[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 206: Đi Cùng Tôi Tới Lễ Khai Mạc





“Long Linh, đừng sợ, tôi tới ngay đây.” Vừa dứt lời Du Minh liền lao thẳng xuống nước, anh ta đã học bơi từ lúc còn nhỏ, bơi ở trong nước còn nhanh nhẹn hơn là đi trên mặt đất, nếu không như vậy thì anh ta chẳng đời nào dặn dò Tào Ninh sắp xếp chuyện này.

Du Minh túm lấy tay của Long Linh bơi về bờ, Long Linh nốc vài ngụm nước nên cúi người nôn khan.
“Cô có sao không?” Dù Minh hỏi, thái độ rất thân thiết.
Lúc này Long Linh trừ việc bị ướt ra thì cũng không có vấn đề gì khác, cô gật đầu trả lời Du Minh: “Tôi không sao, cảm ơn anh Du.

Nếu không có anh thì chắc tôi đã…”
“Đừng nói linh tinh, không bị sao là được rồi.” Du Minh cười đáp.
Trông thấy khuôn mặt không còn chút phấn son của cô và cả dáng người yểu điệu hiện ra dưới lớp quần áo ướt nhẹp kia, Du Minh đỡ lấy tay của Long Linh, lòng thầm thèm khát muốn ôm cô đưa thẳng đến bồn tắm tròn trong khách sạn rồi tắm chung, anh ta phải cắn vào môi của mình mới có thể để kiềm chế được ham muốn đen tối đó đó.
Du Minh đưa Long Linh quay về khu ký túc xá nữ, sau khi cô thay quần áo xong thì lại đi cùng Du Minh tới bên bờ hồ nhân tạo.
“Tôi đã nói rồi, cô không cần phải tới đâu.” Du Minh lo lắng nói, Long Linh chỉ mỉm cười đáp lời: “Không sao đâu, coi như tắm nước lạnh thôi mà, chắc cơm cũng đã nguội rồi đó, chúng ta mau ăn đi.”

Hai người mở hộp cơm ra, quả thật món cơm hải sản đã nguội rồi.
Nghĩ đến chuyện anh Du vừa mới liều mạng cứu mình, Long Linh cảm thấy người đàn ông này thật sự rất có khí phách anh hùng và tinh thần trách nhiệm.

Cô dùng đũa lùa cơm vào miệng, bỗng nhiên cảm thấy có một thứ xúc cảm xa xăm bao trùm trong tâm trí, trong đầu Long Linh hiện lên một bóng dáng mờ ảo.
Cô ngã xuống nước, có một người đàn ông không màng đến an nguy của bản thân mà nhảy ngay xuống nước cứu cô, gào tên cô, nhưng cô lại không nhớ rõ khuôn mặt của người nọ.
“Chắc đó là anh Du, vừa nãy lúc dưới nước anh ấy đã cứu mình như thế!” Long Linh nghĩ thầm trong bụng, nhưng không biết từ lúc nào hai hàng nước mắt của cô đã trào ra rơi vào hộp cơm.
“Long Linh, cô sao thế?” Dương Minh hỏi, trong lòng mừng thầm.
“Anh Du, anh là con cháu của gia đình quyền thế bậc nhất Lâm An, tại sao lúc nãy anh lại mạo hiểm tính mạng cứu tôi như thế? Tôi thật sự rất cảm động.” Long Linh nói, hai mắt cô đẫm lệ ngơ ngác nhìn Du Minh.
“Bởi vì cô là con gái mà, tôi là đàn ông, tất nhiên phải bảo vệ cô rồi, cho dù… Cho dù có vì thế mà mất mạng thì tôi cũng không hối tiếc.” Du Minh “khảng khái” nói.

Anh ta biết nếu lúc này thể hiện thái độ quá rõ ràng thì chẳng những không có kết quả tốt mà còn làm hỏng chuyện, trông dáng vẻ của Long Linh xem chừng cũng đã có chút động lòng với mình rồi, cứ chậm mà chắc, chẳng bao lâu sau Long Linh sẽ sa lưới thôi.
“Cảm ơn anh, tôi thật sự rất biết ơn.” Long Linh mỉm cười nói, cô nghĩ bụng: Anh Du đúng thật là con cháu nhà quyền quý, không giống với những người đàn ông bình thường khác, em gái mình thật sự rất may mắn mới có thể cưới người như vậy.
Long Linh và Du Minh cùng ngồi bên hồ ăn hết phần cơm hải sản, cô cảm thấy món cơm này thật sự rất ngon, ngon hơn bất kỳ món ăn nào mà cô từng được nếm.
Cô tiễn Du Minh ra ngoài cổng trường, Du Minh quét mã thuê một chiếc xe đạp chuẩn bị rời khỏi.
“Anh Du, cảm ơn anh hôm nay đã mời tôi ăn cơm hải sản.

