Việc làm ăn của San Diego nhộn nhịp vô cùng.
Khi Cao Nguyên dẫn cả nhóm Đinh Nhụy đến, không còn bàn trống nào ở đại sảnh, tất cả chỗ đều đã ngồi đầy, trong phòng đợi, thì có mười mấy khách đang ngồi chờ.
Máy xếp hàng thông báo, ít nhất phải đợi thêm nửa tiếng, thì mới có chỗ.
“Mẹ đi tìm quản lí, xem chúng ta cho thêm ít tiền, có thể sắp xếp chỗ cho chúng ta trước không” Lưu Hồng không chịu nổi nữa, một là bụng đói, hai là, ở vùng huyện của họ, Lưu Hồng cũng được xem là “người thượng lưu”, ra ngoài dùng cơm chưa bao giờ phải chờ đợi.
“Mẹ, kệ đi, vẫn là đứng chờ ở đây đi” Đinh Nhụy khuyên can, San Diego là nhà hàng lớn nổi tiếng ở Kim Lăng, làm gì mà dễ chen ngang?
“Sao lại thôi, con ngồi ở đây, mình mẹ đi được rồi” Lưu Hồng không nghe theo lời con gái, bà t cảm thấy ở vùng huyện, bà ta cũng là người có máu mặt, chỉ cần dựa vào tài ăn nói, và một ít tiền, thì quản lí sẽ sắp xếp chỗ ngồi trước cho họ, tuyệt đối không thành vấn đề.
Thông qua nhân viên lễ tân, rất nhanh chóng thì Lưu Hồng gặp được quản lí, bà ta nói một cách huỵt toẹt, nói cho thêm một triệu rưỡi, để quản lí sắp xếp trước cho họ chỗ ngồi. Nhưng quản lí chắc chắn không đời nào chịu, nhà hàng người ta lớn như vậy, không thiếu một triệu rưỡi này?
Cuối cùng, Lưu Hồng cũng hết cách, đành bẽ mặt mà quay về.
“Dì ơi, dì ngồi đi, để con đi nói chuyện” Cao Nguyên đứng dậy, lúc nãy cả đám Đinh Nhụy đều chứng kiến hết, bộ dạng “bất lực” của Lưu Hồng trước mặt quản lí, đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ, nếu không trong lòng của Đinh Nhụy, Lý Na, Phùng Hữu Lan nhất định sẽ mắng anh ta là đồ vô dụng, mẹ vợ bị người khác làm cho bẻ mặt như vậy, anh ta không dám hó hé tiếng nào.
Nói xong, Cao Nguyên đi về hướng quản lí, trong lòng anh ta cũng lo sợ, tuy bản thân cũng là cậu ấm, liệu người ta có nể mặt anh ta không?
Nhưng trong lòng anh ta vẫn tồn tại một tia hy vọng, trước đây có nghe ba nói qua, ông ấy cũng từng giao thiệp với quản lí của San Diego vài lần, nhưng không biết mối quan hệ thân thiết đến cỡ nào.
Bây giờ bị ép tới bước đường này, Cao Nguyên chỉ còn cách thử vận may thôi.
“Quản lí Châu, chào ông, tôi là Cao Nguyên, ba tôi là Cao Thắng của công ty xây dựng Đỉnh Thăng, tôi và vài người bạn đến đây dùng cơm, không biết ông có thể sắp xếp…” Cao Nguyên đi tới trước mặt của quản lí, nói một cách khách sáo.
Cao Thắng của công ty xây dựng Đỉnh Thăng? Quản lí Châu biết người này, chẳng qua là một ông chủ nhỏ không đáng nhắc tới, trong số khách hàng của San Diego thì quá là bình thường.
Quản lí Châu đang định từ chối khéo léo lời đề nghị của Cao Nguyên. Thì lúc này, ông ta đổ ánh mắt về phía cửa khi thấy vài vị khách bước vào.
