Nhìn chiếc BMW của Phương Chính biến mất, Đới Tiền Bách nói với Tần Hằng: “Haizz, cậu xúc động quá! Như vậy sẽ rước rất nhiều phiền phức vào người!”
“Là anh ta quá đáng quá, anh Đới, anh đừng lo, tôi không sợ bọn họ!” Tần Hằng thoải mái cười nói, anh không hề hối hận, ngược lại cảm thấy lúc nãy khi đánh Phương Chính nên dùng thêm một chút nội lực, cho anh ta một bài học sâu sắc hơn.
Đới Tiền Bách nhìn thoáng qua Tần Hằng vẫn sắc mặt như thường, không biết nên nói sao với anh.
“Bây giờ cậu lập tức đi tìm trường khoa Diêu xin nghỉ cùng tôi! Đi ra ngoài trốn một tuần lại về, lỡ bọn họ dẫn người đến tìm chúng ta thì thảm rồi.
” Đới Tiền Bách nói.
Anh lăn lê bò lết trong xã hội nhiều năm như thế, nhạy bén cảm nhận được chuyện lần này sẽ không kết thúc dễ dàng như thế.
“Không cần, anh Đới, tôi nói rồi, tôi không sợ bọn họ!” Tần Hằng từ chối ý tốt của Đới Tiền Bách, anh còn muốn ở lại đây bảo vệ Chung Khiết nữa.
“Nếu vậy, tôi tự xin nghỉ một mình, mấy ngày này cậu cẩn thận một chút! Chúng ta phải giữ liên lạc với nhau bất cứ lúc nào.
” Đới Tiền Bách không khuyên được Tần Hằng, nhưng trong lòng anh lại rất sợ, nói xong, Đới Tiền Bách lập tức chạy về tòa nhà hành chính tìm Diêu Tuấn Kiệt xin nghỉ.
Tần Hằng tiếp tục đứng gác, đến sáu giờ, Chung Khiết từ trên lầu bước xuống.
“Anh Đới đâu?” Buổi chiều Chung Khiết vừa về đến ký túc xá là leo lên giường ngủ ngay, không hề hay biết nơi này đã xảy ra chuyện gì.
“Ồ, anh ấy xin nghỉ về nhà thăm em gái rồi!” Tần Hằng nói, vẫn không nên để Chung Khiết biết được mấy chuyện đánh nhau này thì hơn, anh vội vàng chuyển đề tài khác, nhìn xung quanh thấy không có ai, Tần Hằng khẽ hỏi: “Vợ à, bây giờ em định đi đâu đấy!”
Tiếng “Vợ” này lập tức làm trong lòng Chung Khiết vô cùng vui mmừng.
“Em đi thư viện ôn tập lại mấy kiến thức học được ngày hôm nay! Đợi khi về sẽ mang bữa khuya đến cho anh!” Chung Khiết cúi đầu nói xong, nhìn Tần Hằng bằng ánh mắt đầy tình cảm, sau đó nhanh chóng đi xa.
Tuy thời tiết rất lạnh, nhưng trong lòng Tần Hằng lại rất ấm áp.
Phương Chính điều khiển BMW chạy trên đường xá ở tk, tâm trạng của anh tồi tệ như ăn tỏi, anh ngẩn người suýt chút nữa đã đụng trúng xe của người khác.
“Lái xe cẩn thận vào!” Tống Dực khó chịu nhắc nhở anh.
“Anh họ, lúc ở đại học Yên Kinh sao anh lại cản em chứ? Sao không để em đánh hai tên tạp chủng kia một trận, từ nhỏ đến giờ làm gì có ai dám đánh em chứ!” Phương Chính vẫn chưa hết giận, anh rất hiếm khi dùng giọng điệu oán giận này nói chuyện với Tống Dực.
Nhưng bây giờ trong lòng anh lại cực kỳ khó chịu, anh muốn đánh mắng người khác, nếu người ngồi trên xe không phải Tống Dực, anh nhất định đã tát người đó vài bạt tay, phát tiết cơn bực bội trong lòng!
“Em đánh thắng anh ta sao?” Tống Dực nhìn Phương Chính hỏi.
