, mãi mãi không rời, không thể nào bị người ngoài chia rẽ, chắc chắn anh ta sẽ biết điều rời đi...” Dương Ngữ Nhi thản nhiên cười nói.
“Vậy nghe cô.” Tần Hằng cân nhắc rồi đồng ý.
“Được.” Dương Ngữ Nhi vui vẻ nở nụ cười, lúc này, cô ta mới có thời gian quan sát căn biệt thự bảy trăm năm mươi tỷ và chiếc Ferrari đỗ ở bên cạnh này: “Ngài Tần, nơi này của ngài thật đẹp, chiếc Ferrari này trông thật ngầu, tôi còn chưa từng được ngồi Ferrari đâu?”
“Hả... nếu như cô thích, có thể lên ngồi thử.” Dương Ngữ Nhi cũng đã tỏ rõ ý tứ, Tần Hằng không cho cô ta thử thì chẳng phải keo kiệt quá rồi sao.
“Thật sao? Tôi cũng thật sự muốn trải nghiệm xem ngồi Ferrari có cảm giác gì?” Ánh mắt Dương Ngữ Nhi nhìn Ferrari phát sáng, cô ta thử mở cửa Ferrari, nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, trong lòng cô ta lại sợ kéo hỏng xe, xấu hổ nhìn Tần Hằng cười nói: “Cậu Tần, sao tôi không mở được cửa xe này?”
“Bởi vì tôi còn chưa mở.” Tần Hằng lắc lắc chìa khóa xe trong tay, nhấn một cái, chiếc Ferrari mở ra rồi.
“Oa.” Dương Ngữ Nhi há to miệng kêu lên một tiếng, ngồi vào trong xe, nếu không phải sợ phá hỏng hình tượng của mình trong lòng Tần Hằng, chắc chắn Dương Ngữ Nhi sẽ lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức ảnh thật đẹp! Cô ta vẫy tay với Tần Hằng: “Cậu Tần, ngài cũng ngồi vào đi.”
“Được.” Chỉnh xe này theo ý Dương Ngữ Nhi.
“Cậu Tần, hôm nay tôi xin nghỉ bệnh với Giám đốc đến nơi này của ngài, nếu để Giám đốc phát hiện tôi không bị bệnh mà bận việc khác, chắc chắn ông ta sẽ xử lý tôi.” Dương Ngữ Nhi giả vờ đáng thương nói: “Ngài có thể lái chiếc Ferrari này đưa tôi đến quảng trường Telles mua mấy bộ quần áo không, bình thường làm việc bận rộn, cũng không có ai đi cùng tôi.”
“Được chứ.” Giọng nói cô gái mềm mại, Tần Hằng cũng không biết phải từ chối thế nào: “Cô ngồi xuống, chuẩn bị khởi động.”
Tần Hằng lái Ferrari, gầm rú lên đường vào phố, giống như tối qua, tất cả xe cộ đều sợ xảy ra tai nạn va chạm với Ferrari, đều cách xa Tần Hằng, thoạt nhìn giống như bọn họ đang hộ tống Tần Hằng vậy.
Dương Ngữ Nhi hưởng thụ cảm giác thoải mái khi ngồi trên ghế dựa của Ferrari, cô ta dựa cùi chỏ vào cửa sổ xe, nhìn đường xá rộng lớn xung quanh, những chiếc xe khác cách xa bọn họ như vậy, Dương Ngữ Nhi cảm thấy thật tuyệt, đây chính là cảm giác giàu sang mà cô ta muốn, loại cảm giác ưu việt hơn hẳn người khác này khiến toàn thân cô ta thoải mái, nhìn Tần Hằng, Dương Ngữ Nhi lại càng giữ vững lòng tin, bất luận như thế nào cũng phải có được Tần Hằng!
Vốn dĩ một giờ đi đường, lại chỉ mất ba mươi phút, Tần Hằng đã chở Dương Ngữ Nhi đến quảng trường Telles rồi.
Trên quảng trường vốn không cho phép đỗ xe, nhưng khi đội trưởng đội bảo vệ thường trực nhìn thấy Tần Hằng lái Ferrari, lập tức cho người bên dưới nâng thanh chắn lên, cung kính đón Tần Hằng vào! Đây chính là Ferrari, đặt trên quảng trường cũng không thể nói là chiếm chỗ, mà chính là sẽ trở thành tiêu điểm, sẽ hấp dẫn càng nhiều người đến quảng trường Telles hơn, anh ta tin tưởng chắc chắn lãnh đạo sẽ khen anh ta!
Tần Hằng lái xe trên quảng trường, bị một đám người vây quanh, cầm di động điên cuồng chụp xe của anh.
Tần Hằng dừng xe lại, cùng Dương Ngữ Nhi ra khỏi xe, Tần Hằng ăn mặt bình dân khiến đám người vây xem mở rộng tầm mắt, mẹ nó, lái Ferrari vậy mà lại ăn mặc thấp kém như vậy, thế này cũng thật không theo lẽ thường! Nhưng đám người vẫn tự động nhường ra một con đường cho Tần Hằng, Tần Hằng và Dương Ngữ Nhi rất thuận lợi đi ra.
Tần Hằng đi vào cửa hàng cùng Dương Ngữ Nhi, Dương Ngữ Nhi mua bốn năm bộ quần áo, đều là Tần Hằng thanh toán.
Mua xong đi ra thì đã là mười một giờ sáng, Dương Ngữ Nhi lại kéo Tần Hằng đi ăn cơm.
“Cậu Tần, nhà hàng này tôi đã từng ăn rồi, rất ngon!” Dương Ngữ Nhi và Tần Hằng đi vào một nhà hàng Hồ Bắc.
“Ngữ Nhi!” Dương Ngữ Nhi và Tần Hằng đi vào trong nhà hàng, bên cạnh vang lên giọng nói hùng hồn của một người phụ nữ, trái tim Dương Ngữ Nhi run lên bần bật, cô ta nhìn về phía âm thanh vang lên, chỉ thấy mẹ đang tỏ ra giận dữ nhìn mình, xung quanh mẹ còn có ba, em họ Hạ Hà, và cả Triệu Bàng đang ngồi!