[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 88: Đội trưởng và người hát chính





Ngay lúc Tần Hằng và Bành Mộng đang sững sờ, messenger của Tần Hằng vang lên, anh mở ra xem, là cuộc gọi video của Chung Khiết.

Tần Hằng có chút lo lắng nhìn sang Bành Mộng, sau đó kết nối cuộc gọi video.

Dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều của Chung Khiết xuất hiện trên màn hình điện thoại, đến T thành thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô đã nóng lòng gọi video cho Tần Hằng.

“Tần Hằng, anh đang ở đâu đấy?” Chung Khiết nở một nụ cười ngọt ngào trong màn hình điện thoại.

“Anh đang ở nhà ăn ăn cơm, em nhìn đi, anh đang ăn mỳ xào.” Tần Hằng quay sang đĩa mỳ xào đang đặt trên bàn.

“Ơ, sao lại có hai đôi đũa?” Chung Khiết thấy kỳ lạ.

“À…” Một chút hoảng sợ chợt thoáng qua trên khuôn mặt Tần Hằng, ngay sau đó anh lại cười một cách thoải mái: “Vừa rồi anh không cẩn thận nên làm rơi đũa xuống đất, đành phải lấy một đôi khác.”

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn nắm chặt màn hình điện thoại, khóe mắt Bành Mộng khẽ run lên.

“Anh cẩn thận chút.” Chung Khiết cũng không quan tâm thêm quá nhiều, cô khoe chỗ mà mình sẽ ở: “Anh nhìn này, đây là phòng luyện tập mà chị Tịnh Dung tìm cho bọn em, trước khi tham gia chương trình tuyển chọn, bọn em đều tập luyện tập trung tại đây…”

“Ồ, xem ra chỗ ở cũng không tệ nhỉ.” Tần Hằng hỏi cô một cách đầy quan tâm: “Chị Trần nói bọn em phải ở T thành khoảng bao nhiêu ngày nữa? Thật sự không cần anh đến T thành cùng em sao?”


“Khoảng hơn một tuần, em nói rồi không cần anh đến đâu, anh đến đây em còn phải chăm sóc anh ý.” Chung Khiết nói trêu đùa.

“Được rồi, ở T thành nhớ chăm sóc tốt bản thân nhé, nếu về mà có bệnh gì thì biết tay anh.” Tần Hằng nói với giọng cưng chiều.

Nói thêm với Tần Hằng được vài câu, Chung Khiết cúp điện thoại.

“Anh rất yêu bạn gái của mình nhỉ.” Bành Mộng vừa nói vừa cười điềm đạm.

“Đúng vậy, vậy nên cô hiểu rồi chứ?” Sau khi nói chuyện video với Chung Khiết xong, trái tim Tần Hằng lại kiên định trở lại, anh bắt buộc phải vạch rõ ranh giới với Bành Mộng càng sớm càng tốt, không phải sợ Bành Mộng càng ngày càng lún sâu mà là sợ bản thân mình sẽ thích Bành Mộng.

“Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn sẽ theo đuổi anh, tôi đã nói rồi, có lẽ qua một thời gian nữa, anh sẽ hiểu ra, tôi mới là người môn đăng hộ đối nhất với anh.” Bành Mộng không có một chút gì muốn trốn tránh hiện thực, cũng không giấu diễm tình cảm của mình với Tần Hằng.

Bành Mộng khiến Tần Hằng không còn lời nào để nói.

Tần Hằng đột nhiên có chút tức giận, Bành Mộng làm vậy là đang cố ý phá vỡ anh và Chung Khiết.

Tần Hằng liếc nhìn Bành Mộng có chút bất mãn, đứng dậy rời khỏi nhà ăn.

Khuôn mặt Bành Mộng vẫn giữ nụ cười điềm đạm, ánh mắt của cô dần dần chuyển sang đĩa mỳ xào trên bàn, cầm đũa lên, ăn rất từ tốn, trong lòng có chút buồn bực.

Trong phòng tập ở T thành lúc này.

Trần Tịnh Dung gọi Chung Khiết và những người khác lại, năm cô gái từ khoảng khắc đặt chân đến T thành, trong lòng ai cũng đều cảm thấy phấn khởi hân hoan.

