[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 112: Không cần đến quấy rối con gái tôi





“Con đến đây cho mẹ!” Mẹ Dương vỗ mạnh lên bàn cơm, tức giận rống lên một câu với Dương Ngữ Nhi, dọa Dương Ngữ Nhi sợ hãi, trái tim như bóng rổ mà đập bình bịch lên mặt đất.

“Cậu Tần...” Dương Ngữ Nhi sợ sệt liếc nhìn Tần Hằng, nhỏ giọng muốn nói rõ với Tần Hằng, người ngồi bên kia là ba mẹ mình, nếu anh muốn rời đi, vậy rời đi trước là được rồi. Tần Hằng không chờ cô ta nói xong đã khẽ gật đầu với cô ta, cũng bình tĩnh mỉm cười, cùng Dương Ngữ Nhi đi về phía bàn ăn của mẹ Dương.

Nếu anh rời đi, vậy phiền phức của Dương Ngữ Nhi lại càng lớn, nếu mình đã đồng ý giúp đỡ Dương Ngữ Nhi thoát khỏi Triệu Bàng, hôm nay đúng là một cơ hội tốt để Triệu Bàng hoàn toàn hết hi vọng với Dương Ngữ Nhi, sau này mình cũng có thể thoải mái hơn.

Trong cơn giận dữ không hề che giấu của ba Dương mẹ Dương, Dương Ngữ Nhi và Tần Hằng đi đến.

“Con đến đây cho mẹ, không phải hôm nay đi làm à? Sao lại chạy đến nơi này, hả?” Mẹ Dương kéo Dương Ngữ Nhi qua, sốt ruột hỏi cô ta.

“Con xin nghỉ bệnh với Giám đốc...” Dương Ngữ Nhi nhỏ giọng nói, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ dạy dỗ cô ta vô cùng nghiêm khắc, lúc này, cô ta sợ hãi giống hệt một học sinh tiểu học phạm sai lầm.

“Cái gì! Hồ đồ!” Mẹ Dương nghe xong, vừa sốt ruột lại vừa tức giận, cô con gái này thật sự càng sống càng thụt lùi, bà ta nhíu chặt lông mày trừng Dương Ngữ Nhi: “Không phải con nói, năm nay ngân hàng các con muốn điều chỉnh nhân sự, bản thân có cơ hội được đề bạt làm phó giám đốc sao? Hơn nữa năm nay phần thưởng ‘nhân viên xuất sắc nhất’ của ngân hàng các con chính là ba trăm triệu đấy? Tự con cũng hiểu rất rõ, con có cơ hội lớn giành được, sao con lại hồ đồ như vậy, con có biết đang đùa giỡn với tiền đồ tương lai của mình hay không?”


“Con đấy, đã là người sắp ba mươi tuổi rồi, sao vẫn không để ba và mẹ con yên tâm chứ?” Lông mày ba Dương nhíu càng chặt hơn, ông ta nhìn Dương Ngữ Nhi, giơ ngón tay chỉ vào Tần Hằng: “Con nói dối với công ty, nói dối với trong nhà, chính là để hẹn hò với thằng nhóc này, ba hỏi con, đáng giá hả! Hả!”

Dương Ngữ Nhi cúi đầu, mặc cho ba mẹ trách mắng, nghe thấy ba mắng Tần Hằng, cô ta không nhịn được lén liếc nhìn Tần Hằng, sợ Tần Hằng tức giận.

“Còn nhìn cậu ta!” Ba Dương nâng tay lên muốn tát Dương Ngữ Nhi, vẫn may bị Hạ Hà và Triệu Bàng ngăn cản: “Sao ba lại sinh ra một người con gái như con chứ?”

“Chú dì, hai người không cần phải tức giận như vậy, không phải bây giờ Ngữ Nhi cũng không bị công ty bắt được hay sao? Thăng chức và phần thưởng của cô ấy cũng đều sẽ không có vấn đề gì.” Lúc này, Triệu Bàng đứng ra hòa giải.

“Lần này không sao, nhưng nếu nó không cắt đứt liên lạc với thằng nhóc này, chắc chắn sẽ bị thằng nhóc này dạy hư, sẽ có lúc bị công ty bắt được.” Ba Dương liếc nhìn Tần Hằng nói.

