“À…”Quản lí Châu ngại ngùng, ông ta cũng cạn lời, lần này ông ấy tốn kém, vốn dĩ định đích thân đem hai chai Louis XIV tặng cho Tần Hằng, không ngờ bị Cao Nguyên nói thành tặng cho anh ta, trước mặt Tần Hằng, ông ta cũng ngại giành lại từ tay Cao Nguyên.
Nhìn nét mặt rạng ngời của Cao Nguyên, quản lí Châu càng cảm thấy nghi hoặc, chàng trai trẻ này rốt cuộc có quan hệ gì tới Tần Hằng?
Quay sang nhìn Tần Hằng, vẻ mặt bình thản, đã kích thích trí tưởng tượng phong phú của quản lí Châu.
Chàng trai này nhất định là đàn em của Tần Hằng, trình độ của mình không đủ tiếp xúc với Tần Hằng, chỉ có thể nói chuyện đàn em Tần Hằng.
Nghĩ đến đây, sự kính trọng của quản lí Châu dành cho Tần Hằng càng gia tăng thêm, cũng “hiểu được” hành động không biết ngại của Cao Nguyên.
“Các vị đến nhà hàng của tôi, quả là niềm vinh hạnh của tôi, tôi mời các vị một ly” vừa nói, quản lí Châu bảo phục vụ khui một chai Louis XIV, rót cho từng người.
Quản lí Châu mời từng người một.
“Quản lí Châu uống với tôi là được rồi, trong lòng tôi sẽ nhớ đến thành ý của quản lí.” Cao Nguyên cụng ly với quản lí Châu và cười nói.
“Cám ơn” Quản lí Châu cười và nói một câu, rồi mời rượu mọi người.
Đàn em như cậu là cái thá gì, cậu nhớ tôi thì có ích gì? Tôi muốn Tần Hằng nhớ đến tôi.
Quản lí Châu uống rượu với Cao Nguyên, Đinh Nhụy, tuy bề ngoài thì tỏ ra rất khách sáo, nhưng trong lòng thì không hề vui.
Ngược lại khi mời rượu Chung Khiết và Thái Tư, thì ông ta lại cười rất thật tâm, người ta một người là bạn gái của Tần Hằng, người kia là mẹ vợ, ông ta dám không đối xử tử tế sao?
Cuối cùng cũng tới Tần Hằng, lưng của quản lí Châu cúi thấp hơn, nụ cười thì rạng rỡ hơn, điệu bộ nịnh nọt và hân hoan vô cùng.
Tần Hằng dựa vào mình mà mới được như vậy, nếu không mình ở đây, thì anh ta cho rằng quản lí Châu có đối xử với anh ta một cách kính nể như vậy không, nằm mơ đi. Trong lòng Cao Nguyên cười đắc chí.
Thái độ của quản lí Châu khiến cho Lưu Hồng bọn họ đều kinh ngạc.
Con gái mình tìm được Tiểu Cao, quả là tài giỏi. Quản lí Châu không chỉ tôn trọng nó, mà đối với kẻ nghèo mặt dùng cơm cùng nó, ông ta cũng tiếp đãi tử tế như vậy.
Nghĩ tới trước đây con gái nói, hoàn cảnh của Tần Hằng và Chung Khiết tương tự nhau, Lưu Hồng càng cảm thấy quản lí Châu hy sinh quá lớn, nếu không có Cao Nguyên ở đây, thì quản lí Châu có mời rượu một kẻ nghèo mạt, sao lại có thể, quản lí Châu nhất định không thèm đếm xỉa tới.
Điều này cũng nói lên tầm ảnh hưởng của Cao Nguyên lớn như thế nào.
Khi mời rượu tới Lưu Hồng, lúc này, quản lí Châu cảm thấy ba người sau không đáng bận tâm.
Khi quản lí Châu bước gần tới, Lưu Hồng mới phát hiện, vị quản lí này quá đẹp trai, mặt căng bóng, quả là mẫu hình mà bà ta thích.
