[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 269: -1





Đường Thanh Phong quận Phong Đài, nơi này có rất nhiều phòng ở cho thuê, giá cả từ một triệu rưỡi đến mười lăm triệu, ở thành phố Yên Kinh này, rất khó tìm được phòng thuê nào có giá thuê thấp hơn nói này.

Đới Tiền Bách và em gái Đới Tiền Liễu của anh sống ở một tầng hầm trong căn hẻm nhỏ này, diện tích phòng ở chỉ có hai mươi lăm mét vuông, bày một cái giường tầng, tiền thuê mỗi tháng là ba triệu.

Đới Tiền Bách ra khỏi trạm tàu ngầm, đi về nhà của anh.

Trước khi rời khỏi đại học Yên Kinh, anh vào nhà ăn của đại học Yên Kinh ăn một chén mì ba mươi nghìn, ở thành phố phát triển như Yên Kinh, ra ngoài ăn một chén mì ít nhất cũng phải tốn bốn mươi lăm nghìn, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.

Còn hai con hẻm nữa là Đới Tiền Bách về đến nhà.

Người ở nơi này đều là những người làm công việc cấp thấp, có người làm bảo vệ giống Đới Tiền Bách, có người làm lắp ráp, cũng có người làm thợ cắt tóc.

Đàn ông đương nhiên cũng có nhu cầu về phương diện kia, cho nên gái đứng đường ăn nên làm ra ở khu vực này.


Lúc này có một người phụ nữ trang điểm cực đậm ngồi ở đầu hẻm, tuy là vì thời tiết bắt đầu lạnh, bọn họ cũng không còn ăn mặc mát mẻ như mùa hè nữa.

Nhưng cặp đùi mang tất chân xinh đẹp vẫn thường lộ ra bên ngoài, hơn nữa còn mang giày cao gót màu đen, trông cũng rất quyến rũ.

Mỗi khi có đàn ông bước qua, các cô sẽ chủ động đến gần, giống như bây giờ Đới Tiền Bách đi ngang qua người các cô vậy.

“Anh đẹp trai, đi không, chỉ cần chín trăm, bảo đảm tối nay làm anh sướng phê.

” Một cô gái đứng đường cản đường Đới Tiền Bách, cô đi đến trước mặt Đới Tiền Bách, nhẹ nhàng hỏi.

Gái đứng đường cố ý kéo cổ áo khoác xuống thấp, để Đới Tiền Bách nhìn thấy được bộ ngực trắng nõn và khe ngực sâu thẳm của cô.

“Không được, đợi khi nào có lương lại đến tìm cô chơi sau!” Đới Tiền Bách nhẹ nhàng mỉm cười, đẩy gái đứng đường ra.

Lúc hơn hai mươi tuổi, Đới Tiền Bách còn sẽ vào một căn phòng làm một trận với mấy cô gái đứng đường này, nhưng anh của bây giờ thì không, tiền của anh phải để dành cho em gái đi học, không thể lãng phí trên người mấy cô gái này.

Gái đứng đường thấy không dụ được Đới Tiền Bách, xoay người quay về ghế, khinh thường nhìn Đới Tiền Bách, khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Quỷ nghèo, cho dù anh có tiền bà đây cũng không làm ăn với anh.


Đới Tiền Bách đi về đến trước cánh cửa tầng hầm nơi anh ở, gõ cửa phòng.

Rất nhanh, cửa đã được mở ra, người mở cửa là một cô gái mặc đồng phục học sinh, chỉ thấy cô gái cột tóc đuôi ngựa, trên mặt không trang điểm gì, trông rất giản dị và ngây thơ, cô ấy chính là em gái của Đới Tiền Bách – Đới Tiền Liễu.

“Anh! Anh về rồi!” Thấy là anh hai, sắc mặt Đới Tiền Liễu vốn còn đang đề phòng lập tức trở nên vô cùng vui mừng.

Cô vội vàng mở cửa để anh hai vào phòng.


“Hì, bé con, nhớ anh của em không?”
Đới Tiền Bách nựng mặt em gái, cười nói, thấy em gái, tất cả phiền não và buồn bực của anh đều biến mất tăm.