Tần Hằng, Chung Khiết, Thái Tư bây giờ mới đến, nhìn thấy Đinh Nhụy và Lưu Hồng đang ngồi phòng chờ, liền qua đó ngồi, chắc chắn là quen biết nhau.
Quản lí Châu ngây người, ông ta nhận ra ngay Tần Hằng và Chung Khiết, nhìn cử chỉ thân mật của Chung Khiết và người phụ nữ trung niên đó, như hai mẹ con.
Lần trước, tay du côn Từ Cao đến nhà hàng gây sự với Chung Khiết, đã bị Tần Hằng dùng chai rượu đỏ dạy cho một bài học nhớ đời, lúc đó Từ Cao còn nhờ ông chủ Thẩm Vạn Thiên giúp đỡ trả thù Tần Hằng, nhưng khi ông chủ Thẩm nghe tới tên Tần Hằng, thì liền thay đổi 180 độ, không những không đánh Tần Hằng, mà còn bắt Từ Cao khấu đầu nhận lỗi, liếm đất bằng lưỡi.
Bây giờ xem ra anh ta có quen biết với đám người này, Tần Hằng có vẻ là người mà ông chủ Thẩm nể sợ! Bản thân mà không sắp xếp chỗ ngồi cho anh ta, nếu làm Tần Hằng nổi giận, không khéo sẽ là tai họa cho nhà hàng.
Nhớ lại kết cục của Từ Cao, quản lí Châu rùng mình!
Ông ấy nuốt nước bọt không ngừng.
“Quản lí Châu, quản lí Châu…” Cao Nguyên tò mò, quản lí Châu bị sao thế này.
“A…” ánh mắt của quản lí Châu đổ về mặt của Cao Nguyên: “Cậu muốn đặt chỗ đúng không, xin lỗi, là sơ suất của chúng tôi, bây giờ tôi sẽ sắp xếp chỗ cho cậu và bạn cậu, cậu đợi một lát.”
“Thật sao, vậy thì quá tốt” Cao nguyên vừa nhận lời, thì quản lí Châu xin phép đi sắp xếp, làm cho Cao Nguyên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ba mình từ lúc nào cao siêu như vậy?” Cao Nguyên gãi đầu, anh ta chưa kịp hoàn hồn, vốn dĩ anh ta còn nghĩ, công ty anh ta, chỉ là công ty tầm trung, ở thành phố Kim Lăng, quản lí Châu không nhất thiết sẽ nể mặt, không ngờ vừa nhắc tới tên ba, thì quản lí Châu đã nhanh chóng nhận lời.
Xem ra ba cũng khá có danh tiếng ở thành phố Kim Lăng.
Vừa suy nghĩ, Cao Nguyên đi về phòng đợi
“Cậu hỏi sao chúng tôi ngồi ở đây, cậu tưởng nhà hàng này là nhà cậu sao, muốn ăn lúc nào, thì ăn lúc ấy, phải xếp hàng đó.” Lưu Hồng không hài lòng nói với Tần Hằng, lại nhìn qua Cao Nguyên: “Tiểu Cao, quản lí không chịu thì thôi, dù sao dì cũng không đói lắm, chúng tôi đợi thêm nửa tiếng đi.”
“À, dì ơi, không cần đâu, con đã thuyết phục được quản lí Châu rồi, ông ấy đang sắp xếp chỗ ngồi cho chúng ta” Cao Nguyên nói bằng giọng điệu đầy kiêu ngạo
“Hả, nhận lời rồi” Lưu Hồng hơi bất ngờ: “Cũng là Tiểu Cao tài giỏi, dì đi nói người ta không chịu, tiểu Cao vừa đi 1, 2 phút, thì người ta đã chấp nhận, giỏi quá giỏi quá.”
“Không giống một số người, đến thì chỉ biết hỏi, mọi người sao còn ngồi ở đây, có giỏi thì đi nói chuyện để quản lí sắp xếp chỗ ngồi, không giỏi mà còn huênh hoang, tôi cảm thấy mất mặt giùm cậu” Lưu Hồng khoanh tay trước ngực, không thèm nhìn Tần Hằng, lời nói rất gai góc.
