“Chị họ ơi là chị họ, chị nhìn xem chị đã tìm được một người bạn trai tốt thế nào này, đây chính là lương tâm cắn rứt.” Bành Nam cười và bước tới trước mặt Bành Mộng nói: “Chị còn muốn thứ rác rưởi này vào nhà chúng ta sao, tôi thấy chị muốn làm loạn nhà chúng ta rồi? Người lớn trong gia đình coi trọng chị như vậy! Chị lại mang loại người đó vào nhà, như vậy có xứng với nhà họ Bành không?”
Ở trong nhà họ Bành nơi mà Bành Mộng sinh sống, từ nhỏ cô đã luôn là người giỏi nhất so với các bạn cùng trang lứa, sau này lớn lên cô cũng giữ một vị trí quan trọng trong công việc kinh doanh của nhà họ Bành, được tất cả trưởng bối trong nhà đánh giá cao và yêu mến, chính vì điều này, Bành Mộng đã trở thành cái gai trong mắt của bạn bè cùng trang lứa, bọn họ đố kỵ và ganh ghét với Bành Mộng.
Bành Nam cũng là một trong số đó.
Nhân cơ hội này, Bành Nam dĩ nhiên muốn chà đạp Bành Mộng.
Nhưng Bành Mộng lúc này căn bản không để ý đến mấy lời chế giễu của Bành Nam, cô vẫn luôn dán mắt vào Tần Hằng, cô sợ rằng mình nhìn nhầm người, Bành Mộng đột nhiên đi tới bên cạnh Tần Hằng, hướng về phía Tần Hằng hét lớn: “Rõ ràng cô ta đang muốn vu khống anh, anh mau nói gì đi, nói với họ những gì cô ta nói đều là giả, anh vốn dĩ không làm mấy chuyện mà cô ta đã nói...”
Ánh mắt Tần Hằng cụp xuống, chẳng nói bất cứ câu nào. Bành Mộng tức giận, Tần Hằng của hiện tại khiến cô cảm thấy vô cùng thất vọng, người trước mắt cô căn bản không phải người đàn ông hung hăng một mình đánh gục hơn mười người đêm đó, hôm nay anh ta đúng là đồ nhát gan!
“Anh mau nói gì đi! Câm rồi sao...” Bành Mộng tức giận đến mức vỗ mạnh vào ngực Tần Hằng vài phát, cô đã khóc thành bộ dạng như này rồi vậy mà trong lòng Tần Hằng vẫn không một chút mảy may đau buồn, bất luận sự thật thế nào, chỉ cần Tần Hằng chịu nói ra, sợ là chỉ một cái lắc đầu, Bành Mộng cũng không chút do dự mà tin lời anh, nhưng Tần Hằng...
“Nói đi, mau nói gì đi chứ…” Bành Mộng gần như phát điên, đột nhiên hét lên một tiếng, tát vào mặt Tần Hằng một cái, móng tay cô cào một vết trên mặt Tần Hằng, những người khác đều bị dọa một trận, Bành Mộng trừng mắt đầy phẫn nộ nhìn Tần Hằng: “Tần Hằng, tôi hận anh…
Nói xong, Bành Mộng quay người bỏ chạy khỏi đám đông.
“Anh…anh, tên họ Tần kia, nếu Bành Mộng mà xảy ra chuyện gì, tôi không tha cho anh đâu!” Cổ Tuyết nói với Tần Hằng rồi nhanh chóng đuổi theo Bành Mộng: “Bành Mộng, đợi tớ…”
Lúc này, ánh mắt đang cụp xuống của Tần hằng mới từ từ hướng lên, nhìn về phía Bành Mộng rời đi, sau đó khẽ thở dài.
Tôi đã có Chung Khiết rồi, chỉ có thể xin lỗi cô.
Bành Mộng đi rồi, Tần Hằng càng trở thành mục tiêu của đám đông, Tần Hằng từ từ tách ra khỏi đám đông.
“Mau cút đi, cậu không xứng đáng ở đây.” Một tiểu thịt tươi đắc ý đẩy Tần Hằng muốn anh đi khỏi đây thật nhanh, Tần Hằng trợn mắt phẫn nộ nhìn anh ta, anh ta bị dọa đến co rúm người lại.
