Thiên Huy Hoàng Đế ôm thật chặt eo Sở Thanh Ca, chui đầu vào cổ nàng, liều mạng ngửi ngửi, giống như ghiền, ngửi ngửi thế nào cũng không đủ.
Tay hắn cũng không an phận, từ trên một đường bờ eo, mầy mò đi lên.
Sở Thanh Ca ngẩng đầu nhìn trần nhà, Thiên Huy Hoàng Đế được voi đòi tiên, hàm răng nàng càng cắn càng chặt.
Áo quần từng món một bị cướp, đ.ẫy đà một cái bị dày xéo. Một hàng thanh lệ dọc theo gò má vắng lặng của nàng, chậm rãi chảy xuống. Cuối cùng, nàng nhắm mắt lại.
Có phải chỉ cần nhắm mắt lại liền không thể thấy cái gì nữa hay không? Có phải chỉ cần nhắm mắt lại liền có thể giả thiết người đàn ông đang lấn trên người nàng là người trong mộng của nàng hay không?
(Thương thay:~)
Nếu là hắn, có phải nàng cũng sẽ không cảm thấy thống khổ như vậy hay không?
"Long Phi..."
Sở Thanh Ca thiếu chút xíu nữa liền gọi ra. Nhưng nàng đúng là vẫn còn lý trí. Nàng chỉ dám kêu danh tự này trong lòng. Nàng biết, một khi nàng gọi danh tự này ra, cả ván cờ này, chính nàng sẽ thua, cũng gây ra mầm mống tai hoạ.
Đột nhiên, cảm giác đau nhói ở dưới người không hề có điềm báo trước truyền tới, hai tròng mắt Sở Thanh Ca mở to, đau đến tâm can vỡ vụn. Đau đến mức làm cho nàng từ trong giả thiết tốt đẹp phải thanh tỉnh, trực diện với sự thật tàn khốc!
Vốn là thèm thuồng hồi lâu, hơn nữa bị dược vật khống chế, Thiên Huy Hoàng Đế thật giống như ngựa hoang bỏ đi giây cương, rong ruổi trên người Sở Thanh Ca.
Nam nhân, nhất là nam nhân có chức vị cao, bàn tay nắm giữ đại quyền, cuối cùng chỉ coi nữ nhân như đồ chơi. Cho dù thích đi nữa, thì cũng chỉ là ưa thích mà thôi. Một khi dục vọn.g bộc phát, chỉ để ý tận hứng của hắn, làm sao quản ngươi sống hay chết?
Lại do một vị thái y ban tặng, Thiên Huy đã ăn thanh đạm gần hai tháng. Hôm nay ăn mặn một cái, chỉ dùng "Sài Lang Hổ Báo" là có thể hình dung được hay sao?
Mới sáng sớm, Sở Thanh Ca bị dày xéo đến thần hồn tan nát. Ngày đó, sau đó Huy Hoàng Đế liền ngủ mê man.
Sở Thanh Ca giống bị rút hết linh hồn, giống như con búp bê rách nát, bị chủ nhân vứt quăng quật. Nàng vô lực nằm trên sàn nhà cẩm thạch lạnh như băng không nhúc nhích, chỉ có hàng lệ nơi khóe mắt không ngừng chảy xuôi.
Nàng biết, từ giờ khắc này, nàng không quay đầu lại được nữa.
Cũng không biết nàng nằm đó bao lâu, cho đến khi dược liệu lui hết, Thiên Huy Hoàng Đế rất nhanh sẽ tỉnh lại. Nàng nhịn đau, mặc quần áo, truyền Lạc công công đem Thiên Huy Hoàng Đế lên trên giường nhỏ.
Lạc công công vừa mở cửa sổ ra cho tản mất mùi thuốc bên trong nhà, một bên thấp giọng nói, "Quý phi nương nương, lão nô đã giao ra, hôm nay Hoàng Thượng bệnh, không vào triều lúc sáng sớm. Chờ một hồi nữa, nếu Tuyết quý phi tới, lão nô sẽ thay ngươi ngăn cản. Ngươi có thể dành thời gian làm chính sự. Vạn nhất, Thái Tử Điện Hạ tới, lão nô liền không thể ngăn cản được."
