Hàn Vân Tịch đã cùng Long Phi Dạ đi tới Dược Quỷ Cốc nhiều lần, mỗi lần đều là vội vã đi, vội vã về, vội vã xin thuốc cứu người.
Nhưng lần này lại khác nhau hoàn toàn.
Trong xe ngựa, Long Phi Dạ không gấp, Hàn Vân Tịch gấp. Nếu như không phải vì vết thương sau lưng nàng vừa mới khôi phục, Long Phi Dạ cũng không đồng ý, phỏng chừng lúc này sẽ không ngồi xe ngựa đi tới Dược Quỷ Cốc mà đang trực tiếp cưỡi ngựa đi cho nhanh.
Trong xe ngựa, Long Phi Dạ vẫn như mọi lần, lười biếng, nằm trên ghế ỷ. Trên tay hắn cầm một quyển kinh tịch.
Nhìn bộ dạng hắn an tĩnh như thế, để cho Hàn Vân Tịch nhớ tới những ngày đó ở vườn Mai Giang Nam. Nàng cũng không muốn quấy rầy hắn, nhưng quả thực không nhịn được.
Do dự một hồi, Hàn Vân Tịch liền mở miệng, "Điện hạ, chàng mang theo bao nhiêu Ám Vệ?"
Long Phi Dạ vẫn chuyên chú đọc cuốn sách, nhàn nhạt nói, "Mấy người."
"Không đủ chứ?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi. Trời mới biết nàng đang suy nghĩ đi Dược Quỷ Cốc để bắt đền hay là có ý nghĩ gì khác!
Lúc này Long Phi Dạ mới giương mắt nhìn nàng, "Mang theo Bản vương còn chưa đủ sao?"
Hắn mang Ám Vệ chẳng qua là vì thói quen mà thôi, cũng không phải là để đối phó với Cổ Thất Sát. Cổ Thất Sát đã hai lần bại dưới tay hắn, căn bản là bị hắn đá ra khỏi phạm vi cần đề phòng.
Cổ Thất Sát trộn thuốc giả trong giải dược mi độc, chắc hẳn là muốn lừa gạt phân lượng, cất giấu làm của riêng mà thôi, cũng không phải thủ đoạn gì to tát.
Trong chuyện phân lượng thuốc giải này, chung quy, Hàn Vân Tịch sẽ không tin tưởng Cổ Thất Sát, mà sẽ tin hắn.
( niềm tin chưa, vợ tin chồng 🙄)
Cho nên, chuyến này, Long Phi Dạ cũng không để trong lòng. Đến lúc đó, Hàn Vân Tịch muốn làm cái gì, hắn tuỳ theo ý nàng là được.
Được rồi, Hàn Vân Tịch thừa nhận mình lo ngại.
Thấy biểu tình Long Phi Dạ như vậy, nàng cười giỡn, nói, " Có võ công của điện hạ cộng thêm Độc Thuật của Thần Thiếp. Chúng ta có thể đả kích cả thiên hạ, không có địch thủ, chàng dẫn ta hành tẩu giang hồ đi!"
Ai biết, Long Phi Dạ lại nói một câu, "Không rảnh", sau đó tiếp tục cúi đầu, đọc sách.
Đột nhiên, Hàn Vân Tịch không biết nói cái gì cho phải. Nàng rõ ràng là đang nói đùa, hắn không nghe ra ý đùa sao?
Trên thực tế, ý Long Phi Dạ là không rảnh tán gẫu cùng nàng, chính Hàn Vân Tịch không hiểu ý hắn. Bất quá, nàng im miệng liền kết thúc đề tài.
Từ nhỏ đến lớn, Long Phi Dạ đều thích đọc sách. Hắn ghét nhất một chuyện, chính là thời điểm đang đọc sách bị người khác quấy rầy.
Thật ra, Hàn Vân Tịch cũng mang theo Y Thư, Độc Kinh. Nhưng cùng Long Phi Dạ ngồi chung một chiếc xe ngựa, nàng không thể giữ tâm mình yên ổn. Cho dù có đọc sách, cũng không hiểu cái gì.
Thật ra, không chỉ ngồi chung một chiếc xe ngựa, chính là trong Tần Vương phủ, chỉ cần biết Long Phi Dạ đang ở trong phủ, nàng cũng rất khó tập trung làm việc. Ngược lại, thời điểm Long Phi Dạ vắng mặt, nàng thường thường ở một mình, yên lặng, làm việc bận rộn. Đôi khi nàng tập trung tới mức không biết hắn đã trở lại Vương phủ từ khi nào.
