Hàn Vân Tịch cười thất thanh. Long Phi Dạ bên trong xe một mực bất động thanh sắc mà sắc mặt đã thay đổi. Hắn vén màn xe, hướng đầu nhìn ra ngoài, đáy mắt thoáng qua một tia thâm độc.
Hàn Vân Tịch cũng không biết Long Phi Dạ nhìn thấy hết tất cả những thứ này. Nàng nhìn Mộc Linh Nhi, lắc đầu.
Lúc trước, sau khi biết Ách Bà Bà bị rơi xuống vực, mạng sống mong manh, nàng cũng không hề từ bỏ. Một năm qua, nàng một mực để cho Long Phi Dạ nghĩ biện pháp tìm người, người chết phải thấy xác. Đến gần đây, nàng mới buông tha hy vọng tìm kiếm.
Đối với sự tình Ách Bà Bà đã chết, Hàn Vân Tịch vẫn luôn thấy áy náy.
Nhưng Mộc Linh Nhi cũng không thể bêu xấu nàng như thế!
"Nữ nhân giả nhân giả nghĩa, khi dễ một lão nhân gia vô tội, Mộc Linh Nhi ta còn thấy khinh thường!" Mộc Linh Nhi vừa giận, vừa mắng.
Lúc trước Mộc Linh Nhi nàng cũng đã nói. Nếu như Hàn Vân Tịch dám đả thương Ách Bà Bà, dù là một sợi tóc, nàng nhất định xem thường Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch cũng giận, nàng nhảy xuống xe, tức giận "Mộc Linh Nhi, ngươi mang chứng cứ tới, nói rõ ràng cho ta. Nếu không, hôm nay ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể rời đi!"
"Chứng cứ?" Mộc Linh Nhi lạnh lùng cười, "Lúc đầu, ta là bị kẹt đầu trong cánh cửa mới không hoài nghi ngươi. Tự các ngươi chính là chứng cứ, còn cần ta đưa ra chứng cớ gì?"
"Ta không rảnh ở đây múa mép khua môi công phu với ngươi!" Hàn Vân Tịch nghiêm nghị.
"Thế nào, muốn ta nói ra sao?" Mộc Linh Nhi cười đặc biệt giễu cợt, "Hàn Vân Tịch, người biết được sự tồn tại của Ách Bà Bà, chỉ có Mộc gia ta, ngươi cùng Tần Vương, còn có Thất ca ca."
"Cho nên?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Tần Vương điện hạ thật là bản lĩnh. Hắn có thể phá vòng vây một nhóm lớn sát thủ mà cha ta thuê, mang Ách Bà Bà rời đi. Ngươi còn cảm thấy Mộc gia ta có bản lĩnh ép Ách Bà Bà nhảy núi tự sát sao?" Mộc Linh Nhi chất vấn.
"Hộ tống Ách Bà Bà không phải là Tần Vương điện hạ, là thủ hạ." Hàn Vân Tịch vừa nói, lại giải thích, "Ta cũng không hoài nghi Mộc gia."
Lúc trước, nàng thật sự có hoài nghi, bất quá, Mộc Linh Nhi đã giải thích, nàng không hoài nghi tới Mộc gia nữa. Mà nàng cũng không đi tìm Mộc gia gây phiền toái.
Mộc Anh Đông giữ lại Ách Bà Bà là có chỗ dùng, đuổi bắt là có thể, nhưng nhất định sẽ không ép Ách Bà Bà nhảy xuống vực. Hơn nữa, thời điểm Mộc Anh Đông cầm bảo bối tới để đổi lấy Mộc Linh Nhi, nàng cũng dò xét qua hắn. Nàng rất khẳng định, chuyện này không phải là Mộc Anh Đông làm.
"Cho nên, ngươi chắc chắn không phải Mộc gia ta làm?" Mộc Linh Nhi hỏi.
"Chắc chắn. Rốt cuộc, ngươi muốn nói cái gì?" Hàn Vân Tịch cũng không có tính nhẫn nại tốt như vậy.
Mộc Linh Nhi cũng không gấp, lại hỏi, "Ta đây hỏi lại ngươi, Thất ca ca có thể uy hiếp Ách Bà Bà sao?"
Hàn Vân Tịch không hề nghĩ ngợi, "Không thể nào là hắn."
Là Cố Thất Thiếu mang nàng đi gặp Ách Bà Bà, nếu như không có Cố Thất Thiếu, nàng còn không biết Ách Bà Bà tồn tại! Cố Thất Thiếu cũng đang tìm Ách Bà Bà!