Trước đó khi nói chuyện ở đại sảnh, không hề để ý tới diện mạo của ông ta.
Lưu Hồng đột nhiên có một suy nghĩ, quản lí Châu kính trọng kẻ nghèo mạt như Tần Hằng, thì bản thân mình là mẹ vợ của Cao Nguyên, địa vị cao hơn Tần Hằng nhiều, cho dù bản thân động tay động chân với quản lí Châu, thì ông ta cũng không dám nói gì.
“Quản lí Châu chào ông, tôi là mẹ của Đinh Nhụy…” Lưu Hồng vừa nói, mắt nhìn chằm chằm quản lí Châu, tay nhẹ nhàng đặt lên tay của quản lí, vuốt nhẹ nhàng, quả là rất mềm mượt.
Hừm… già như vậy còn mất nết!
Khuôn mặt quản lí Châu lộ ra vẻ sững sờ, khó xử nhìn Lưu Hồng, cảm thấy người phụ nữ trung niên thật là buồn nôn.
Nhưng trước mặt của Tần Hằng, ông ta không dám tỏ ra mặt, chỉ có thể rút tay ra từ từ, nhưng Lưu Hồng không biết xẩu hổ mà còn áp vào người ông ta, quản lí Châu thực sự muốn cho Lưu Hồng một bạt tai.
Hihi, quả nhiên vì mối quan hệ với Cao Nguyên, quản lí Châu không dám công khai đẩy mình ra.
Lưu Hồng càng gan to hơn, bà ta tìm lý do sờ soạng vai của quản lí Châu, trong lòng sung sướng tột cùng.
Mời rượu Lưu Hồng xong, thì quản lí Châu nhanh chóng rời khỏi, tưởng có thể thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi ma chưởng của Lưu Hồng, nhưng không ngờ đằng sau xuất hiện hai bà khác, hành vi như Lưu Hồng, lợi dụng cơ hội mời rượu, sờ soạng khiến cho ông ta chịu nhiều thiệt thòi.
Sau khi mời rượu xong, quản lí Châu nhanh chóng nói vài câu xã giao, nhìn thấy ba người đàn bà trung niên, cười một cách nham hiểm với ông ta, quản lí Châu nổi hết da gà, nói xong, thì nhanh chóng bước ra ngoài.
“Ha, Tiểu Cao quả thực tài giỏi!” 3 người Lưu Hồng cùng khen Tiểu Cao, nếu không có Cao Nguyên, thì ba người già nua, thân hình chảy xệ như bọn họ, làm sao có thể vuốt ve được miếng thịt non như vậy?
Nhìn thấy Tần Hằng ba người họ xì xào nói chuyện, xem như người khác không tồn tại, Lưu Hồng tằng hắng một tiếng: “Có những người, chỉ biết ăn, cũng không nghĩ xem đã nhờ vào ai, mới được ngồi trong căn phòng sang trọng này, ăn những món tây cao cấp, uống chai rượu vang 120 triệu, haiz, loại người này thật đáng thương.”
Tần Hằng ngước đầu liếc nhìn Lưu Hồng, Chung Kiết kéo nhẹ tay áo của anh ta.
“Hừm, bản lĩnh thì không có, nhưng tính khí thì không nhỏ, cho mấy người ăn miễn phí mà còn liếc tôi.” Lưu Hồng không hề sợ Tần Hằng.
“Thôi đi thôi đi, đừng tính toán với hạng người không có nội hàm này.”Lý Na khuyên Lưu Hồng.
“Loại người giống như cậu, thì chắc cũng hiếm.” Phùng Hữu Lan cắt lời.
Tần Hằng chỉ xem những người này nói nhảm, không hề để ý tới.
Bữa cơm rất nhanh chóng thì dùng xong, quản lí Châu đích thân tiễn họ tới cửa, ông ta rất muốn nói vài câu với Tần Hằng, nhưng Cao Nguyên cứ bám lấy ông ta nói không dứt, đám đàn bà háo sắc vây lấy quản lí Châu, thỉnh thoảng sờ mó, nếu không phải thấy đám đàn bà này có mối quan hệ với Tần Hằng, bọn họ mà dám đụng vào người, thì quản lí Châu đã hất cẳng đám này ra ngoài.