Sở Thanh Ca chỉ gật đầu một cái, không nói một lời, chỉ ngồi ở trên giường. Lạc công công vừa đi, nàng lập tức chộp tới cái gối, chỉ mong ép cho Thiên Huy Hoàng Đế chết ngạt.
Bất đắc dĩ, đây bất quá chỉ là cử chỉ xung động mà thôi. Nàng không dám, cũng không thể.
Nàng lặng yên trông coi, trong đầu tái diễn những lời huynh trưởng giao phó, làm thế nào thổi phong bên gối Thiên Huy Hoàng Đế, nhưng đó mới chính là mấu chốt toàn cục.
Ngày đó, khi Huy Hoàng Đế tỉnh dậy, Sở Thanh Ca cũng chỉ đắp cái mền, giả vờ ngủ vùi ở trong ngực hắn.
Phong lưu cho tới trưa, Thiên Huy Hoàng Đế chỉ nhớ rõ phi thường tận hứng, chi tiết chuyện đã sớm quên.
Hắn nhìn khuôn mặt Sở Thanh Ca vắng lặng khi ngủ, vô cùng hài lòng. Bàn tay hắn lại không yên phận, lại tìm tòi, ăn đậu hủ của Sở Thanh Ca.
Sở Thanh Ca giả bộ như bị hắn quấy nhiễu làm tỉnh lại, đẩy tay Thiên Huy Hoàng Đế ra, "Buông ra!"
Sủng phi trong Hậu cung ba ngàn giai lệ, thậm chí năm đó, Hoàng Hậu cũng không dám cự tuyệt hắn như vậy, trong mắt Thiên Huy Hoàng Đế lóe lên một tia tức giận, cũng không nói chuyện, một tay kia càng khi dễ.
Sở Thanh Ca lại tiếp tục đẩy ra, thở phì phò nói "Hoàng thượng, ngươi đủ!"
"Nếu như trẫm nói không đủ?" Thiên Huy đổi chỗ, thiêu mi hỏi ngược lại.
"Vậy Hoàng Thượng cứ tiếp tục đi, ngược lại, Thần Thiếp cũng không thể trốn." Sở Thanh Ca ngoài miệng là nhượng bộ, mâu quang lại quật cường.
Thiên Huy Hoàng Đế thích nhất không phải phần cao ngạo này của nàng sao?
Hắn không những không tức giận, ngược lại cười ha ha, "Hảo hảo hảo, hôm nay trẫm tạm thời bỏ qua nàng."
Lời là nói như vậy, có thể tay lại không chịu buông, ngược lại, còn ôm chặt người. Sở Thanh Ca giãy giụa hai cái, không thể tránh thoát thì nàng cũng liền từ bỏ, "Hoàng thượng, ngươi biết bây giờ là lúc nào hay không?"
Vừa nhắc cái này, Thiên Huy Hoàng Đế mới nhớ tới sự tình tảo triều, "Giờ nào? Trẫm còn chưa có tảo triều!"
Hắn đang muốn đứng dậy, mới vừa ngồi dậy một cái liền thấy một trận đầu choáng váng, hoa mắt. Đáng chết, Cố thái y đã giao phó mấy lần, không thể để chuyện phòng the dẫn đến hao tổn tinh khí, tại sao hắn không nhịn được đây?
"Hoàng thượng ngươi không sao chứ, có phải mệt mỏi hay không?" Sở Thanh Ca vội vàng hỏi.
Thiên Huy Hoàng Đế làm sao có thể thừa nhận mình mệt mỏi? Mặc dù trong lòng cuống cuồng, nhưng vẫn là ngồi xuống, "Giờ nào?"