“Em…”
Phương Chính do dự, đối phương tát một cái đã đánh anh ngã xuống đất, dựa vào lực tay của anh ta, trong lòng Phương Chính hiểu rõ, anh không phải là đối thủ của Tần Hằng, nhưng Phương Chính không muốn thừa nhận, anh tìm cớ:
“Em… Em chắc chắn có thể đánh thắng anh ta, cho dù… lỡ em có không đánh thắng thì em là cậu chủ của tập đoàn Vĩ Hối, anh họ là cháu trưởng của nhà họ Tống ở Yên Kinh, cho dù là quan chức lãnh đạo ở Yên Kinh khi gặp chúng ta cũng phải kính trọng nhường nhịn vài phần, bọn họ chỉ là mấy thằng bảo vệ quèn, sao lại dám đánh chúng ta chứ?”
“Em đó, chơi với anh từ nhỏ đến lớn, nhưng sao mắt nhìn người của em lại kém đến thế, không lẽ em không nhìn ra thằng thanh niên kia không có để ý đến thân phận của chúng ta hay sao, lúc nãy em có báo thân phận tên tuổi của em ra thì anh ta chắc chắn vẫn sẽ đánh em thôi!” Tống Dực nói.
“Anh họ, anh có nói bậy không đó?” Phương Chính khó hiểu nhìn Tống Dực.
Tống Dực không trả lời, chỉ hơi lắc đầu: “Anh cứ cảm thấy tên bảo vệ quèn kia có khí chất rất trầm ổn, giống như bất cứ thân phận gì trong mắt anh ta cũng chẳng là gì cả.
”
“Anh họ, anh đánh giá cao tên bảo vệ kia quá rồi, em thấy anh ta giống như một thằng nhà quê mới vào thành phố, không hiểu biết gì!” Phương Chính nhớ đến dáng vẻ Tần Hằng, rất muốn ăn tươi nuốt sống anh! Anh nhìn Tống Dực, năn nỉ: “Anh họ, anh phải ra mặt thay cho em, dạy dỗ tên bảo vệ đáng ghét kia!”
Từ nhỏ đến lớn, Phương Chính bị ăn hiếp sẽ tìm Tống Dực xin giúp đỡ, tuy nhà họ Phương của bọn họ cũng là gia tộc lớn ở Yên Kinh, nhưng nếu so với nhà họ Tống của Tống Dực thì còn kém xa.
Nhà họ Tống là một trong những gia tộc đứng đầu Yên Kinh, có sức ảnh hưởng và địa vị rất lớn ở Yên Kinh và khu thế lực ngầm Hoa Bắc, là gia tộc duy nhất có thể đối đầu với nhà họ Chung.
“Anh biết rồi.
” Tống Dực nói, tuy trên mặt anh không buồn không vui, nhưng trong lòng cũng rất không vui, Tống Dực mở danh bạ điện thoại ra, gọi điện thoại cho một người được ghi chú là “Tìm kiếm tin tức.
”
“Cậu Tống, anh muốn điều tra chuyện gì, tôi lập tức điều tra cho anh…” Điện thoại vừa được kết nối, bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông.
“Tôi muốn thông tin của hai bảo vệ đứng gác ở khu nhân viên trong trường đại học Yên Kinh hôm nay.
” Tống Dực bình tĩnh nói, nói xong, Tống Dực cúp máy.
Anh cũng có chút tò mò về thân phận của Tần Hằng, một người bảo vệ đối mặt với cậu ấm như bọn họ, sao lại có thể bình tĩnh đến thế?
Mười phút sau, người lúc nãy gọi điện lại cho Tống Dực.
“Cậu Tống, đã tra được, hai người bọn họ gọi là Đới Tiền Bách và Tần Hằng…”
Nghe được hai chứ “Tần Hằng”, Tống Dực nao nao, mấy hôm trước nhà họ Tống cũng đã nhận được tin tức của nhà họ Tần đã lánh đời truyền đến: “Cậu cả nhà họ Tần Tần Hằng bị trục xuất khỏi nhà.
”
Tống Dực nảy ra một suy nghĩ điên cuồng trong đầu, không lẽ tên bảo vệ quèn kia chính là cậu cả nhà họ Tần “Tần Hằng”?
