[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 207: Để Bọn Họ Biến Đi





Tần Hằng nghe mà ngơ ngác, anh không phân biệt được người đàn ông này nói ngôn ngữ nước nào, xấu hổ cười hỏi: “Can you speak English?”
Người đàn ông vỗ vào lỗ tai rồi lắc đầu, tỏ vẻ nghe không hiểu, chỉ luôn nói với Tần Hằng: “Sayamahusatupakejtisumint-rasa.


Người chung quanh cũng hai mặt nhìn nhau, mọi người đều không hiểu người đàn ông này đang nói gì.

“Lấy cho anh ta một bịch khăn giấy ướt mùi bạc hà.

” Lâm Châu đột nhiên nói.

Tần Hằng không hiểu sao, lấy một bịch khăn giấy ướt vị bạc hà từ container xuống, duỗi tay đưa cho người đàn ông, người đàn ông lập tức mỉm cười nhận lấy khăn giấy ướt.

“Berapabanyak!” Người đàn ông lấy ví tiền ra hỏi.

“Hanya2yuan!” Lâm Châu nhìn người đàn ông kia, lại mở miệng nói ngôn ngữ giống hệt người nọ.

Người đàn ông lấy sáu nghìn đồng ra đưa cho Tần Hằng, sau đó đẩy mọi người ra rời đi.

Tần Hằng thấy Lâm Châu lại còn có thể nói chuyện cùng với người đàn ông nước ngoài kia, hơn nữa nghe Lâm Châu nói chuyện, giọng còn khá chính tông, trong lòng vừa kinh ngạc lại tò mò hỏi: “Lâm Châu, không ngờ cô còn biết nói ngoại ngữ nữa, anh ta nói tiếng nước nào thế?”
“Có nhiều thứ anh không ngờ được lắm, anh ta nói tiếng nước S.

” Lâm Châu vừa làm bánh rán, vừa đắc ý cười nói.

“Sao cô lại biết tiếng nước S?” Tần Hằng ngạc nhiên hỏi.


“Biết thì biết thôi, có gì ghê gớm chứ.

” Lâm Châu tùy ý nói, cô đưa bánh rán cho khách, lại nhìn Tần Hằng nói: “Bạn học của anh gọi anh đến chắc cũng đâu phải để giúp tôi đâu nhỉ, anh lại còn không chịu đi, có lẽ cô ta sẽ tức chết mất.


“Tôi đã nói tôi và Phó Ưu chỉ là bạn học, cô đừng có cố ý nói như thế có được không.

” Tần Hằng cạn lời nói.

Nghĩ đến đã ở trong xe thực phẩm lâu như vậy rồi, cũng có vẻ hơi bỏ mặc Phó Ưu, Tần Hằng cởi đổa, cầm hai lon Coca trong container, trả tiền cho Lâm Châu.

“Cô cứ tiếp tục làm đi, tôi đi trước.

” Tần Hằng nói xong lập tức ra khỏi xe thực phẩm.

Lâm Châu nhìn bóng lưng Tần Hằng cười lạnh nói: “Còn nói không thích người ta, anh dám nói là anh không mua cho Coca cho Phó Ưu sao?”
Tần Hằng quay đầu lại định giải thích, nhưng thấy Lâm Châu cười khẩy nhìn anh, cũng biết không thể giải thích rõ được, đáp: “Tùy cô thích nghĩ thế nào thì nghĩ”, nói xong quay người đi.

Tần Hằng đi đến cửa nhập khẩu E-2 mà Phó Ưu nói, thấy hai bên cửa nhập khẩu có hai hàng người trẻ tưởi mặc trang phục tình nguyện, đang hướng dẫn người xem vào chỗ, trong đó có một người chính là Phó Ưu, Tần Hằng đi sang chỗ Phó Ưu.

“Phó Ưu, uống nước…” Tần Hằng duỗi chai Coca về hướng Phó Ưu, cười nói.

“Cảm ơn, anh ngồi ở đây trước đi, bây giờ có rất nhiều người xem vào sân, tôi bận lắm.