Bên ngoài nhà hàng, có một xe tải lớn đang đậu bên hông cửa, nhân viên nhà hàng đang cho xuống hàng, nhìn thấy toàn là cá tươi, thịt bò và các loại hải sản, rau củ từ xe dỡ xuống, Tần Hằng bọn họ cảm thấy tươi ngon vô cùng, nên đứng đó nhìn chăm chú.
“Nguyên liệu của nhà hàng chúng tôi đều nhập khẩu từ Âu Mỹ, Nhật Bản v.v, hàng vừa cập bến, trong vòng 3 tiếng, sẽ được vận chuyển đến nhà hàng chúng tôi, đồ ăn của nhà hàng chúng tôi, tuyệt đối là loại tươi nhất, ngon miệng nhất ở thành phố Kim Lăng này” Quản lí Châu nhanh chóng giới thiệu cho Tần Hằng bọn họ.
“Quản lí Châu, ông khách sáo quá rồi, tôi chỉ nhìn một lát thôi, mà ông đã giới thiệu cho tôi tường tận như vậy, thật là ngại quá, khi về tôi sẽ nói ba tôi ủng hộ nhà hàng thường xuyên.” Cao Nguyên vỗ vỗ vai của quản lí Châu, anh ta cứ tưởng là, quản lí Châu nể mặt ba anh ta, nên mới đối xử anh ta khách sáo như vậy.
Chàng thanh niên này cũng thật là tự luyến, giới thiệu cho cậu, cậu xứng đáng sao? Nếu không phải Tần Hằng ở đây, tôi mà chịu tiễn cậu ra ngoài sao, nằm mơ đi? Làm ăn nhỏ như ba cậu, nhà hàng chúng tôi không thèm, cậu tưởng ba cậu giỏi lắm sao? Đúng là buồn cười.
Quản lí Châu cung kính nhìn cả đám Tần Hằng đi xa, mới vào lại bên trong, nghĩ tới hôm nay tiếp đãi Tần Hằng chu đáo như vậy, trong lòng ông ta cũng cảm thấy rất vui.
“Tần Hằng, không phải anh đặt khách sạn rồi sao? Ở đâu vậy? Giờ tôi dẫn các dì qua đó?” Cao Nguyên nhếch nhếch lông mày hỏi Tần Hằng.
“Cái gì? Là do nó đặt sao?” Lưu Hồng kinh ngạc hỏi, bà ta liếc Tần Hằng, miệng lẩm bẩm: “Nó mà đặt được khách sạn tốt sao, chúng ta lâu lâu mới tới Kim Lăng chơi một chuyến, không ở chỗ tốt một chút thì sao được?”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ như vậy, không chừng khách sạn mà Tần Hằng đặt cũng không tệ” Đinh Nhụy lớn tiếng khuyên mẹ, chút nữa tới khách sạn mà Tần Hằng đặt trước, thì bà ta càng chỉ trích Tần Hằng nặng nề hơn, Đinh Nhụy nhìn Tần Hằng với ánh mắt nhẹ nhàng: “Tần Hằng, anh đặt khách sạn nào vậy?”
“Tử Huyên Khách Xá” Tần Hằng đáp lại bằng giọng điềm đạm, bây giờ anh ta thực sự không muốn nói thêm câu nào với người nhà này nữa, nếu không phải hôm qua bản thân hứa sẽ đặt khách sạn cho bọn họ, thì bây giờ Tần Hằng chắc chắn bỏ mặc bọn họ mà dẫn Chung Khiết và Thái Tư đi.
“Tử Huyên Khách Xá?” Đinh Nhụy hỏi Cao Nguyên có biết chỗ này không, Cao Nguyên lắc đầu.