Nhưng anh nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của anh, nhà họ Tần lánh đời giàu nhất thế giới, cậu cả nhà họ Tần sống trong hoàn cảnh giàu có từ nhỏ, chắc chắn là một cậu ấm ăn chơi quậy phá số một.
Tống Dực tự hỏi nếu chính anh đột nhiên bị cướp đi hết toàn bộ tiền bạc và địa vị, cũng không thể nào hèn mọn đê tiện đến mức đi làm một tên bảo vệ quèn, cậu cả nhà họ Tần chắc chắn lại càng không thể.
Chỉ tiếc Tống Dực không biết cách mà nhà họ Tần dạy dỗ con cháu, nếu anh biết được Tần Hằng đã từng nhận huấn luyện nghèo khổ suốt bảy năm, lúc học đại học đã bắt đầu làm nhân viên phục vụ ở nhà ăn, quán cơm, làm shipper giao thức ăn, còn từng bán bánh rán ở Lâm An, chắc anh sẽ không nghĩ như thế.
“Đới Tiền Bách là người Hà Nam, ba mươi hai tuổi, sống chung với em gái Đới Tiền Liễu, bọn họ thuê một căn hầm ngầm giá ba triệu ở đường Thanh Phong quận Phong Đài, bình thường chỉ có một mình Đới Tiền Liễu sống ở đó, Đới Tiền Bách bình thường đều sống trong khu ký túc xa dành cho công nhân viên…”
“Tần Hằng là người Thiểm Tây Trường An, hai mươi hai tuổi, vừa mới nhận việc ở đại học Yên Kinh, không có người thân bạn bè gì ở Yên Kinh, đã từng đi học ở đại học Kim Lăng và đại học Lâm An, nhưng danh tiếng trong trường cũng không quá tốt, rất nhiều người đều đánh giá anh ta là một tên nghèo mạt…”
Nhà họ Tần đã dùng lực lượng của gia tộc để đè chuyện Tần Hằng quyên góp cho đại học Lâm An một triệu rưỡi Euro xuống, để tránh tạo ảnh hưởng đến nhà họ Tần đã lánh đời.
“Tôi biết rồi.
” Tống Dực nói xong, cúp máy.
“Hừ, đúng là hai con chó chết tiệt!” Phương Chính oán hận nói, anh nhìn Tống Dực: “Anh họ, cử hai người đi làm thịt bọn họ đi!”
Tống Dực thầm tính toán trong đầu, lại gọi đến một số điện thoại.
“Cậu Tống, có chuyện gì?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói dõng dạc.
“Trình Mãnh, tôi cần anh giải quyết hai người giúp tôi.
” Tống Dực bình tĩnh nói.
Nghe được hai chữ “Trình Mãnh”, Phương Chính lập tức hưng phấn.
Anh thường chơi cùng với Tống Dực biết Trình Mãnh là một người cực kỳ giỏi trong tay nhà họ Tống.
Đã từng đánh hắc quyền trong đấu trường ngầm ở Yên Kinh, anh ta khác với tên Quyền Vương Chiết Giang Sở Thiếu Nghị mà Du Minh từng mời khi ở Lâm An, Trình Mãnh trâu bò hơn Sở Thiếu Nghị rất nhiều.
Bởi vì về mặt cá cược quyền anh ngầm, trình độ của Yên Kinh cao hơn Chiết Giang không biết bao nhiêu lần!
Yên Kinh là sân chơi quốc tế, số lượng sòng bạc và hạn mức cá cược hơn xa những khu vực khác ở nước K, chỉ có thành phố ngầm ở Thượng Hải và Hong Kong mới có thể so được với Yên Kinh.
Cho nên có thể lấy được danh hiệu quyền vương ngần ở Yên Kinh, khó càng thêm khó.
Trình Mãnh đã đánh chết không dưới hai mươi người, mỗi một người đều có danh tiếng vang dội ở đấu trường ngầm.
Anh họ Tống Dực cử một người mạnh như thế ra tay, Phương Chính cảm thấy hai tên bảo vệ kia chết chắc rồi!