Tôi nhận ra là mình rất thích món này.” Long Linh mỉm cười nói, Du Minh khoái chí trả lời: “Vậy thì được, sau này tôi sẽ thường xuyên đến trường học của cô, mời cô ăn cơm hải sản, cô có muốn tôi tới không?”
Long Linh nghe vậy thì đỏ mặt, cô cảm thấy dù mình có nói muốn hay không thì cũng không được ổn lắm, vậy nên cô cứ ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào.
“Ha ha! Tôi nói đùa với cô thôi, dù cô có muốn hay không thì tôi cũng sẽ đến! Miễn cô không chê bai tôi là một tên thất bại là được rồi!” Du Minh cười lớn rồi nói.
Long Linh đưa mắt nhìn lên, Khuôn mặt tuấn tú của Dương Minh dưới ánh mặt trời toát lên một cảm giác phóng khoáng rực rỡ, lòng thoáng rung động, cô bật thốt: “Tôi không chê bai anh đâu.”
Nói xong những lời này chính cô cũng cũng rất lấy làm ngạc nhiên, cô vội vàng cúi gằm mặt xuống, xấu hổ không biết phải dấu mặt vào đâu.
“Tạm biệt nhé! Tôi đi đây!” Nghe giọng nói của Du Minh đang xa dần, Long Linh ngẩng đầu lên thì thấy anh đã thong thả đạp xe đi mất, cô bất giác nở nụ cười.
Du Minh lái chiếc xe đạp cho thuê kia, sau khi nghe thấy người trong điện thoại nói: “Cô Long Linh đã quay người về phòng” thì anh ta liền dừng xe và để nó lại bên vệ đường.
Ngay sau đó liền có một chiếc xe dã ngoại của Mercedes Benz dừng ngay cạnh anh ta, cửa xe mở ra, Du Minh bước tới, Mã Dương đang mỉm cười ngồi ở trong xe.

“Du Minh này đã bao giờ lái xe đạp cho thuê chứ? Đã vậy còn bị chửi là là kẻ thất bại nữa! Cứ nghĩ đến là lại tức anh ách.” Du Minh luôn miệng than thở, trên chiếc xe dã ngoại có một cô gái trẻ tuổi, cô ta vội vàng cởi đi bộ đồ rẻ tiền trên người Du Minh.
“Anh Du, xin lỗi anh về chuyện lúc nãy, mấy cô bạn kia mắng hơi quá lời.” Lúc này Tào Ninh cũng chạy tới bên cạnh xe dã ngoại, anh ta nói với Du Minh.
“Thôi đi! Cũng vì tôi đang muốn theo đuổi Long Linh thôi, chứ nếu không có người dám nói chuyện với tôi như vậy thì tôi sẽ xử lý cả nhà bọn họ!” Du Minh tức giận nói
Cô gái trẻ tuổi kia đã thay đồ cho Du Minh xong xuôi, anh ta ngồi yên trên ghế, Mã Dương cười nói với anh ta: “Anh Du, trông vẻ mặt của cô Long Linh như vậy xem ra cô ta đã bắt đầu động lòng với anh rồi.”
“Ừm, mấy người cứ nói là Long Linh rất khó đổ, lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà sau buổi sáng hôm nay thì tôi lại thấy cũng dễ ợt thôi mà.” Dù Minh khoái chí nói.
Mã Dương ngồi bên cạnh cười cười hùa theo anh ta, song trong lòng lại nghĩ: “Nếu không có cuốn nhật ký kia thì thì anh cũng có khác gì tôi đâu, chưa ăn xong một bữa cơm đã bị cô Long Linh từ chối thẳng mặt.”
“Với tình hình này thì thì chưa tới nửa tháng sau là anh Du đã đã cưa đổ được cô Long Linh rồi.” Mã Dương cười nói.
“Đúng vậy, nhưng mà nghĩ đến những chuyện sau này trên cuốn nhật ký kia tôi là thấy đau đầu, thực sự không hiểu nổi cái tên ‘Tần Hằng’ trong cuốn nhật ký kia rốt cuộc rác rưởi đến mức nào mà lại làm ra những chuyện kỳ cục như vậy.” Du Minh bực dọc nói
“Chỉ còn cách chấp nhận thôi, dù sao anh cũng đang muốn chinh phục được người đẹp mà.” Mã Dương cười nói.
Du Minh thở dài thườn thượt, đoạn anh ta trầm ngâm nói: “Tất cả đều là vì Long Linh, chỉ cần có thể chiếm được cô ấy thì dù có làm gì cũng đáng cả.”
Vài hôm sau, Tần Hằng định đi tìm Điền Tinh để đòi lại cuốn nhật ký nhưng lại không biết cô ta đang ở đâu, anh cũng tới tìm Long Linh vài lần nhưng cô lại cứ phớt lờ anh, điều đó khiến Tần Hằng cảm thấy rất bứt rứt khó chịu, chỉ biết lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.