” Phó Ưu nhìn Tần Hằng cười khẽ nói, Tần Hằng ngồi xuống cạnh Phó Ưu, anh xem khi Phó Ưu đối mặt với người nước ngoài, có thể dùng tiếng anh giao tiếp một cách trôi chảy, trong lòng cũng vô cùng bội phục cô.

Lúc này, một bóng người xinh đẹp từ nơi xa bước đến, đứng ở trước mặt Tần Hằng và Phó Ưu, chỉ thấy cô ta mặc trang phục dạ hội sứ Thanh Hoa, trang điểm tỉ mỉ, cứ như là người mẫu đi trên sàn runway, đúng là Điền Tinh!
“Điền Tinh, balô của tôi đâu?” Tần Hằng nhìn thấy Điền Tinh lập tức đứng lên, chỉ vào Điền Tinh hỏi.

“Ba lô? Tôi quăng rồi!” Điền Tinh cười khẩy nói.

“Cô điên à!” Tần Hằng vừa nghe nói ba lô của anh bị quăng mất, trong lòng lạnh căm, tức giận nói.

“Ha, tên nghèo hèn như anh cũng xứng mắng tôi sao? Tôi còn muốn nói cho anh biết, không phải trong ba lô của anh còn có một quyển nhật ký sao, tôi đã xé từng trang ra đốt sạch!” Điền Tinh cười lạnh nói.

“Đó là đồ tôi yêu quý nhất, cô lại dám đốt nó, cái đồ điếm thúi…” Nghĩ đến nhật ký của Chung Khiết bị đốt thành tro, Tần Hằng run lên, định nhào đến trước mặt Điền Tinh, tát cho cô ta vài bạt tay.

Mấy người tình nguyên ở bên cạnh cản anh lại, Phó Ưu cũng kéo Tần Hằng lại, khẽ nói: “Cô ta là nhân viên dẫn đường, lát nữa phải dẫn vận động viên vào sân, nếu anh đánh cô ta thì sẽ gây ra họa lớn đó.


Tần Hằng tạm thời kiềm lửa giận lại, lạnh lùng nhìn Điền Tinh.

“Thằng nghèo mạt kia, anh còn dám đánh tôi, anh xứng sao!” Điền Tinh thấy Tần Hằng bị mấy người khác cản lại, trong lòng cũng thả lỏng lại.

Cô đảo mắt quan sát Phó Ưu, khinh thường cười nói: “Phó Ưu à Phó Ưu, xem ra cô thật sự đang hẹn hò với Tần Hằng à! Cô đó, tôi phải nói gì với cô đây, đúng là tự sa ngã mà!”
“Cô nhìn cô đi, cô học đại học Giang Nam, bây giờ thì sao, còn không phải chỉ là một tình nguyện viên nhỏ nhỏ, chỉ có thể đứng ở cửa hướng dẫn người ta vào chỗ ngồi, mà tôi thì lại không giống cô, tôi là nhân viên dẫn đường, là ngườ đi ở phía trước dẫn đường vận động viên vào sân, hơn nữa đội tôi dẫn chính là đội của nước K, có được vài giây lên màn ảnh trong truyền hình trực tiếp đo!”
“Cô chỉ dựa vào mối quan hệ với Mã Dương mới có được, có gì hay mà khoe chứ?” Tần Hằng cười lạnh nói.

“Anh quản được tôi dựa vào cái gì mà giành được à, dù sao kết quả cũng cao quý hơn bạn gái của anh! Bạn gái của anh chỉ xứng đứng ngoài cửa, mà tôi thì lại được xuất hiện trong truyền hình trực tiếp!” Điền Tinh trừng mắt nhìn Tần Hằng nói, lại nhìn quần áo cô đang mặc cười nói: “Thấy bộ quần áo tôi đang mặc không? Là do thiết kế sư người Italy thiết kế, ở đây chỉ có bốn mươi người được mặc, giá thị trường hơn sáu mươi triệu, lại nhìn xem bạn gái anh đang mặc cái gì, quần áo của “tình nguyện viên”, chậc chậc chậc, thua xa tôi.