Nghĩ đến cảnh thê thảm khi hai người bọn họ chết, miệng phun máy tươi, cơ thể xụi lơ, Phương Chính lập tức cảm thấy giống như có một dòng nước ấm chảy qua cơ thể, vô cùng thoải mái.
“Cần tôi giải quyết tính mạng của bọn họ luôn sao?” Trình Mãnh hỏi thẳng, trong mắt anh ta, giết người không khác gì giết heo cả.
“Giết chết luôn đi.
” Tống Dực nói, trong lòng anh cũng không có xao động gì, anh đã làm chuyện này rất nhiều lần: “Sau khi làm xong thì gọi điện thoại cho tôi! Anh gọi điện thoại cho Tiểu Tông, anh ta sẽ nói cho anh biết thông tin về hai người kia.
”
Tiểu Tông chính là người vừa mới điều tra tin tức cho Tống Dực khi nãy.
Nói xong, Tống Dực cúp máy.
“Anh họ, anh tuyệt vời quá, Trình Mãnh vừa ra tay, không cần đến năm phút, hai người bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!” Phương Chính vui vẻ nói.
“Em vui đến như thế làm gì, chỉ là hai con kiến mà thôi!” Tống Dực hơi khinh thường nhìn Phương Chính.
“Đúng, em nông cạn hơn anh họ rất nhiều! Anh họ đúng là anh họ, sau này nhà của anh học chắc chắn sẽ nắm giữ được quyền khống chế thế giới ngầm của Yên Kinh! Đến lúc đó em làm em họ cũng được thơm lây từ anh họ.
” Phương Chính khen ngợi, trong đầu anh còn đang nghĩ đến hình ảnh hai tên bảo vệ kia bị đánh chết.
“Anh họ, bây giờ chúng ta đến khách sạn Kim Nguyên ăn cơm, sau đó về nhà em, bây giờ em lập tức gọi hai em gái đến nhà của em chờ, có lẽ chờ đến khi chúng ta đang chơi vui vẻ, Trình Mãnh sẽ gọi điện thoại sang nói hai tên bảo vệ kia đã bị đánh chết! Không biết lúc đó cảm giác sẽ sướng đến mức nào nữa!” Phương Chính nói xong, khởi động xe chạy về phía khách sạn Kim Nguyên.
Lúc này, Trình Mãnh đã rời khỏi thành phố giải trí nơi anh làm việc, lái một chiếc Sagitar màu bạc, chạy trên đường phố Yên Kinh.
Anh dùng một tay cầm lái, tay còn lại cầm hai tấm hình, bên trên là ảnh của Tần Hằng và Đới Tiền Bách cung cấp khi nhận việc.
Trình Mãnh liếc xéo, cong môi cười khẩy, quăng hai tấm hình sang ghế phụ, thản nhiên lái xe chạy về phía trước.
Trong mắt anh ta, giải quyết hai người này thật sự không cần tốn bao nhiêu sức lực.
Trình Mãnh ngâm nga một bài háy, suy nghĩ tốn bốn tiếng đồng hồ, nhanh chóng giải quyết hai người kia, sau đó lại về thành phố giải trí nhậu nhẹt, làm vài ván bài!
Điện thoại Trình Mãnh reo lên, nhìn thấy là Tiểu Tông tìm kiếm tin tức gọi đến, Trình Mãnh nghe máy.
“Anh Mãnh, cái tên bảo vệ tên Đới Tiền Bách bây giờ đã về nhà rồi, nhà anh ta là một tầng hầm ở đường Thanh Phong quận Phong Đài…” Điện thoại truyền ra tiếng nói của Tiểu Tông.
“Biết rồi!” Trình Mãnh nghe Tiểu Tông nói xong, cúp máy.
Vốn anh còn tưởng đến đại học Yên Kinh giải quyết hai người cùng một lúc, không ngờ hai người bọn họ lại tách ra.
Suy nghĩ một chút, Trình Mãnh thay đổi đường đi, chạy về quận Phong Đài, anh muốn giải quyết Đới Tiền Bách trước, dù sao ra tay ở bên ngoài cũng dễ hơn ra tay ở trong đại học Yên Kinh rất nhiều.