Tần Hằng cũng im lặng, chính mình vốn chưa làm gì cả? Ba của Dương Ngữ Nhi cũng thật hiếm thấy!

Dương Ngữ Nhi đáng thương đứng im tại chỗ, trong lòng rất oan ức, hít hít cái mũi.

“Ngữ Nhi, em cũng không thể trách chú dì, bọn họ cũng là muốn tốt cho em...” Lúc này, Triệu Bàng giật hai tờ giấy, đến gần Dương Ngữ Nhi, muốn đặt tay lên vai cô ta, an ủi cô ta.

“Cút ngay!” Triệu Bàng vừa động vào bả vai Dương Ngữ Nhi, Dương Ngữ Nhi đã phản ứng dữ dội, cô ta lập tức đẩy Triệu Bàng ra, Dương Ngữ Nhi căm tức nhìn Triệu Bàng: “Ai bảo anh ăn cơm chung với ba mẹ tôi, lần trước tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi và anh không có khả năng, anh sớm từ bỏ suy nghĩ đó đi...”

“Láo xược!” Mẹ Dương chợt đứng dậy, bà ta đánh mạnh một cái vào mông Dương Ngữ Nhi: “Nói cái gì đấy? Sao Tiểu Triệu lại không thể ăn cơm cùng chúng ta? Cái gì mà con với Tiểu Triệu là không thể nào, không ở bên Tiểu Triệu thì con ở bên ai? Ở bên cậu ta sao!”

Ba Dương mẹ Dương đều hiểu rõ năng lực của Triệu Bàng, điều kiện gia đình rất tốt, Dương Ngữ Nhi gả đến cũng là hưởng phúc, Triệu Bàng là sự lựa chọn tốt nhất, mà đứa con gái ngu ngốc này của bọn họ lại từ chối Triệu Bàng, đây chẳng phải ngu không chữa nổi sao?

Dương Ngữ Nhi bị mẹ đánh một cái này, trái lại khiến tâm trạng cô ta thả lỏng hơn. Sao cô ta lại không biết, ba mẹ khuyến khích mình ở bên Triệu Bàng là coi trọng tiền tài của Triệu Bàng! Nhưng bọn họ không biết, Triệu Bàng sao có thể so sánh với tiền tài của người trẻ tuổi mà bọn họ vẫn luôn sỉ nhục này chứ?

Dương Ngữ Nhi đang làm một chuyện đúng đắn, cô ta cần gì phải sợ bóng sợ gió? Cho dù bây giờ ba mẹ chán ghét mình như thế nào, chờ sau khi mình và Tần Hằng bước vào ngưỡng cửa hôn nhân, khi Tần Hằng thể hiện ra địa vị của mình, bọn họ sẽ biết hành vi bây giờ của bọn họ ngu xuẩn nhường nào, cũng sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của cô ta.

“Đúng, con muốn ở bên anh ấy!” Dương Ngữ Nhi dứt khoát nói ra, cô ta căm tức nhìn Triệu Bàng: “Tôi sẽ không thích anh, bây giờ mời anh lập tức rời khỏi chỗ này, sau này cũng mong đừng xuất hiện trước mặt tôi và người nhà của tôi nữa! Cút!”. Truyện Trinh Thám

Biểu hiện của Dương Ngữ Nhi khiến tất cả mọi người đều ngây ra! Triệu Bàng bị mắng thì vô cùng kinh ngạc! Ở trước mặt ba Dương mẹ Dương, Dương Ngữ Nhi chưa từng quát mình giống như bây giờ, anh ta biết Dương Ngữ Nhi không thích mình, vì vậy đặc biệt đến lấy lòng ba Dương mẹ Dương, lúc đầu hiệu quả cũng không tệ, nhưng bây giờ nhìn lại, ba mẹ Dương Ngữ Nhi cũng không có tác dụng, quan trọng hơn chính là, dường như Dương Ngữ Nhi muốn ngả bài với mình, có thể tiếp tục theo đuổi Dương Ngữ Nhi nữa hay không, hôm nay sẽ rõ ràng.