Phó Ưu vốn đang tức giận nhìn Điền Tinh, bây giờ nghe Điền Tinh gọi cô là bạn gái của Tần Hằng, trong lòng không khỏi nhộn nhạo, hai má đỏ bừng, cúi đầu.

“Cục cưng, sao em còn chưa vào nữa?” Một giọng nam từ cách đó không xa truyền đến, chỉ thấy một thanh niên cao to, ăn mặc thời thường vừa chơi điện thoại vừa đi lai đây, chính là Mã Dương.

“Cậu Mã, anh tới đúng lúc lắm, anh xem, hai tên nghèo mạt đang ở đây nè!” Điền Tinh ôm tay Mã Dương nói.

“Đây không phải là cái tên định sờ tay em, cuối cùng lại đánh nhau với Ngải Đào ở Càn Thành Viên sao? Hắc hắc, Tần Hằng anh cũng ở đây à?” Mã Dương cười mỉa nói.

“Phó Ưu, cô cũng biết chọn lựa một chút đi, thấy không, tìm bạn trai thì nên tìm người đàn ông giống như anh Mã thế này, cái tên nghèo mạt như Tần Hằng ai mà thèm chứ? Cho không cũng chẳng có ai thèm.

” Điền Tinh đắc ý nói.

“Cục cưng, trễ rồi, anh đi vào với em.

” Nói xong, Mã Dương và Điền Tinh cùng nhau đi vào sân vận động.

“Anh ngồi ở đây trước đi, đừng nổi giận vì mấy loại người đó, không đáng…” Phó Ưu bảo Tần Hằng ngồi ở phía sau cô, cô lại bắt đầu hỗ trợ người xem vào vị trí.

Bảy giờ rưỡi chiều, công việc vào sân cũng coi như xong.

“Chúng ta vào trong đó ngồi một lát đi?” Phó Ưu nói với Tần Hằng, Tần Hằng cũng đã bình tĩnh lại một lúc, ngạc nhiên nói: “Không phải cô nói không có vé sao?”
Phó Ưu nở nụ cười xinh đpẹ nói: “Mấy người bọn tôi có một sảnh nghỉ ngơi riêng, ở đó có TV, có thể xem truyền hình trực tiếp hiện trường.


Phó Ưu và Tần Hằng đang định đi vào trong, đột nhiên nghe thấy có ai đó gọi anh ở đằng sau: “Tần Hằng!”
Tần Hằng nhận ra được giọng của Lâm Châu, quay đầu nhìn lại, Lâm Châu nhẹ nhàng thoải mái đi đến: “Các anh định vào sân vận động đúng không? Dẫn tôi vào với!”
Tần Hằng hỏi: “Bà chủ chi li keo kiệt như cô, không buôn bán à?”
Phó Ưu mỉm cười nói: “Bây giờ người xem đều đã vào sân thi đấu hết rồi, bên ngoài làm gì còn ai mua hàng của Lâm Châu nữa, huống chi trong xe thực phẩm của Lâm Châu cũng không phải không có ai.


Tần Hằng mới nhớ ra, Lâm Châu có thuê một người.

“Đúng là Phó Ưu thông minh hơn, Tần Hằng à, đầu của anh như một khúc gỗ mục vậy!” Lâm Châu dùng tay chọt vào trán Tần Hằng.

Tần Hằng thấy bây giờ Lâm Châu và Phó Ưu đang đứng cùng một phe, giống như đã không còn khúc mắc gì, trong lòng vui vẻ, tự giễu nói: “Ừ, tôi là khúc gỗ mục!”
Phó Ưu dẫn Tần Hằng và Lâm Châu đến khu vực nghỉ ngơi mà tổ ủy hội dành cho nhân viên làm việc, ở đây rộng chừng bốn năm trăm mét vương, xung quanh treo bảy tám cái màn hình LCD, đều đang chiếu cảnh truyền hình trực tiếp lễ khai mạc, trong sảnh có hơn một trăm người, mọi người đang trò chuyện với nhau, đám Tần Hằng dọn mấy cái ghế đến, cũng ngồi xuống trước TV.