"Rất tốt, ta lại hỏi ngươi. Người biết được sự tình Ách Bà Bà nhiều như vậy, mà Thất ca ca cùng Mộc gia ta không trong dạng đáng nghi ngờ. Như vậy, có phải ngươi cùng Long Phi Dạ là mối hiềm nghi lớn nhất hay không?" Mộc Linh Nhi chất vấn.
"Ngươi đang tự cho suy luận của bản thân là đúng!" Hàn Vân Tịch bật thốt lên.
Mộc Linh Nhi nghe không hiểu, cũng không muốn hiểu. Sau khi cùng Thất ca ca phân tích tất cả các thứ này, nàng liền giận dữ. Nàng cảm thấy Thất ca ca phân tích rất có đạo lý.
Nàng tin tưởng Mộc gia cùng Thất ca ca cũng không có hiềm nghi, nhưng nàng không tin Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ không nằm trong diện hiềm nghi.
Nàng càng nghĩ càng thấy chính là Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ nhốt Ách Bà Bà. Sau đó, Hàn Vân Tịch còn giả vờ nói cho nàng biết, Ách Bà Bà đã bị rơi xuống vực.
Về phần Hàn Vân Tịch tìm Ách Bà Bà làm gì, tựa hồ có liên quan tới thân thế nàng ta, Thất ca ca chỉ nói hàm hồ, nàng cũng lười biết. Nàng chỉ muốn đòi lại Ách Bà Bà, vạch trần mặt nạ dối trá của Hàn Vân Tịch!
Nàng lớn tiếng tra hỏi, "Không phải là ngươi cùng Long Phi Dạ đem người nhốt lại, thì bây giờ Ách Bà Bà đi đâu? Là ai uy hiếp Ách Bà Bà? Bây giờ ngươi nói sao?"
"Ta cũng muốn biết là ai uy hiếp. Ta điều tra một năm, đáng tiếc, không tra được!" Hàn Vân Tịch suýt nữa thì bị tức chết được.
Cái gì gọi là tự suy luận, tự cho là mình đúng? Cái gọi là tự suy luận chính là bảo thủ, nói mãi không thông suốt, cưỡng từ, đoạt lý, ngang ngược. Hơn nữa, không nghe theo lý lẽ phải trái mà tự suy luận, tự cho là mình đúng đắn.
Mộc Linh Nhi đứng ở góc độ của bản thân. Nàng ta loại bỏ Mộc gia cùng Cố Thất Thiếu, cứ như vậy đã có thể xác nhận nàng và Long Phi Dạ? Loại suy luận này, còn có thể nói chuyện phải trái với nàng ta sao?
Hàn Vân Tịch không giải thích thì tình hình vẫn còn tốt, nàng vừa giải thích một cái, Mộc Linh Nhi liền cười lên ha hả. Nàng ta càng cười, phát ra ý tứ châm chọc, "Hàn Vân Tịch, ngươi nói Ách Bà Bà được thủ hạ của Tần Vương điện hạ hộ tống. Xin thỉnh vấn Tần Vương điện hạ, thủ hạ của ngươi đều là thùng cơm sao? Không che chở được Ách Bà Bà thì cũng thôi, ngay cả một chút xíu đầu mối cũng không tìm ra? Ngươi nghĩ có thể lừa gạt được ai nhỉ?"
Hàn Vân Tịch hơi ngẩn ra. Không thể không nói, cho tới nay, nàng cũng không hề nghĩ ra một điểm này.
Thật ra, nếu như đứng ở góc độ Mộc Linh Nhi, có lẽ, nàng sẽ cùng Mộc Linh Nhi dùng sức suy luận, nghi ngờ chuyện này như thế.
Nghĩ lúc đó, sau khi Cố Thất Thiếu biết được Ách Bà Bà rơi xuống vực, cũng nghi ngờ qua một điểm này.
Hộ tống Ách Bà Bà là Sở Tây Phong, là một vị thủ hạ võ công cao nhất của Long Phi Dạ. Cho dù bất lực hộ tống, để cho Ách Bà Bà rơi xuống vực, dầu gì cũng có thể tìm tới một chút xíu đầu mối. Cũng không đến nỗi để cho bọn giặc cướp trốn thoát, đầu mối cũng không lưu lại. Từ đó đến nay, thời gian một năm đều không điều tra được một chút tin tức nào.
Đừng nói Mộc Linh Nhi, chính là Hàn Vân Tịch cũng cảm thấy là điều không thể.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, Hàn Vân Tịch cũng không hoài nghi Long Phi Dạ. Coi như nàng hoài nghi tất cả mọi người biết được sự tồn tại của Ách Bà Bà, nàng cũng không hoài nghi Long Phi Dạ.