“Ngữ Nhi, đừng như vậy, anh biết bây giờ em rất kích động, em bình tĩnh trước đã.” Triệu Bàng đứng trước mặt Dương Ngữ Nhi nói: “Anh cũng không biết em sẽ xuất hiện ở nơi này, anh chỉ là ăn một bữa cơm với chú dì mà thôi, cũng không phải là nhằm vào em!”

“Đúng vậy, chị họ, em đi cùng anh Triệu, em có thể làm chứng cho anh ấy, anh ấy không phải đặc biệt ngồi ở chỗ này chờ chị.” Hạ Hà nói giúp.

“Tôi mặc kệ anh cố ý ngồi chờ tôi hay là không cố ý ngồi chờ tôi, tôi đều mong anh lập tức rời khỏi tầm mắt của tôi, đừng tiếp tục đến làm phiền tôi nữa!” Thái độ Dương Ngữ Nhi rất kiên quyết.

Triệu Bàng, ba Dương mẹ Dương đều sốt ruột chết được, sao Dương Ngữ Nhi lại biến thành thế này chứ? Rốt cuộc thằng nhóc nghèo này cho Dương Ngữ Nhi uống bùa mê thuốc lú gì?

“Ngữ Nhi, em thật sự muốn vì tên thấp hèn này mà đối xử với anh như vậy sao?” Triệu Bàng biết, Dương Ngữ Nhi làm như vậy, nguyên nhân đều nằm trên người Tần Hằng, nói thế nào anh ta cũng là một cậu ấm con nhà giàu, sao có thể chấp nhận bại bởi một tên thấp hèn như Tần Hằng, anh ta giơ ngón tay chỉ vào Tần Hằng, kích động nói với Dương Ngữ Nhi: “Anh ta có cái gì so được với anh? Anh có thể mua nhà trong nội thành cho em, anh ta có làm được không? Anh có thể cho em đeo dây chuyền kim cương, anh ta có làm được không? Thu nhập hằng năm của nhà anh lên đến mấy chục tỷ, anh ta thì sao! Anh ta thua anh về mọi mặt, anh ta lấy cái gì so sánh với anh?”

“Ngữ Nhi, em đừng xúc động, kết hôn không đơn giản như em tưởng tượng, anh ta còn không thể cho em cuộc sống giàu sang, cũng không bảo vệ được em, em đừng ngốc nghếch nữa, nghe lời, chỉ cần em trở lại bên cạnh anh, anh sẽ đối xử tốt với em!” Triệu Bàng nói xong thì thử đụng vào bả vai Dương Ngữ Nhi.

“Cút, tôi kết hôn với ai không liên quan đến anh...” Dương Ngữ Nhi không thèm để ý đến lời giải thích của Triệu Bàng, cô ta chuyển sang nhìn Tần Hằng, chuẩn bị kéo Tần Hằng rời khỏi nơi này!

“Cậu Tần, chúng ta đi!” Dương Ngữ Nhi kéo tay Tần Hằng, muốn quay người rời đi.

“Đứng lại!” Mẹ Dương kéo Dương Ngữ Nhi lại, bà ta sắp bị Dương Ngữ Nhi làm cho tức chết rồi: “Không hiểu chuyện, con thật sự càng lớn càng khó hầu! Đứng đấy cho mẹ.”

Mẹ Dương kéo Dương Ngữ Nhi về sau, Hạ Hà cũng giữ cô ta lại.

“Chàng trai, thủ đoạn của cậu tốt thật đấy, hoàn toàn lừa gạt được con gái nhà tôi!” Mẹ Dương nhìn Tần Hằng, bà ta ý thức được, Tần Hằng mới là mấu chốt giải quyết vấn đề.

Tần Hằng không nói gì, chỉ hừ một tiếng, rốt cuộc mình đã làm cái gì? Bà già này đã chụp bô phân lên đầu mình!

“Ây dà, cậu còn không phục là sao đây? Chỉ bằng loại người như cậu mà muốn cưới con gái tôi! Cậu cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!” Ngay từ đầu mẹ Dương đã nhìn Tần Hằng không vừa mắt.