Kết quả cuối cùng cũng đã đạt được mục đích của Tạ Nhược Đồng, nhìn bóng lưng buồn chán của Tần Hằng lúc anh ta rời đi, ánh mắt Tạ Nhược Đồng lộ rõ vẻ lạnh lùng, miệng thì thào câu gì đó: “Tần Hằng, tôi đã nói với anh rồi, những áp bức và nhục nhã mà tôi phải chịu, tôi sẽ khiến anh phải trả giá gấp đôi…”
Vì chuyện này, Tần Hằng đã mất đi một ngày, có điều như này cũng tốt, ít nhất cũng khiến Bành Mộng từ bỏ được anh.
Đến buổi chiều, Tần Hằng tới công ty Xướng Mộng đón Chung Khiết về nhà, anh nói dối Chung Khiết rằng vết thương trên mặt anh là do anh không cẩn thận bị xước.
Lần này, hai người đặc biệt muốn ngồi xe bus về nhà, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thời gian giống như quay trở lại tháng ngày họ mới quen nhau.
“Anh sao vậy, sao trông anh không được vui?” Chung Khiết nắm lấy tay Tần Hằng, sau mấy ngày luyện tập ở công ty, Chung Khiết dần cũng thoát ra khỏi sự kiểm soát của Thái Tư.
“Anh không sao.” Tần Hằng giật mình, anh ý thức được rằng lúc ở bên canh Chung Khiết không nên nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này, anh cười rồi nhìn sang Chung Khiết: “Sao hôm nay trông em vui vẻ thế, từ lúc lên xe bus cứ thấy em lén cười gì đó.”
“Làm gì có chứ?” Mặc dù miệng thì nói không có nhưng trên mặt Chung Khiết đã cười tươi như hoa, ánh mắt linh hoạt của cô nhìn sang Tần Hằng: “Chị Trần nói, mấy ngày nay sẽ thu xếp để chúng em tới T thành tham gia ‘Hello Girl Group’,‘Hello Girl Group’ đang là chương trình tìm kiếm tài năng hot nhất hiện nay, nếu chúng em biểu hiện tốt, có thể sẽ được debut.”
“Vậy thì tốt rồi!” Tần Hằng cũng cảm thấy vui mừng thay cho Chung Khiết: “Đến lúc đó anh sẽ đi cùng em.”
“Không cần đâu, chị Trần nói trước tiên sẽ phải tập luyện tập trung ở T thành trước, chị ấy còn phải liên lạc với ban tổ chức cho chúng em đã, có thể sẽ mất nhiều ngày?” Chung Khiết nhìn vào mắt Tần Hằng, nói một cách nghiêm túc: “Anh còn phải ở lại trường tập trung học tập, dù sao anh đi cùng em cũng không giúp được gì, một mình em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Được.” Tần Hằng cố ý kéo dài câu này: “Nhưng anh sợ em đến T thành, sẽ bị người đàn ông khác cướp mất, dù sao thì thành phố rộng lớn mang tầm quốc tế như T thành, khắp nơi đều là trai đẹp, con nhà thế phiệt, còn anh chỉ là một sinh viên bình thường của đại học Kim Lăng.”
Chung Khiết cười một cách đắc ý, cô “kiêu ngạo” liếc nhìn Tần Hằng một cái: “Bây giờ anh đã biết được tầm quan trọng của em chưa, còn việc em có bị người khác cướp đi hay không, còn phải xem biểu hiện của anh thế nào, nếu anh làm em cảm thấy hài lòng, khi đến T thành, em sẽ nhắm chặt hai mắt lại.”
Nói xong, Chung Khiết khẽ lắc vai, nhẹ nhàng ho lên một tiếng.
Tần Hằng nhìn Chung Khiết cười không nói nên lời, đặt hai tay lên vai Chung Khiết, muốn bóp vai cho cô, trong lòng Chung Khiết lén cười giống như đạt được âm mưu của mình.
“Thoải mái không?”
“Cũng tàm tạm.”
“Vậy khi nào đến T thành, hay là em nhắm mắt lại đi?”
“Nhắm một bên mắt nhé.”
“Một bên thôi sao? Như này đã đủ thoải mái chưa? Rốt cuộc nhắm mấy mắt?”
“Nửa con mắt.”
….
Ba ngày sau, Chung Khiết cùng Trần Tịnh Dung và bốn thành viên nữa của nhóm nhạc V.I Girls, ngồi chuyến bay đến T thành, theo đuổi ước mơ được biểu diễn trong lòng họ bấy lâu nay.