Bởi vì sở dĩ họ đến công ty Xướng Mộng là để làm nghệ sĩ, chính là muốn nổi tiếng và kiếm tiền, bây giờ đến T thành tham gia cuộc tuyển chọn lần này, mới được coi là chính thức đặt chân vào giới giải trí, họ dĩ nhiên vô cùng coi trọng mà mong đợi chuyến đi đến T thành lần này.

“Trạng thái tinh thần của mọi người lúc này đều rất tốt, chị hi vọng trong mấy ngày này, các em có thể giữ vững tinh thần như vậy, đến khi chúng ta thành công tham gia vào cuộc tuyển chọn lần này.” Trần Tịnh Dung đứng trước Chung Khiết và những người khác khẳng định thái độ của họ.

“Các em cũng biết đấy, ‘Hello Girl Group’ là chương trình tuyển chọn tài năng hot nhất trên mạng hiện nay, hơn nữa nhà tài trợ của ‘Hello Girl Group’ là Hạ Vũ Thần lần này đặc biệt mời bốn ngôi sao nổi tiếng Châu Kiệt Luân, Tạ Đình Phong, Dung Tổ Nhi, Trương Tịnh Dĩnh đến làm giám khảo chương trình, họ rất được chú ý trong giới giải trí…”

Hạ Vũ Thần là tài phiệt đời thứ hai vô cùng nổi tiếng ở Trong nước, mặc dù tiếng tăm không bằng với Vương Tư Thông, nhưng xét về thành tích và độ giàu có mà đích thân hai người tự tạo ra bằng công sức của mình, Hạ Vũ Thần thậm chí còn vượt mặt cả Vương Tư Thông.

Những lời Trần Tịnh Dung nói, Chung Khiết và những người khác đều đã đọc trên mạng hết rồi.

Nhan Hiểu và hai người nữa, từ lúc xuống máy bay đều cảm thấy tràn đầy sức lực, họ nhất định phải thể hiện bản thân thật tốt trong cuộc tuyển chọn lần này, tranh thủ cơ hội để nổi tiếng.

Đám người Nhan Hiểu trang điểm rất tinh tế, họ cảm thấy sân khấu tuyển chọn tài năng được quan tâm cao độ như vậy, cho dù là lúc họ tập luyện, rất có thể sẽ có phóng viên đến phỏng vấn họ, họ cần phải biểu hiện bản thân mình tốt nhất trước mặt phóng viên.


Khi nghe Trần Tịnh Dung nói những lời đó, ngón tay của Nhan Hiểu nhẹ nhàng quấn quanh tóc, trong đầu đang mơ đến cảnh tượng bản thân nhận phỏng vấn của phóng viên, và phải làm thế nào để có thể thu hút sự chú ý trước mặt ban giám khảo.

“.…Bây giờ sắp phải debut rồi, cũng là lúc phải quyết định xem ai sẽ là đội trưởng và người hát chính trong V.I Girls…”

Nghe thấy vậy, sự chú ý của Nhan Hiểu lập tức bị kéo lại, ánh mắt của những người khác cũng đều tập trung vào khuôn mặt của Trần Tịnh Dung.

Thân phận đội trưởng thực sự vô cùng quan trọng, trong các trường hợp bình thường, mỗi khi được nhận phỏng vấn sẽ đều do đội trường thay mặt các thành viên trong nhóm trả lời. Đội trưởng cũng chắc chắn là người mà phần lớn fan hâm mộ đều sẽ nhớ tên, đội trưởng cũng là người hát chính, lúc hát thì phần lớn tầm quan sát của khán giả đều sẽ bị thu hút vào người hát chính.

Nhan Hiểu vẫn luôn muốn giành hai vị trí này, đồng thời cô cảm thấy, với biểu hiện hàng ngày của mình, cô là lựa chọn tốt nhất cho hai vị trí này, mối lo ngại của cô ấy lúc này là không biết Trần Tịnh Dung có để cô đảm nhiệm hai vị trí này không.