Khách sạn nổi tiếng nhất trong nước chính là “Khách sạn Nam Giang”, còn những nhà khách phân bố ở các tỉnh thành khác thì rất ít tiếng tăm, Tử Huyên Khách Xá chính là một trong số đó, vì nó sẽ không mở cửa phục vụ dân thường, nên những người bình thường như Đinh Nhụy, Cao Nguyên, rất ít nghe tới nó.
“Sao hả, Đinh Nhụy, con chưa nghe nói đến nhà khách này sao? Trời ạ, người này chắc chắn đã tìm đại một khách sạn nhỏ ở góc nào đó, những chỗ như vậy sao mà ở được? Không biết có an toàn hay không, để nó đi cùng mẹ con Chung Khiết đi, bọn họ chưa từng sống ở nơi nào tốt, thích hợp với những chỗ như vậy, chúng ta thì ở không quen rồi. ”Lưu Hồng thật sự cảm thấy, chỗ mà Tần Hằng đặt sẵn thực sự không ra gì.
Tần Hằng không nói gì, chỉ cười mỉm, nếu bọn họ không đi theo thì quả là tốt.
“Mẹ, mình đi xem thử đi, nghe cái tên cũng không tồi.” Đinh Nhụy thuyết phục mẹ một cách ẩn ý.
Cuối cùng, Lưu Hồng vẫn là nghe lời của Đinh Nhụy, quyết định đi xem sao, Cao Nguyên lên xe, dẫn theo Đinh Nhụy bọn họ, dựa vào bản đồ lái xe về hướng Tử Huyên Khách Xá, Tần Hằng và Chung Khiết, Thái Tư tự bắt một chiếc xe, đi tới Tử Huyên Khách Xá.
Trên xe của Cao Nguyên Lưu Hồng yêu cầu Cao Nguyên đưa bọn họ dạo một vòng quanh thành phố Kim Lăng để ngắm cảnh buổi tối của thành phố Kim Lăng.
Cao Nguyên lái xe một cách thong dong trên những con đường rộng lớn của thành phố Kim Lăng.
Cầu vượt, nước sông sông Lăng lấp lánh, và tiếng hát lay động tâm hồn bên bờ. Khiến cho 3 người mẹ đến từ vùng huyện như Lưu Hồng, ca thán trước sự phồn hoa và hiện đại của Kim Lăng.
“Khách sạn đó đẹp quá” Lúc này, Lưu Hồng ngồi trên xe, tay chỉ về hướng một tòa nhà tráng lệ bên ngoài cửa sổ: “Nếu được ở trong đó thì tuyệt quá.”
Bà ta nói như vậy, chính là ám chỉ Cao Nguyên, bản thân thích chỗ đó, chỉ cần chỗ của Tần Hằng không tốt, thì dẫn bọn họ qua đây.
Cao Nguyên nhòm về phía cửa, là khách sạn Berkeley.
“Đây là khách sạn Berkeley là một trong những khách sạn bậc nhất của thành phố Kim Lăng, thường là người có chức có quyền, ông chủ lớn sẽ vào đó ở, giá thấp nhất một đêm cũng hơn 6 triệu” Cao Nguyên cười nhạt và nói.
Anh ta sao không hiểu ý của Lưu Hồng được, nếu chỉ có một mình Lưu Hồng, thì anh ta chịu tốn kém, để Lưu Hồng ở Berkeley cũng không sao, nhưng Lưu Hồng dẫn theo hai chị em, ngân sách lập tức lên gấp tư, cho dù thể diện anh ta tốt thế nào, cũng không thể chi nhiều tiền như vậy.
Nghe Cao Nguyên nói như vậy, Lưu Hồng bên ngoài thì bình thường, nhưng trong lòng khá thất vọng, xem ra những gì bà ta nghĩ về cậu ấm Cao Nguyên này, khác xa với đời thực.
“Đi xem khách sạn mà Tần Hằng đặt trước, nếu không được, thì con đặt một khách sạn khác cho mọi người, tuy không bằng Berkeley, nhưng sẽ không tệ bao nhiêu?, Vừa nói Cao Nguyên vừa lái xe về hướng Tử Huyên Khách Xá.