Tần Hằng thở dài.
Lúc này, nữ phục vụ bước tới, nhiệt tình mời bọn họ lên lầu, dẫn lên một phòng riêng.
Số phòng là "hayonline8", bước vào bên trong, vừa rộng rãi, vừa sáng sủa, thảm đỏ, bộ bàn ghế lằm bằng gỗ lê vàng và sứ thanh hoa cao bằng một người, không biết giá trị bao nhiêu.
Vừa thấy cách bày trí này, Cao Nguyên có chút bàng hoàng, anh ta liền hỏi phục vụ: “Xin hỏi giá của phòng này bao nhiêu?”
“Vâng, đây là phòng vip sang trọng nhất của nhà hàng chúng tôi, giá thấp là mười lăm triệu” Nữ phục vụ trả lời vô cùng lễ phép
Mười lăm triệu, vừa nghe giá tiền này, trong lòng của Cao Nguyên hơi nhói, anh ta nghĩ bữa cơm hôm nay mắc nhất thì cũng ba triệu, mười lắm triệu lần này khiến anh ta cháy túi mất.
“Tiểu Cao, hay là chúng ta đổi phòng khác đi” Lưu Hồng đề nghị, mười lăm triệu bà ta chưa bao giờ tiêu nhiều như vậy, hơn nữa Cao Nguyên và Đinh Nhụy còn là học sinh, ở đâu có nhiều tiền như vậy?
“Không sao, dì à, phòng này con cũng rất thích, cứ phòng này đi” Cao Nguyên lau mồ hôi trên trán, cắn chặt răng nói, trước mặt nhiều người như vậy, anh ta không muốn mất mặt.
“Thưa anh, anh không cần phải trả tiền, quản lí chúng tôi dặn rồi, các vị là khách quý, đến nhà hàng này là niềm vinh hạnh cho chúng tôi, cho nên bữa cơm hôm nay, chúng tôi sẽ mời các vị” Nhân viên phục vụ vừa cười vừa nói.
Miễn phí! Nghe xong, Cao Nguyên từ bộ mặt như bị tuyên tử hình đột nhiên được ân xá, trong lòng vui mừng reo hò.
Anh ta nhìn vào đôi mắt của nhân viên phục vụ, thấy toàn là sao, bộ dạng ấy vô cùng buồn cười.
“Các vị ngồi đi, chúng tôi sẽ cho lên đồ ăn ngay, đều là các món trứ danh của nhà hàng.” Nhân viên phục vụ vừa cười và lui ra khỏi phòng.
“Tiểu Cao, con quả là có máu mặt, không chỉ cho chúng ta căn phòng sang trọng nhất, mà còn miễn phí, ai mà được ưu đãi này chứ? Chỉ có một mình Tiểu Cao có thôi.” Lưu Hồng ngồi xuống, đắc ý khen Tiểu Cao, con gái quen với người bạn trai này quả là không đơn giản, trong lòng cho hẳn 12 điểm hài lòng.
“Đúng rồi, Tiểu Cao, nhà cậu kinh doanh gì, sao lại được kính trọng như vậy?” Phùng Hữu Lan cũng vô cùng thích thú Cao Nguyên.
“Nhà tôi mở một công ty xây dựng nhỏ, một năm thu nhập khoảng hơn 30 tỷ, không đáng nhắc tới” Cao Nguyên khựi móng tay, nói một cách hời hợt.
“Ôi, 30 tỷ hơn mà không đáng nhắc tới, Tiểu Cao, vậy đám người như bọn tôi chết đi cho rồi” Lý Na vừa cười vừa nói, cô ta liếc sang nhìn Tần Hằng, ngó lên ngó xuống hai lần, khinh thường hỏi: "Còn cậu, nhà cậu làm nghề gì? Một năm kiếm được mấy chục triệu không?”
“Nhà tôi không mở công ty, nên cũng không kiếm được mấy chục triệu này được chưa?” Tần Hằng không muốn nói chuyện với những người soi mói này.