Mới qua một ngày, theo tốc độ xe ngựa này, muốn đến Dược Quỷ Cốc, nhanh nhất cũng phải đi mất hai ngày. Hàn Vân Tịch lấy ra bình giải dược mi độc, cầm trên tay, vuốt vuốt.
Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nàng liền đem thuốc bột không có hiệu quả trong giải dược tách ra, cất vào trong bình sứ khác. Mà bình sứ trắng đang cầm trong tay, chính là giải dược thật.
Một bình sứ vốn đựng là tám phần giải dược, mà nay, tách ra bốn phần thuốc bột không hiệu quả. Bây giờ, phân lượng giải dược chân chính cũng còn lại nhiều nhất là bốn, năm phần. Cho nên, Cổ Thất Sát ăn bớt của Điện hạ bốn phần giải dược!
Số liệu mặt ngoài là như vậy, nhưng Hàn Vân Tịch cũng không ngu ngốc như vậy.
Bởi vì, dựa theo Hàn Vân Tịch tính toán phân lượng xà quả, nếu như dùng hết xà quả, ít nhất, có thể chế ra hỗn hợp vừa đầy một bình sứ. Bây giờ trong tay nàng cũng chỉ có đại khái bốn phần giải dược, cho nên, Cổ Thất Sát ăn bớt của Long Phi Dạ mất sáu phần giải dược!
Hàn Vân Tịch cũng không biết phân lượng di thiên Hồng Liên cùng gấu Xuyên nhiều ít thế nào. Cho nên, vẫn tồn tại một loại tình huống khác. Có thể Cố Thất Thiếu đã không dùng hết xà quả, mà dùng hết gấu Xuyên cùng di thiên Hồng Liên chế giải dược. Nếu như vậy, sẽ chế biến ra lượng giải dược không đầy một bình sứ. Tóm lại, nàng không biết Cổ Thất Sát ăn bớt của Long Phi Dạ bao nhiêu phần thuốc.
Hàn Vân Tịch yên lặng tính toán một phen, đem giải dược cùng thuốc bột không hiệu quả để trước mặt Long Phi Dạ, "Điện hạ..."
"Ừm." Long Phi Dạ chẳng qua là thuận miệng, ứng lại nàng một câu.
Hàn Vân Tịch lại đi sang bên cạng, ngồi xuống. Nàng nói cùng Long Phi Dạ hai trường hợp nàng vừa tính toán ra. Nàng nói chi tiết, rành mạch, rõ ràng, ý tứ không muốn để cho Cố Thất Thiếu được hưởng lợi sái.
Ngay từ đầu, Long Phi Dạ cũng không nói gì, nhưng rất nhanh, hắn liền ngẩng đầu, nhìn Hàn Vân Tịch.
"Điện hạ, ta lấy phân lượng xà quả làm tiêu chuẩn, tính ra hai trường hợp này, chính là một hào tiền cũng phải đòi lại." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Long Phi Dạ nhìn nàng, không lên tiếng.
Lúc này, Hàn Vân Tịch mới nhận ra được người này có cái gì không đúng. Nàng đang muốn mở miệng, Long Phi Dạ lại ôm cổ nàng, ôm nàng vào trong ngực, kiềm chế nàng.
Không giải thích được!
Hàn Vân Tịch muốn giãy giụa, ai biết, Long Phi Dạ lạnh lùng cảnh cáo nói, "Bản vương không rảnh, nếu nàng lại làm ồn thì liền ném ra ngoài."
Giờ Hàn Vân Tịch mới hiểu được hàm nghĩa câu "Không rảnh" của người này vừa mới nói lúc trước. Trong nháy mắt, nàng ngồi im lặng trong lòng hắn, ngây ngốc.
Phu xe bên ngoài một mực nghe lén động tĩnh bên trong, nghe được lời này của Tần Vương điện hạ, trong bụng không nhịn được cảm khái. Vương phi nương nương với kẻ khác không thể giống nhau. Đổi thành người khác làm ồn lúc điện hạ đọc sách, điện hạ nơi nào còn nói nhảm cảnh cáo, đã sớm trực tiếp đá một cước ra ngoài.
Hàn Vân Tịch thức thời, im miệng, tựa vào trong ngực Long Phi Dạ, đúng dịp thấy quyển sách trong tay hắn. Lúc này nàng mới phát hiện, đây là một quyển ghi chép bằng tay những thông tin về ba Đại Mã Trang của Bắc Lịch Quốc.
Long Phi Dạ lật tới một trang này, ghi lại tình huống Thiên Trạch Mã trang.