“Không phải cậu có ý đồ với con gái tôi sao, được, bây giờ cậu nói với hai ông bà già chúng tôi, cậu có tư cách gì để chúng tôi gả con gái cho cậu!” Ba Dương đi đến trước mặt Tần Hằng ông ta tức tối nói với Tần Hằng, khi nói chuyện nước bọt đều phun lên mặt Tần Hằng.

“Tôi có trách nhiệm gì mà phải báo cáo với hai người?” Tần Hằng lùi ra cách xa ba Dương một chút, hai ông bà già này thật buồn cười, Tần Hằng thân là cậu chủ gia tộc đứng đầu thế giới, lúc này lại bị hai người chất vấn, cho rằng mình là ai chứ?


“Ha ha, bà nghe xem thằng nhóc này nói cái gì đi? Bằng cái đức hạnh này mà muốn cưới con gái của tôi, cậu chờ đấy!” Ba Dương vô cùng bất mãn nói.

“Cậu mợ, anh ta không nói là bởi vì không có mặt mũi nói với cậu mợ! Anh ta không nói, cháu nói với cậu mợ, cháu học cùng trường với anh ta!” Lúc này Hạ Hà đứng ra, cô ta cũng không hiểu vì sao chị họ không tiếc trở mặt với Triệu Bàng, cũng phải bảo vệ Tần Hằng, nhưng cô ta hiểu rõ, tuyệt đối không thể để chị họ bỏ lỡ cậu ấm nhà giàu Triệu Bàng này.

“Anh ta chính là một học sinh nghèo nổi tiếng trong trường bọn cháu! Quanh năm suốt tháng chỉ có mấy bộ quần áo đó, anh ta còn là thành viên của đội cổ vũ, tại đội cổ vũ, bất kỳ cô gái nào cũng có thể bắt nạt anh ta, anh ta ngay cả cái rắm cũng không dám đánh, cả học kỳ không phải làm thêm trong cửa hàng tiện lợi thì chính là làm thêm ở căng tin trường học, anh ta còn xin tiền người khác ở trước cửa nhà hàng trong thành phố...”

“A! Thế này nào giống học sinh? Căn bản là một tên ăn mày.” Mẹ Dương nghe Hạ Hà nói mà vô cùng khiếp sợ, để Dương Ngữ Nhi ở bên loại người này, còn nói gì đến vinh hoa phú quý? Có thể không bị loại ‘sâu mọt’ này ăn cùng uống cạn đã là tốt lắm rồi.

“Cút, cậu cút đi cho tôi, đừng gây họa cho con gái tôi...” Mẹ Dương đẩy Tần Hằng.

“Bây giờ chúng tôi lấy tư cách là ba mẹ của Dương Ngữ Nhi nói rõ với cậu, chúng tôi sẽ không cho phép cậu qua lại với con gái chúng tôi, cậu cũng không cần mơ tưởng kết hôn với con gái chúng tôi, cậu nghe rõ rồi chứ!” Ba Dương nghiêm túc hùng hồn cảnh cáo Tần Hằng, ông ta giơ ngón tay chỉ vào Tần Hằng: “Sau này không cho phép đến quấy rối con gái tôi nữa, hiểu rồi chứ!”

“Nói chuyện là được rồi, đừng chỉ tay vào người tôi!” Tần Hằng bị người ta chỉ tay vào mình cảm thấy vô cùng không ổn.

“Cậu còn cáu kỉnh, tôi chỉ cậu đấy, sao nào?” Ba Dương lại được đằng chân lân đằng đầu, ông ta càng lại gần Tần Hằng, gần như là dán vào người anh, kích động nói: “Đừng tiếp cận con gái tôi nữa, nghe hiểu không? Đồ thấp hèn!”

Cho dù Tần Hằng có giáo dục cao đến đâu thì cũng không thể nào nén giận được nữa, anh đẩy ba Dương một cái, ba Dương lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.

“Phản rồi, cậu còn dám đẩy ông nhà tôi!” Mẹ Dương cũng không phải ăn chay, bà tay giơ tay lên, muốn đánh lên trên mặt Tần Hằng.

Đúng lúc này, một bóng hình nhào lên trên người Tần Hằng, là Dương Ngữ Nhi, cô ta ôm chặt lấy Tần Hằng, tay mẹ Dương nặng nề đánh vào sau gáy cô ta.