Nhưng có một việc khiến anh thấy rất vui là Tào Ninh dường như rất ít đến tìm Long Linh.
Tần Hằng cũng yên lòng phần nào, anh dồn nhiều tâm trí vào việc học hơn, ngày nào cũng rất bận rộn.
Đã đến thời gian tổ chức thế vận hội Lâm An, mấy hôm nay đoàn đại biểu thể thao của các nước đã lần lượt tới Lâm An, trên tivi toàn chiếu những tin tức về thế vận hội, thành phố Lâm An cũng bắt đầu thắt chặt anh ninh, nhất là vào hôm cử hành lễ khai mạc, không những giới hạn số người tham gia mà còn huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát giao thông xuống đường chỉ huy giao thông.
Buổi chiều hôm đó Tần Hằng đang đọc sách ở trong thư viện thì bỗng có người vỗ vai anh, quay đầu nhìn lại thì thấy Phó Ưu đang tươi cười nhìn mình, nụ cười xán lạn ấy của cô khiến anh cũng vui lây, anh khẽ mỉm cười.
“Hôm nay là ngày cử hành lễ khai mạc mà? Sao lại có thời gian tới tìm tớ thế?” Tần Hằng hỏi.
“Đúng vậy, bây giờ tớ đang định đi tới trung tâm Olympic đây, cậu có rảnh không? Có muốn đi chung với tốt không?” Phó Ưu nói.
“Ui… Cậu đi làm mà, tớ cứ đứng đực đó thì cũng chán lắm, tớ nghĩ chắc là không nên đi đâu…” Tần Hằng lại nhớ về lần trước khi ra khỏi trung tâm Olympic, lúc ăn cơm anh đã nhận ra rằng hình như Phó Ưu đang có tình cảm với mình, vậy nên gần đây khi anh đã cố ý tránh né cô.
“Tớ cảm thấy đây là một sự kiện rất ý nghĩa trong đời mình, rất muốn có người nào đó thân thiết ở bên cạnh, nhưng mà bây giờ ba mẹ tớ đều đang ở quê, nếu cậu mà không đi với tớ thì tớ sẽ cảm thấy rất cô đơn đó.” Phó Ưu nói, ánh mắt cô có phần tủi thân.
Tần Hằng thấy cô buồn bã như vậy thì cũng mềm lòng, anh gật đầu nói: “Được rồi, tớ sẽ đi với cậu, tới xem biểu diễn khai mạc cũng hay đó.”
Phó Ưu nghe vậy thì rất vui, cô cười nói: “Tớ chỉ là một tình nguyện viên bình thường thôi nên không có vé vào đâu, tới sân vận động thì cũng chỉ có thể đứng ngoài cửa, nếu cậu muốn xem biểu diễn thì chắc không được đâu, bây giờ tớ cho cậu cơ hội để đổi ý đó, cậu có còn muốn đi với tớ không?
Tân Hằng đột nhiên nghe cô đùa với mình như vậy thì thoáng sững người, trong một chốc anh không không biết phải đáp lời cô như thế nào, Phó Ưu thấy Tần Hằng như vậy thì không kìm lòng được mà khúc khích bật cười.
“Trông cậu lanh lẹ như vậy sao ăn nói vụng về thế? Đến cách nói chuyện với con gái cũng không biết! Hèn gì tới giờ vẫn còn ế, đáng đời lắm.” Vừa dứt lời thì dường như Phó Ưu bỗng nghĩ đến điều gì, khuôn mặt cô chợt đỏ ửng lên: “Thôi được rồi! Chúng ta mau đi thôi, ở đó có rất nhiều chuyện phải làm.”