Trời mới biết từ nơi nào Long Phi Dạ làm được một cuốn sách cơ mật như vậy. Nếu là người khác, giỏi lắm cũng biết được một ít tin tức, còn hắn thì làm thành một cuốn sách. Nếu được nhìn cuốn sách này một cái thì liền xong, liền nắm giữ ba Đại Mã Trang Bắc Lịch trong lòng. Nói cách khác, cũng chính là nắm giữ mạch sống của Bắc Lịch.
Một hồi trước, nội gian Bắc Lịch trà trộn vào Thiên Ninh là chuyện khiêu khích cực lớn, người này nhìn như bất động thanh sắc, thật ra, đã sớm có hành động đối với Bắc Lịch. Hàn Vân Tịch biết, ba Đại Mã Trang Bắc Lịch này không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay Long Phi Dạ.
Liên quan tới Bắc Lịch, nàng còn muốn hỏi nhiều, nhưng nghĩ tới Long Phi Dạ vừa mới cảnh cáo, nàng lặng lẽ không lên tiếng.
Ai ngờ, trong chốc lát, Long Phi Dạ lại nhàn nhạt hỏi, "Nàng đọc xong rồi sao?"
Hàn Vân Tịch đúng là đã đọc, "Ta đọc xong."
Long Phi Dạ lật một trang, đem sách thả xuống thấp hơn một ít, một bên nhìn, vừa nói, "Mượn Ôn dịch ngựa lần này, người của chúng ta đã đánh vào Thiên Trạch Mã trang. Ngày hôm qua vừa mới lấy được một tin tức không tốt. Trên thực tế, nắm quyền điều khiển Thiên Trạch Mã trang không phải trong tay Hoàng Tử Bắc Lịch, mà ở trong tay Quân Diệc Tà."
Trọng điểm những lời này của Long Phi Dạ hẳn là "Quân Diệc Tà", nhưng toàn bộ sự chú ý của Hàn Vân Tịch lại ở trên hai chữ "Chúng ta". Hắn vừa mới nói "Chúng ta"!
Đây có tính là hai người lại tiến thêm một bước hay không?
Cái này so với rúc vào trong ngực chàng, thiếp còn cảm giác chúng ta gần hơn một chút.
Điện hạ, có thể cùng chàng kề vai chiến đấu là vinh hạnh lớn nhất đời này của Thần Thiếp!
Hàn Vân Tịch lòng tràn đầy hoan hỉ, nghiêm túc nói, "Điện hạ, thật ra, Quân Diệc Tà rất dễ đối phó."
"Lời của nàng phải hiểu thế nào?" Long Phi Dạ không hiểu.
"Lấy độc trị độc. Hắn am hiểu nhất là độc, cho nên, độc cũng chính là nhược điểm của hắn. Không có ai nghĩ đến điều này, ở lĩnh vực mình am hiểu nhất, vĩnh viễn phải học cách cẩn thận, giữ sự phòng bị." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Long Phi Dạ rất tán thành gật đầu, "Nàng thì sao? Đối phó với nàng, có phải cũng lấy độc trị độc?"
"Chàng phải đối phó ta sao?" Hàn Vân Tịch cười.
"Cần không?" Long Phi Dạ hỏi ngược lại.
"Dĩ nhiên không cần!" Hàn Vân Tịch không chút suy nghĩ trả lời.
"Ừ, vẫn luôn không cần." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.
Hàn Vân Tịch cảm thấy lời này nghe thật kỳ quái, nhưng lại không nói ra kỳ quái ở chỗ nào. Bờ môi Long Phi Dạ dâng lên một nụ cười, cũng không giải thích nhiều, tiếp tục xem sách.
Hàn Vân Tịch cũng không có suy nghĩ nhiều, cùng hắn một đọc sách. Bọn họ cứ nhìn một chút, lại liền bàn tới Bắc lịch một chút.
Trò chuyện một chút, Hàn Vân Tịch chuyển mấy lần vị trí, làm cho mình tựa sát vào hắn được thoải mái nhiều hơn chút. Động tác của nàng rất tự nhiên, mà Long Phi Dạ cũng không chú ý, phảng phất đã thành thói quen.
Phu xe ở bên ngoài một mực nghe ngóng động tĩnh, trong lòng cảm khái vô hạn, "Tần Vương điện hạ, không phải ngài đã nói, nếu lại làm ồn liền vứt ra ngoài sao? Tại sao bây giờ lại trò chuyện không ngừng?"
Xe ngựa đi nhanh như bay, khoảng cách tới Dược Quỷ Cốc càng ngày càng gần.