Tần Hằng sau khi tiễn Chung Khiết thì trở về đại học Kim Lăng, âm thầm thêm “T thành” vào dự báo thời tiết trên điện thoại di động của mình.
Anh đến nhà ăn, gọi một phần ăn “mỳ xào vi cá” hai mươi tư ngàn, trong mỳ xào không có vi cá, nó được xào bởi một đầu bếp được gọi là “Dư Xích”.
Tần hằng cầm lấy bát mỳ xào tìm một chỗ ngồi xuống, vừa mới ăn được một miếng liền nghe thấy phía trước một giọng nói rất êm tai vang lên: “Có thể mời em ăn được không?”
Tần Hằng ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Bành Mộng đứng trước mặt mình.
Hôm nay Bành Mộng mặc một chiếc áo khoét nửa vai vải hoa với màu xanh tím làm chủ đạo, phía dưới mặc một chiếc quần ngắn màu xanh coban, rõ ràng làm cô ấy trông tinh tế và quý phái hơn hẳn.
Bành Mộng lúc này, thả lỏng hai tay sau lưng, nhìn Tần Hằng nở một nụ cười hiền lành, hành động ấy khiến những người nhìn cô đều không kìm lòng được mà cười cùng cô.
“Cô…” Miếng mì từ miệng Tần Hằng rơi xuống bát, hôm đó, Bành Mộng rõ ràng tỏ ra thất vọng về anh như vậy, tức giận như vậy, còn tát anh một cái sau đó chạy đi, tại sao bây giờ lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì thế này?
“Anh muốn hỏi tại sao hôm đó tôi lại tức giận như vậy, bây giờ lại xuất hiện trước mặt anh, đúng không?” Bành Mộng đã nói ra hết những hoài nghi trong lòng Tần Hằng, cô thỏai mái ngồi xuống trước mặt Tần Hằng.
“Thật lòng mà nói, lúc đó tôi thực sự rất tức giận, sau khi về đến nhà, tôi đã nằm trên giường khóc rất lâu. Tôi cảm thấy người đàn ông nhiệt huyết đã cứu tôi tối hôm đó không giống với những gì mà Tạ Nhược Đồng nói.” Bành Mộng nhìn ánh mắt của Tần Hằng, thủ thỉ nói: “Nhưng mà hôm sau tỉnh lại, cảm xúc của tôi cũng dần bình ổn trở lại, ba ngày qua, bản thân tôi đã nghĩ rất nhiều.”
“Tôi tin rằng, trong lời nói của Tạ Nhược Đồng có sự thật, nhưng chắc chắn có vài phần khuếch đại và giả dối, bởi vì ngày hôm đó anh có thể từ chối tôi nhanh như vậy, tôi không tin anh có thể giống như những gì cô ta nói, cầu xin cô ta quay lại. Lúc đó anh đang yêu Tạ Nhược Đồng, nói những lời đó trên Messenger căn bản cũng không phải chuyện gì quá bất thường, còn những lời mà cô ta nói, anh ở trong quán bar, chuốc say cô ta rồi đưa cô ta vào phòng, tôi tin anh tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện như vậy.”
“Có thể chính là tôi làm đó!” Tần hằng nhẹ giọng nói, có chút thất vọng.
“Bây giờ tôi càng khẳng định, chuyện đó không phải do anh làm” Nhìn vẻ mặt của Tần Hằng, Bành Mộng càng khẳng định trong lòng.
“Tùy cô đấy, có điều lần trước tôi đã nói rồi, tôi đồng ý đóng giả bạn trai cô cùng cô dự tiệc, sau này cô sẽ tha cho tôi.” Tần Hằng nhìn Bành Mộng nói, bất luận Bành Mộng có tình cảm gì với anh, Tần Hằng cũng không thể nào mập mờ với cô được nữa.
“Tôi hối hận rồi.” Bành Mộng thẳng thắn thừa nhận mà không hề quanh co lòng vòng.
“Cô…” Tần Hằng đột nhiên không biết bản thân phải làm gì, anh lại cúi đầu xuống ăn mỳ. Sau này anh sẽ không bao giờ tin lời Bành Mộng nữa, cho dù cô ấy có nói gì đi nữa, anh cũng coi như không nghe thấy, coi như con người này không tồn tại.