Tám giờ đúng, pháo hoa xinh đẹp bắn thẳng lên trờ cao, tuyên bố lễ khai mạc chính thức bắt đầu!
Đầu tiên là vài tiết mục biểu diễn văn nghê, tiếp theo, người trong TV giải thích: “Tiếp theo là phân đoạn vận động viên vào sân…”
Trong màn hình TV, hàng ngũ vận động viên của các quốc gia bắt đầu được các nhân viên dẫn đường dẫn vào sân.

Ả rập.

Oman.

Thái Lan.

Nhật Bản.


Cuối cùng là đoàn đại biểu chủ nhà nước K vào sân, cả sân vận động vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, chỉ thấy Điền Tinh cầm bảng tên “nước K” đi ở phía trước dẫn đường, trong màn hình TV có mười giây là màn ảnh của cô ta, trong buổi truyền hình trực tiếp lễ khai mạc này đã là rất dài, Điền Tinh trong màn ảnh nở nụ cười ngọt ngào.

Người trong đại sảnh nhìn đến đây cũng tấm tắc khen ngợi, người phụ nữ trong màn ảnh thật đẹp.

Sau khi vận động viên vào sân, lại bắt đầu những chương trình khác.

Mọi người đang tập trung tinh thần xem truyền hình trực tiếp.

Đột nhiên trong đại sảnh nghe được có vài tiếng người đi vào, ồn ào nói chuyện:
“Anh Mã, lúc nãy trong truyền hình trực tiếp trên TV, em có đẹp không?”
Đúng là Mã Dương ôm Điền Tinh bước vào.

“Đẹp, anh xem truyền hình trực tiếp, khi em xuất hiện, bình luận toàn khen em xinh đẹp.

” Mã Dương cười nói, đỡ Điền Tinh ngồi xuống ghế.

“Là con nhỏ đê tiện kia!” Lâm Châu nhìn thấy Điền Tinh, khẽ nói.

Trong sảnh có không ít người quen biết Mã Dương, rất nhiều người cũng đã nhận ra Điền Tinh chính là cô gái xinh đẹp trong truyền hình trực tiếp khi nãy, đều đứng dậy chào hỏi Mã Dương và Điền Tinh.

“Cậu Mã, đây là bạn gái của anh sao? Đẹp quá!”
“Đúng đó, lúc nãy nhìn trên TV, y hệt như tiên nữ.


“Cậu Mã, anh cũng đến đây xem lễ khai mạc à.


“Đương nhiên rồi, bạn gái của Mã Dương tôi đương nhiên là xinh đẹp nhất.

” Mã Dương cười ha ha nói.

“Ủa, bọn họ cũng ở đây.

” Điền Tinh nhìn thấy nhóm Tần Hằng, kéo Mã Dương, trong mắt hiện lên chút gian tà.

Điền Tinh đi đến bên cạnh nhóm Tần Hằng, nhìn Phó Ưu và Tần Hằng nói: “Mấy người không thấy tôi và anh Mã vào sao? Mọi người đều đứng lên chào, chỉ có mình mấy người là ngồi ở đây hả?”
“Mấy người đi vào thì liên quan gì đến bọn tôi?” Lâm Châu cười lạnh nói.

“Úi chà, cái con nhỏ xấu xí này cũng dám nói với tôi như thế!” Điền Tinh tức giận nói: “Tôi là nhân viên dẫn đường cho vận động viên, các người mà so với tôi thì chỉ là thứ rác rưởi! Cô cũng dám ăn nói với tôi như thế!”
Điền Tinh lớn tiếng nói: “Mọi người nhìn đi, ba người này, trong đó có hai người là bạn thời cấp ba của tôi, bọn họ còn học đại học Giang Nam vô cùng tốt, mà bây giờ một cái là thằng nghèo mạt, người kia cũng là con nhỏ nghèo hèn, bọn họ đến đây để làm tình nguyện viên cũng chỉ vì muốn kiếm tiền! Còn có có con xấu xí kia nữa, trong sảnh của chúng ta toàn là trai xinh gái đẹp, người có gương mặt như cô ta, nên đuổi đi mới phải!”