Nói rồi Phó Ưu kéo Tần Hằng đi ra khỏi thư viện, sau đó cô gọi một chiếc xe và đi thẳng đến trung tâm Olympia.
Trên xe taxi, Phó Ưu và Tần Hằng lại nói đến buổi tiệc tối đón khách lần trước, lúc trước cô có hỏi Tần Hằng về chuyện anh quyên góp mười lăm ngàn Euro cho trường học, Tần Hằng đã nói dối cô rằng số tiền đó là của một người phụ phụ nữ trung niên, bà ấy thấy anh tội nghiệp nên mới cho anh số tiền đó, anh nhận tiền cảm thấy rất bất an nên đã quyên góp hết số tiền đó hết cho trường học, Phó Ưu đã tin lời anh.
“Cậu đúng là hào phóng thật, nếu cho tớ mười lăm ngàn euro thì chắc chắn tớ sẽ đem đưa cho ba mẹ, sau đó lại mua vài căn nhà, mai này chỉ cần sống bằng tiền thuê phòng là được, cuộc sống như vậy thật sung sướng biết bao.” Sau khi xuống xe, Phó Ưu và Tần Hằng cùng đi về phía sân vận động, cô vừa đi vừa nói.
Chẳng mấy chốc sau hai người đã đến quảng trường xung quanh sân vận động, lúc này thì chỉ còn khoảng hai ba tiếng đồng hồ nữa là tới giờ khai mạc, trên quảng trường có rất nhiều người đang giơ cờ của các quốc gia, có người đang chụp ảnh lưu niệm, có người đã bước đến cửa vào sân vận động.
Ở phía tây của quảng trường có một chiếc xe bán thức ăn, xung quanh có rất nhiều người.
Tần Hằng thấy vậy thì rất vui, anh nhận ra đó là xe bán thức ăn của Lâm Châu, anh nói với Phó Ưu: “Lâm Châu ở đằng kia kìa! Chúng ta tới đó xem thử đi!”
Tần Hằng và Phó Ưu chen vào đám người đang vây xung quanh xe thì liền trông thấy Lâm Châu đang đứng bên trong rán bánh, cô đang dùng xẻng để dàn bằng vỏ bánh, miệng hét lơn: “Bánh rán vừa thơm vừa giòn đây, bánh rán đặc sản đây…”
Bên trong xe bán đồ ăn còn có một một chàng trai gầy tong teo, cậu ta đang làm công việc trước kia của Tần Hằng: Bán đồ uống và thức ăn vặt.
“Lâm Châu!” Tần Hằng vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, anh kêu lên.
Nghe thấy tiếng Tần Hằng gọi thì cả người Lâm Châu chợt run lên, vừa ngẩng đầu thấy anh thì cô liền nở một nụ cười rạng rỡ: “Đồ thất bại, là anh à?”
“Sao cô lại tới đây?” Tần Hằng vui vẻ hỏi.
Lâm Châu cười nói; “Hôm nay là buổi khai mạc thế vận hội, chỗ này đông như vậy, tất nhiên tôi phải tới rồi, nãy giờ tôi đã bán được gần chín triệu rồi đó.”
Phó Ưu ũ rũ nói với Tần Hằng: “Hai người nói chuyện đi, tớ đi làm việc trước đây, lát nữa cậu tới cổng E-2 tìm tớ.

Nếu cậu không rảnh thì thôi không cần đâu.” Nói rồi Phó Ưu thản nhiên nở nụ cười, sau đó quay lưng bước đi.
“Chà! Bạn học cũ của cậu giận rồi kìa, cậu không định đi dỗ cô ấy sao?” Lâm Châu vừa đưa bánh rán cho một vị khách cười khẩy nói.
“Cô đừng nói linh tinh, bọn tôi chỉ là bạn bè thôi…” Tần Hằng bối rối nói, đoạn anh bước vào trong xe bán đồ ăn, vừa phụ Lâm Châu bán đồ vừa trò chuyện với cô.
Những người đứng xung quanh xe bán thức ăn đều đến từ những quốc gia khác nhau, họ cũng biết mình đang ở nước ngoài nên lúc mua đồ hầu hết đều nói tiếng Anh, có một số người còn nói tiếng nước K bằng một chất giọng rất kỳ lạ.
“Sayamahusatupakejtisumint-rasa” Lúc này bỗng có một người đàn ông đội nón màu trắng và để râu quai nón đi đến trước xe bán thức ăn, người kia nói với Tần Hằng.