“Tần Hằng, anh giận rồi sao?” Bành Mộng nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nhìn Tần Hằng hỏi.
Tần Hằng chỉ chú tâm ăn mỳ, những lời Bành Mộng nói anh đều không để tâm, Tần Hằng có gì muốn nói với cô đâu chứ?
“Tần Hằng, anh là đàn ông, đừng tức giận với tôi mà…” Bành Mộng vươn tay ra muốn chạm vào vai Tần Hằng, không ngờ phản ứng của Tần Hằng dữ dội đến vậy, anh hất tay Bành Mộng ra.
“A…” Bành Mộng dường như thấy đau nên đã kêu lên.
“Cô sao vậy?” Lúc Tần Hằng hất tay cô ra, hình như đã làm đau ngón tay cái của cô, nghe thấy Bành Mộng kêu lên, hỏi một câu trong vô thức.
Bành Mộng nắm ngón tay cái lại, cau mày nhìn Tần Hằng.
“Để tôi xem nào.” Tần Hằng bỏ đũa xuống, nắm lấy tay Bành Mộng, khoảnh khắc anh chạm vào tay Bành Mộng, trái tim của anh bất ngờ đập nhanh, chuyển sự chú ý sang Bành Mộng.
“Sao rồi?” Tần Hằng nhẹ nhàng dịu dàng giúp Bành Mộng.
“Ổn hơn rồi!” Mặt Bành Mộng giống như đang cười, nhìn vào vết sẹo nhỏ trên gò má Tần Hằng, Bành Mộng nhẹ nhàng hỏi, vừa ăn năn hối lỗi vừa ân cần quan tâm: “Mặt anh có đau không?”
Tần Hằng nhẹ nhàng liếc nhìn Bành Mộng một cái, trong đầu anh lại xuất khung cảnh ngày hôm đó, Bành Mộng dáng vẻ bi thương tát anh một cái rất mạnh.
“Được rồi.” Tần Hằng buông tay Bành Mộng.
“Xin lỗi, là do tôi quá kích động.” Bành Mộng cảm thấy đau lòng.
Tần Hằng không nói gì, cúi đầu ăn mỳ.
“Có thể mời tôi ăn mỳ không?” Bành Mộng lại nhẹ giọng hỏi.
Tần Hằng liếc nhìn Bành Mộng một cái, cô nhìn anh với ánh mắt chờ đợi: “Tôi đi gọi thêm cho cô một phần.”
Lúc này, Tần Hằng đã quên rồi, vừa rồi đã tự dặn với lòng mình, cho dù Bành Mộng nói gì cũng không để ý tới cô.
“Không cần đâu.” Bành Mộng cười với vẻ đáng yêu, cô đứng dậy, cầm lấy một đôi đũa khác, ngồi xuống trước mặt Tần Hằng: “Có thể ăn chung bát này không?”
“Tùy cô.” Tần Hằng nói với tâm trạng phức tạp, vừa cúi đầu ăn mỳ, lúc đang ăn, một đôi đũa dè dặt duỗi ra, Tần Hằng ngừng lại.
Tần Hằng và Bành Mộng đều có cảm giác rất kỳ lạ.
Bành Mộng nhẹ nhàng đưa vào miệng, ăn rất ngon lành.
Như vậy, Bành Mộng và Tần Hằng mỗi người một chiếc đũa, ăn cùng một bát mỳ, không biết đã thu hút bao nhiêu bạn học nam trong nhà ăn.
Bành Mộng gắp một miếng mỳ, nhẹ nhàng nhai trong miệng, sợi mỳ này rất dài, ăn mãi không đứt, dần dần, sợi mỳ được kéo thẳng ra. Bành Mộng kinh ngạc nhìn đầu kia của sợi mỳ, nó nằm trong miệng Tần Hằng.
Bành Mộng và Tần Hằng, hai người mở to mắt nhìn nhau, mặt Tần Hằng đỏ lên, lập tức cắn đứt sợi mỳ, sợi mỳ bị bắn lên cằm Bành Mộng.
“Xin lỗi…” Tần Hằng vội vàng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Tần Hằng, Bành Mộng không kìm được bất giác cười thật xinh đẹp.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Bành Mộng lúc cười, Tần Hằng ngẩn người, nụ cười của Bành Mộng như có ma lực, khiến Tần Hằng cũng cười theo như một kẻ ngốc…