Bởi vì Long Phi Dạ cùng với nàng là "Một thuyền", là "Chúng ta". Nếu nàng hoài nghi Long Phi Dạ, chẳng phải tương đương với hoài nghi chính mình sao?
Nàng tự giải thích với mình là đám giặc cướp kia rất thần bí. Nàng thậm chí hoài nghi đám giặc cướp kia có thể biết được không ít sự tình về Mộc Tâm. Cho nên, bọn chúng cũng biết chuyện Ách Bà Bà còn tồn tại.
Nàng và Long Phi Dạ cũng không chỉ thảo luận qua chuyện này một lần. Bất đắc dĩ, không tìm được đầu mối, bọn họ chỉ có thể chờ đợi đối phương tiến thêm một bước rồi mới hành động.
Đương nhiên, những thứ này, Hàn Vân Tịch không muốn giải thích dài dòng với Mộc Linh Nhi.
Nàng đã giải thích đủ. Nếu nàng có nói nhiều hơn nữa thì chỉ tốn nước miếng, Mộc Linh Nhi cũng sẽ không tin tưởng.
"Ngươi không tin thì cứ cho là vậy. Ta nói nhiều cũng vô ích. Tránh ra." Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
"Thế nào, ngươi chột dạ? Ngươi đừng nói cho ta biết, ngươi cảm thấy đám giặc cướp kia có lai lịch rất lớn, võ công cao cường. Đây chỉ là ngươi kiếm cớ, quá buồn cười!"
Mộc Linh Nhi vừa nói, tâm tình Hàn Vân Tịch đột nhiên liền xuất hiện sự ngăn cách.
Hàn Vân Tịch không phải lần đầu tiên gặp người ngang ngược, không biết lý lẽ như vậy. Nhưng nhìn biểu tình của Mộc Linh Nhi là có lý nên chẳng sợ, dáng vẻ giận đùng đùng, nàng rất muốn phản bác, lại không có năng lực phản bác.
Được rồi, nàng thừa nhận, chuyện này nàng và Long Phi Dạ quả thật có hiềm nghi. Bất đắc dĩ, cũng chỉ có chính bọn hắn biết, chính mình là thuần khiết.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn Mộc Linh Nhi thật sâu, không nói một lời, xoay người, muốn lên xe.
Vừa nói, mắt thấy, tai nghe, nàng ta truyền lười kiếm tới!
Chỉ tiếc, Nàng còn chưa đến gần Hàn Vân Tịch, Ám Vệ Từ Đông Lâm hiện ra, một bên dùng kiếm, đỡ lưỡi kiếm của nàng, một bên lại ép nàng, té xuống đất.
Mộc Linh Nhi không cam lòng, lập tức nhảy cẫng lên, "Hàn Vân Tịch, ngươi đang chột dạ, có đúng hay không!"
Hàn Vân Tịch không để ý thừa thãi bên ngoài, tự ý lên xe.
Mộc Linh Nhi không lên tiếng nữa, bởi vì nàng không chống cự kịp đường kiếm của Từ Đông Lâm, căn bản không có thời gian để nói chuyện.
Công phu Phối Dược của Mộc Linh Nhi là đệ nhất, võ công lại bình thường thôi. Nàng có thể chống đỡ được ba chiêu của Từ Đông Lâm đã là phi thường may mắn.
Sau khi Hàn Vân Tịch lên xe, chỉ thấy Long Phi Dạ vẫn còn đang đọc sách. Nàng ngồi xuống một bên, cái đầu suy tư, cũng không nói gì nhiều.
Mà khi nàng nghe được tiếng kiếm va chạm ngoài xe càng ngày càng kịch liệt, nàng và Long Phi Dạ cùng mở miệng, "Đi thôi, chớ giết người của Mộc gia. Dù sao, Dược Thành cũng nắm trong tay Mộc gia."
Hàn Vân Tịch biết, Long Phi Dạ bất động thanh sắc cũng không có nghĩa là hắn ngại. Chẳng qua, hắn không thích nói nhảm thôi, một Ám Vệ Từ Đông Lâm đủ để đưa Mộc Linh Nhi vào chỗ chết.
Long Phi Dạ quả thật có Sát Tâm. Chẳng qua, Hàn Vân Tịch nói không sai, một khi giết Mộc Linh Nhi, chính là hoàn toàn kết thù cùng Mộc gia. Mộc Anh Đông sẽ không im hơi lặng tiếng. Thế lực của hắn cài vào khắp Dược thành, tạm thời còn chưa chín muồi, phiền toái này, trước hết nên tránh.
"Phúc bá, còn không đi?" Long Phi Dạ lạnh lùng lên tiếng.