Ai biết, lúc cách Dược Quỷ Cốc chỉ còn nửa ngày chặng đường, có người từ trong bụi cỏ nhảy bổ ra, đứng ở giữa đường, ý đồ ngăn xe ngựa Long Phi Dạ lại.
Xe ngựa của Long Phi Dạ há lại có thể tùy tiện cản được?
Phu xe thấy người giữa đường, cũng không do dự, càng không có chuyện đi chậm lại, vẫn đi như bay về phía trước.
Ai ngờ, người kia lại hô to, "Hàn Vân Tịch, ngươi đi xuống xe cho ta!"
Long Phi Dạ tất nhiên nhận ra được có người cản đường, Hàn Vân Tịch thì cái gì cũng không biết. Nàng thật bất ngờ, vén màn xe lên, lại thấy cách đó không xa có một nguòi đang đứng giữa đường. Không phải ai khác, mà chính là Mộc Linh Nhi, mất tích gần một năm nay không thấy!
Mắt thấy xe ngựa liền muốn xông tới, Mộc Linh Nhi còn chưa tránh ra, Hàn Vân Tịch lập tức lệnh cho phu xe dừng xe.
Thật sự là thắng xe gấp, thiếu chút xíu nữa liền đụng phải Mộc Linh Nhi Phi. Nhưng mà, khí chất đó, không lẫn chút tạp chất trên khuôn mặt nhỏ nhắn Mộc Linh Nhi. Không thấy trên mặt nàng có chút sợ hãi nào, ngược lại, viết đầy tức giận.
Nha đầu này thế nào xuất hiện ở đây?
Hàn Vân Tịch ngồi trên xe ngựa thật cao, nhìn nàng ta, "Tìm ta làm gì?"
Mộc Linh Nhi rút trường kiếm ra, nhắm thẳng vào tới, "Hàn Vân Tịch, ngươi là nữ nhân cực kỳ dối trá mà ta từng gặp. Lập tức đem Ách Bà Bà giao ra! Nếu không, đừng trách ta không khách khí!"
Hàn Vân Tịch không giải thích được, "Ngươi có ý gì?"
"Ta có ý gì, trong lòng ngươi biết rõ, ngươi bớt giả bộ! Lập tức giao Ách Bà Bà ra. Nếu không, ngươi chịu chết đi!" Mộc Linh Nhi vô cùng tức giận.
Hàn Vân Tịch càng tỏ ra không hiểu chuyện, "Ta đã sớm nói với ngươi, Ách Bà Bà rơi xuống vực mà chết. Ngươi nổi điên là có ý gì đây?"
Mộc Linh Nhi cười lạnh, "Ngươi thật dối trá. Ban đầu, ngươi hoài nghi là người của Mộc gia ta đuổi giết, mới làm cho Ách Bà Bà rơi xuống vực, thua thiệt cho ta còn nghiêm túc giải thích với ngươi như vậy. Ha ha, bây giờ nhớ tới, mới thấy thật là buồn cười!"
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Hàn Vân Tịch quả thực không hiểu. Ban đầu, khi Long Phi Dạ nhốt Mộc Linh Nhi, là nàng đi thả người.
Khi đó nàng đã biết được sự tình Ách Bà Bà rơi xuống vực, lại giả vờ nhắc tới Ách Bà Bà, lợi dụng điểm yếu, uy hiếp Mộc Linh Nhi. Nàng muốn Mộc Linh Nhi nói ra sự tình Mộc Tâm.
Thấy Mộc Linh Nhi rất quan tâm Ách Bà Bà, nàng nói ra sự tình Ách Bà Bà rơi xuống vực. Hơn nữa, cũng hoài nghi đám người đuổi giết Sở Tây Phong cùng Ách Bà Bà là người của Mộc gia. Dù sao, Mộc gia là mối hiềm nghi lớn nhất.
Thời gian qua đi lâu như vậy, Mộc Linh Nhi đột nhiên tìm đến là có ý gì? Từng câu từng chữ mắng nàng dối trá, là có ý gì?
Đối mặt với Hàn Vân Tịch không hiểu chuyện, Mộc Linh Nhi càng tức giận. Nàng nghiêm nghị, "Hàn Vân Tịch, rõ ràng chính là ngươi cùng Long Phi Dạ nhốt Ách Bà Bà lại, ngươi còn giả bộ? Ngươi còn gạt ta! Ngươi có ý gì?"
Hàn Vân Tịch ngây ngẩn, ngay sau đó cười thất thanh, "Trò cười, Mộc Linh Nhi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?"