“Sau những ngày tháng cùng nhau tập luyện, đối với năng lực của mọi người, có lẽ trong lòng mọi người cũng có những thước đo riêng, kết quả hôm nay do tôi và các thầy cô khác cùng nhau chọn lựa. Tôi hi vọng trong lòng mọi người sẽ có nhận định đúng đắn về kết quả này, người không được chọn không đồng nghĩa với việc năng lực của bạn không đủ, chỉ là đối phương phù hợp với vị trí này mà thôi, tất cả những nỗ lực mà chúng ta đã làm đều vì muốn cả đội ngày càng tốt hơn…”

Nhan Hiểu nhìn Trần Tịnh Dung với ánh mắt như phát sáng, chị Trần không hổ danh là người dẫn đội, nếu như trực tiếp tuyên bố mình là đội trưởng, chắc chắn trong lòng những người khác đều cảm thấy không thoải mái. Đây gọi là để cho họ có thời gian chuẩn bị tinh thần, nói vài lời dễ chịu an ủi họ, như vậy cũng không đến mức quá xấu hổ, để họ toàn tâm toàn ý làm bức phông nền hoàn hảo cho cô, tránh việc sau đó cô phải nói những lời tốt đẹp với họ, giúp cô bớt lo vài phần, chị Trần thật biết nghĩ cho cô.

“Hừm hừm…” Trần Tịnh Dung hắng giọng: “Qua quyết định chung của tôi và một vài thầy cô, Á Nhiên sẽ đảm nhiệm vai trò đội trưởng, Chung Khiết sẽ hát chính…”

Ớ...Nụ cười của Nhan Hiểu cứng đờ trên mặt, cô nhất thời không phải ứng kịp, chị Trần vừa mới nói cái gì? Quách Á Nhiên là đội trưởng, Chung Khiết hát chính, còn cô chẳng là cái gì sao?

Như vậy thật không công bằng.

“Chị Trần, có phải chị nói sai rồi không, bọn họ…em…” Nhan Hiểu nhìn Quách Á Nhiên và Chung Khiết với vẻ mặt khó tin.

Trần Tịnh Dung khẽ thở một hơi thật dài, cô biết Nhan Hiểu có thể sẽ thắc mắc về quyết định của họ, vậy nên trước đó mới cố ý nói những điều như vậy.

“Nhan Hiểu, em nghe chị nói, Á Nhiên là người lớn tuổi nhất chín chắn nhất trong số các em, hơn nữa lúc còn học đại học đã từng làm MC, khả năng ứng biến rất tốt…”

“Á Nhiên em công nhận.”

Ánh mắt của Trần Tịnh Dung như dính chặt vào mặt Chung Khiết: “Nhưng vị trí hát chính, tại sao lại để cô ta phụ trách. Chị Trần, xét về kỹ năng ca hát, tố chất âm nhạc, cảm xúc trong âm nhạc, em đâu có chỗ nào thua kém cô ta, tại sao lại là cô ta mà không phải em?”

“Nhan Hiểu, thái độ của em như này là sao, có phải em cảm thấy chị và các thầy cô không công bằng đúng không?” Trần Tịnh Dung rất không hài lòng với thái độ công khai chất vất của Nhan Hiểu: “Em cảm thấy em mới xứng đáng làm người hát chính đúng không? Vậy được rồi, em tự hát đi, những người khác không đồng hành cùng em nữa, buổi tuyển chọn sắp tới, em tham gia một mình đi!”

“Chị Trần, em sai rồi.” Nhan Hiểu vội vàng nhận lỗi với Trần Tịnh Dung, Trần Tịnh Dung là quản lý của họ, nếu như cô không chịu nghe lời, Trần Tịnh Dung hoàn toàn có quyền trừng phạt Nhan Hiểu, cấm thi đấu, thậm chí là đổi người.

Trần Tịnh Dung nhìn Nhan Hiểu với ánh mắt tiếc hận sắt không rèn thành thép được, cô vừa nói rồi, tất cả mọi thứ đều do cả đoàn đội quyết định, dĩ nhiên, Nhan Hiểu không để lời nói của cô vào trong đầu.