"Phải phải!"
Phu xe Phúc bá lúc này mới đánh xe đi, mà Từ Đông Lâm thấy vậy, cũng vội vàng đuổi theo, không để ý tới Mộc Linh Nhi nữa.
Mộc Linh Nhi đã sớm bị đánh ngã xuống đất, đùi bên phải bị thương, nàng đi lại còn rất khó khăn, chứ nói gì đến đuổi theo. Nàng chật vật đứng lên, thở phì phò lại té xuống đất, thầm mắng mình không suy nghĩ thấu đáo.
Nàng nhận được mật hàm của Thất ca ca, biết được Hàn Vân Tịch sẽ đi đường tắt này, nàng liền không kiềm chế mà tìm đến. Nàng không biết Long Phi Dạ cùng đồng hành với nàng ta.
Dưới tình huống này, nàng làm gì được Hàn Vân Tịch nhỉ? Đơn giản là tìm chết!
Ngồi nghỉ hồi lâu, Mộc Linh Nhi vẫn phải ngoan ngoãn ngồi xuống, bôi thuốc băng bó cho vết thương trên đùi. Sau đó lại ngoan ngoãn nhặt lại trường kiếm, dùng làm ba tong.
Cũng không biết Thất ca ca đi đâu, mấy ngày trước còn tìm nàng uống trà, cùng nàng phân tích chuyện Ách Bà Bà. Có thể tới buổi tối hôm đó lại không thấy, cho đến hôm nay, buổi sáng mới dùng bồ câu đưa mật hàm tới.
Mộc Linh Nhi không biết, rốt cuộc Thất ca ca đang bận rộn cái gì. Bất quá, lần này, nàng vẫn rất vui vẻ.
Chuyện về Ách Bà Bà, Thất ca ca chỉ nói với nàng, nàng đến xò xét Hàn Vân Tịch, cũng không tự đích thân đến hỏi. Chỉ cái này đã đủ chứng minh, Thất ca ca nhìn ra Hàn Vân Tịch dối trá, không giống như trước đây, bị Hàn Vân Tịch nắm mũi, dẫn đi.
Sự thânt là ai bị ai nắm mũi dẫn đi, dù một chút xíu, Mộc Linh Nhi cũng không ý thức được.
Rốt cuộc, gần đây Cố Thất Thiếu đang bận rộn gì, chỉ có hắn tự biết.
Lúc này, trong Dược Quỷ Cốc, Cổ Thất Sát đang tưới nước cho những thứ dược thảo quý giá, số lượng chỉ có giới hạn của hắn. Dược Quỷ Cốc lớn như vậy, số lượng trồng trọt dược thảo khổng lồ, nhưng mọi góc khu trong nhà nhỏ tầm thường này của hắn, trồng các loại dược thảo mới có giá trị bằng cả sơn cốc. Xưa nay, hắn đều giao cho lão quản gia xử lý lúc hắn đi vắng, khi hắn trở lại Cốc, sẽ đích thân trông nom.
"Chủ tử, bên ngoài có các vị phụ nhân tới, con nít, bao nhiêu như trăng sao trên trời. Đều bị nhiễm bệnh lạ, muốn cầu dược tích thông thảo." Lão quản gia khiếp đảm bẩm báo.
Cổ Thất Sát coi như không nghe được. Hắn cẩn thận từng li từng tí, rửa lá cho cây dược thảo bảo bối của hắn.
(cha này rảnh 😱 tưới nc chưa đủ còn vạch lá ra rửa=)) ác nghiệt 😹)
Lão quản gia do dự một chút lại nói, "Chủ tử, phụ nhân kia đáng thương. Bị bệnh tật trong người, không có cách nào chiếu cố cho con nít. Con nhỏ sinh ra đến nay cũng không nhận biết mẹ là ai... Ai, nhắc tới đây lòng cũng lòng chua xót. Nếu không..."
Cổ Thất Sát vẫn không để ý tới, lão quản gia nhẹ nhàng thở dài. Hắn biết nói nhiều vô ích, ở bên ngoài, người xin thuốc nhiều như vậy, thỉnh thoảng hắn cũng mềm lòng. Chỉ tiếc, hắn mềm lòng cũng vô dụng!
Lão quản gia đang muốn đi, lúc này, gã sai vặt vội vàng tới tìm lão quản gia. Lão quản gia lập tức minh bạch có chuyện gì xảy ra.
Hắn liền vội vàng quay trở lại, bẩm, "Chủ tử, Tần Vương điện hạ tới!"
Dược Quỷ đại nhân cùng Tần Vương điện hạ cùng Vương phi nương nương... loại này... đã chừng mấy ngày...