Lưu Hồng bọn họ lại có dịp chê cười vì Tần Hằng không có tiền.
Rất nhanh phục vụ bưng từng món ăn ngon đặt lên bàn, có sườn heo sốt cà chua, súp nấm bơ ngô, salad rau và bít tết cao cấp, cá hồi chiên...
Toàn bộ là món Tây cao cấp nhất.
Khiến cho Lưu Hồng bọn họ mở mang tầm mắt, ngay cả dao nĩa họ còn không biết dùng, vẫn là Đinh Nhụy chỉ họ, nhìn thấy Chung Khiết và Tần hằng sử dụng dao nĩa rất nhuần nhuyễn, đang cầm tay chỉ Thái Tư, Lưu Hồng bọn họ có vẻ không hài lòng, nói như vậy, chẳng lẽ bọn họ cũng là loại nhà quê như Thái Tư sao?
“Ôi, hai người dùng dao nĩa tốt như vậy? Hai người ăn qua món Tây rồi sao?” Lưu Hông hỏi bằng nét mặt nghi ngờ.
“Lúc trước con từng làm thêm ở đây ạ” Chung Khiết trả lời một cách bình thản.
“Ây dô, dì còn tưởng hai đứa từng ăn qua món Tây, hóa ra là làm công cho người ta” Lưu Hồng chế nhạo, giọng lẩm bẩm: "Biết xài dao nĩa thì sao, các người đâu có cơ hội ăn món Tây”
Lúc này, cửa phòng bị đẩy vào, quản lí Châu cúi nhẹ người bước vào bên trong.
“Các vị ăn ngon miệng không ạ?” Quản lí Châu khách sáo hỏi thăm, vừa bước vào, thì đã đổ dồn ánh mắt vào Tần Hằng, ông ấy không dám nhìn thẳng mặt, chỉ dám nhìn len lén.
“Ngon lắm, cám ơn quản lí Châu đã tiếp đãi, tôi sẽ nhớ bữa tiệc này.” Cao Nguyên đứng dậy, chủ động bắt tay quản lí Châu, miệng cười không ngớt.
Quản lí Châu khách sáo quá rồi, còn đích thân vào đây hỏi tôi ăn có ngon không, chúng ta phải nhiệt tình hơn.
“À…” Quản lí Châu muốn nói vài câu với Tần Hằng, nhưng Cao Nguyên kéo lấy tay ông ta không buông, miệng thì cười toe toét nhìn ông ta, bây giờ quản lí Châu cũng không hiểu, Cao Nguyên rốt cuộc có mối quan hệ gì với Tần Hằng, lúc này chỉ đành biết cười xã giao thôi.
Cao Nguyên nói rất nhiều, sau đó mới thả tay quản lí Châu ra.
“Vì để hoan nghênh các vị đến, tôi đặc biệt vào hầm rượu, chọn hai chai rượu vang đỏ mời các vị, món quà nhỏ, một ít lòng thành” Quản lí Châu đang nói thì đã có phục vụ đem hai chai rượu vang vào, nhìn hình dáng của hai chai rượu ấy, thì đã biết không phải hạng thường.
Quản lí Châu giới thiệu, vừa cười vừa cầm một chai, định đích thân đem tới trước mặt Tần Hằng, nhằm biểu thị sự kính trọng đối với Tần Hằng, lúc đó, vừa bước một bước, thì Cao Nguyên mặt cười rạng rõ bước lên nhận lấy.
“Quản lí Châu ông khách sáo quá rồi, sao mà dám nhận…” Cao Nguyên nhận lấy chai rượu nói vài lời, trong ánh mắt hoài nghi của quản lí Châu, Cao Nguyên giành mất chai rượu, anh ta nhìn thân chai, bất ngờ la lên: “Trời ơi, đây là Louis XIV năm 1992, giá thị trường hơn 120 triệu, quản lí Châu, quả thực rất cám ơn ông, sao ông lại biết tôi muốn thưởng thức loại rượu này, quả là quá hiểu tôi…”