“Em hát rất hay, nhưng giọng hát của em lại không dễ nhận biết như của Chung Khiết, hơn nữa kỹ năng nhảy của Chung Khiết cũng tốt hơn em một chút, xét về tổng thể, chị và các thầy cô đã quyết định để Chung Khiết hát chính.” Trần Tịnh Dung nói với Nhan Hiểu, Chung Khiết và tất cả những cô gái ở đây đều do Trần Tịnh Dung khai thác tài năng, cô sao có thể bên trọng bên khinh chứ: “Nhan Hiểu, người hát chính chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, chỉ cần bản thân có thực lực, các em có thể bộc lộ hết tài năng của mình. Chị hi vọng em, và tất cả những người ở đây phải nhớ rằng, các em là một tập thể…”


“Em biết rồi, chị Trần.” Nhan Hiểu cúi đầu nhìn Trần Tịnh Dung, trong lòng vẫn không cam tâm.

“Biết sai là tốt rồi.” Trần Tịnh Dung cười nhẹ xoa xoa vào má Nhan Hiểu, sau đó dặn dò họ vài câu, cuối cùng vỗ vỗ tay: “Được rồi, những lời cần nói chị đã nói hết rồi, bây giờ mọi người bắt đầu luyện tập thôi, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa đâu.”

Đám người Chung Khiết lại bắt đầu tập luyện cùng giáo viên, Trần Tịnh Dung đứng bên cạnh quan sát một lúc rồi ra ngoài có việc.

Chín giờ tối.

Chung Khiết và các cô gái cuối cùng cũng kết thúc luyện tập, họ bắt đầu bước ra khỏi phòng tập.

“Đừng cho rằng thành hát chính rồi thì ghê gớm lắm, đến lúc lên sân khấu, giám khảo và khán giả thích nhìn ai vẫn chưa chắc đâu!” Nhan Hiểu, Lâm Kiều và Trương Hiểu Nhã đi cùng nhau, khi đi ngang qua Chung Khiết, bọn họ liếc nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

Chung Khiết lặng lẽ nhìn Nhan Hiểu, đây rõ ràng là quyết định của chị Trần và các giáo viên, tại sao Nhan Hiểu lại đổ hết lên đầu mình chứ?

“Con nhỏ đê tiện, đừng cho rằng bản thân được hát chính rồi cướp hết danh tiếng của tôi, trong mắt của tôi, cô mãi mãi chỉ là một ngọn cỏ ven đường không đáng để người khác quan tâm mà thôi, biết chưa!” Nhan Hiểu ôm lấy cánh tay, tiến về trước Chung Khiết với ánh mắt nham hiểm, giọng nói u ám.

Chung Khiết chỉ nhìn cô ta với ánh mắt có chút oan ức.

“Nhìn con nhóc đê tiện này xem, bị tớ dọa đến ngốc luôn rồi!” Nhan Hiểu đẩy Chung Khiết một cái, cười lên đầy đắc ý, sau đó bước ra khỏi tòa nhà chỗ phòng tập cùng Lâm Kiều.

“Bíp bíp!” Một chiếc Porsche màu vàng tươi từ từ dừng lại trước mặt Nhan Hiểu, cửa xe mở ra, Đường Ba, bạn trai Nhan Hiểu với trang phục Hip-hop, bước xuống từ chiếc xe, anh ta cũng thích âm nhạc, lần này anh ta đích thân từ Kim Lăng đến chỗ Nhan Hiểu.

“Anh yêu, anh đến rồi à?” Nhan Hiểu đi đến trước mặt Đường Ba, đánh anh ta một cái.

“Sao vậy em yêu, sao trông dáng vẻ của ba người lại không vui vậy?” Đường Ba bóp bóp mặt Nhan Hiểu nói.

“Còn không phải vì con bé quê mùa xấu xí xuất thân nhà quê trong nhóm em sao, chị trần vậy mà lại để cô ta giữ vị trí hát chính, chị ấy phải biết rằng em hát hay hơn cô ta rất nhiều chứ, em đoán chắc chắn là con bé đê tiện đó đã lén lút đến phòng của giáo viên bọn em làm điều gì đó ghê tởm rồi, nếu không sao họ có thể chọn cô ta mà không phải em chứ?” Nhan Hiểu hừ một tiếng, nói với giọng giận dữ.