Đới Tiền Bách ngửi ngửi, thấy trên bàn trà có đặt một cái chén, hơi nhíu mày nói:
“Tiền Liễu, em lại ăn mì gói nữa, không phải anh đã nói thứ này không có dinh dưởng gì, bây giờ em đang học cấp ba, là lúc quan trọng nhất để phát triển cơ thể, sao ăn thứ này được?”
“Anh, vì hôm nay có nhiều bài tập quá, em muốn tiện nên mới ăn mì gói thôi, bình thường em đều ăn trong nhà ăn của trường.

” Đới Tiền Liễu nói.

Cô cũng biết anh hai kiếm tiền không dễ gì, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ có mười lăm triệu, không đủ để hai người chi tiêu ở Yên Kinh.

Buổi tối Đới Tiền Liễu ăn món rẻ nhất trong nhà ăn của trường cũng tốn mười tám nghìn, mà một gói mì chỉ có sáu nghìn, cho nên nếu cô không quá đói bụng thì mỗi tối đều ăn một gói mì.

Cô không ngờ hôm nay anh sẽ về, cho nên đành phải nói dối.

“Tl, em đừng có lừa anh, anh không kiếm được nhiều tiền, nhưng vẫn có thể làm em mỗi ngày được ăn no, sau này phải nghe lời anh, không được ăn mì gói nữa, bữa nào cũng phải đến nhà ăn ăn cơm, có được không?” Đới Tiền Bách sống nương tựa cùng với em gái bao nhiêu năm qua, sao lại không hiểu được suy nghĩ của em gái chứ.

“Được rồi, em biết rồi anh, anh yên tâm, sau này mỗi ngày em chắc chắn sẽ đến nhà ăn ăn cơm!” Đới Tiền Liễu nói, cô kéo tay anh ngồi xuống mép giường nói: “Anh, ký túc xá trường em sắp xây xong rồi, đến lúc đó em có thể dọn đến ký túc xá ở, anh cũng có phòng ký túc xá ở đại học Yên Kinh, chúng ta có thể trả căn phòng thuê này rồi.

Đới Tiền Liễu đang học ở một trường cấp ba dân lập do một người đồng hương tỉnh Hà Nam thành lập, mới thành lập được ba năm, năm này thành phố Yên Kinh yêu cầu phải nhận thêm ba trăm học sinh là con của các người lao động nhập cư.

Đới Tiền Liễu mới có cơ hội vào học ngôi trường này, bởi vì ký túc xá cũ không đủ, dẫn đến Đới Tiền Bách chỉ có thể thuê căn phòng ở bên ngoài này cho em gái.

“Ừ, đến lúc đó thì tốt rồi.

” Đới Tiền Bách vui mừng nói: “Làm bài tập xong chưa? Sắp mười giờ rồi, làm xong rồi thì mau đi ngủ, anh rửa chén giúp em, ngày mai anh gọi em dậy đi học.



“Cảm ơn anh!” Đới Tiền Liễu cười nói, có anh hai ở đây, cô cảm thấy rất yên tâm.

Đới Tiền Liễu cởi dép, chui vào chăn.

Đới Tiền Bách cầm chén và đũa ném vào một cái thau chuyên dùng để rửa chén, định mở nước rửa chén.

“Đùng đùng đùng.


Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động.

Đới Tiền Bách thầm hoảng sợ, anh gần như không có người quen nào ở này, sao lại có người gõ cửa nhà anh vào giờ này chứ? Không lẽ là…
Ngay lúc Đới Tiền Bách còn đang khó hiểu, chỉ nghe một tiếng “Đùng”, cửa bị đá văng ra.

Hai anh em Đới Tiền Bách đều kinh hoảng, trong lòng căng chặt đến tột độ, Đới Tiền Liễu sơ đến mức hét to lên.

Một người đàn ông chừng ba mươi lăm tuổi, thân thể cao to đi đến, anh ta mặc áo khoác màu đen, mặt mày hơi vàng vọt, trên gương mặt gầy gò lộ ra ý cười nhìn chằm chằm Đới Tiền Bách, trên mặt anh ta đầy vẻ sắc bén.