"Đã qua giữa trưa, hoàng thượng, buổi sáng Thần Thiếp đã khuyên qua ngươi. Ngươi cố ý truyền lệnh Lạc công công hủy bỏ tảo triều. Thần Thiếp cũng biết, đêm qua phát sinh chuyện lớn như vậy, buổi tảo triều hôm nay rất trọng yếu, nhưng là..."
Sở Thanh Ca vừa nói, tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên ngực Thiên Huy Hoàng Đế, thẹn thùng mà cúi thấp đầu.
"Hoàng thượng!" Sở Thanh Ca nũng nịu, liếc mắt hờn dỗi hắn. Tâm tình Thiên Huy Hoàng Đế thật tốt, đáy mắt hắn xẹt qua một vệt phức tạp, thử dò xét nói, "Ái Phi cũng biết đêm qua phát sinh đại sự?"
"Tiếng nổ lớn như vậy, chắc là địa phương nào trong đế đô nổ mạnh?" Sở Thanh Ca nghiêm túc trả lời.
"Chuyện này... Ái Phi thấy thế nào?" Thiên Huy Hoàng Đế lại dò xét.
"Có thể có người cất giấu Hỏa Dược, theo Thần Thiếp thấy, tám phần mười có liên hệ cùng với nhóm Nỗ Tiễn Thủ hành thích Tần Vương Phi. Không chừng bọn chúng muốn gây ra hỗn loạn, nhân cơ hội để chạy trốn."
Lời nói này của Sở Thanh Ca cùng lời của Thái Tử giống nhau như đúc, Thiên Huy Hoàng Đế phi thường ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng rằng nữ nhân này sẽ vì Sở gia mà nói tốt vài câu!
"Cất giấu Hỏa Dược? Ha ha, Hỏa Dược làm sao có thể dễ dàng có được như vậy?" Thiên Huy Hoàng Đế hừ lạnh.
Sở Thanh Ca lại xem thường, "Hỏa Dược cũng ở trong tay quân đội, tại sao không dễ dàng được?"
Thiên Huy Hoàng Đế cho là Sở Thanh Ca sẽ nhân cơ hội, giẫm đạp Mục đại tướng quân Phủ một cước. Nhưng ai biết, nàng tiến tới bên tai hắn, thấp giọng, "Hoàng thượng, Thần Thiếp lén nói cho ngươi biết. Lúc Thần Thiếp còn chưa gả tới Thiên Ninh cũng tiếp xúc qua Hỏa Dược. Thật ra thì, quân đội cũng không quản khống nghiêm như vậy!"
Lần này, Thiên Huy Hoàng Đế càng bất ngờ, nữ nhân này lại dám nói lời như vậy với hắn. Nữ nhân này không sợ hắn hoài nghi đến trên đầu Sở gia sao? Hay Sở gia không làm chuyện gì, cho nên, không sợ hiềm nghi?
Nhìn ánh mắt của Mỹ Nhân thẳng thắn vô tư, Thiên Huy Hoàng Đế nhớ tới Thái Tử cùng Mục Thanh Võ mấy ngày trước đây, không có chút bằng cớ cụ thể nào, lại ở trước mặt hắn Hàm Sa Xạ Ảnh(1), ám chỉ Sở gia.
(Chú thích: tớ cảm ơn các bạn đã giúp đỡ nhé<3
(1) Hàm sa xạ ảnh: Nói bóng nói gió.)
"Ái Phi, vậy theo ý nàng, số Hỏa Dược này là từ đâu trong quân đội chảy ra?" Thiên Huy Hoàng Đế lại hỏi.
"Hoàng thượng, đồ vật có thể ăn lung tung, không thể nói lung tung được. Sự tình trọng yếu như vậy, Thần Thiếp không dám nói bừa..." Nàng vừa nói, lại bổ sung một câu, "Ngược lại, chạy không khỏi Sở gia ta, Thiên Ninh Mục gia, cùng Bắc Lịch Vũ Văn thị."
Thiên Huy Hoàng Đế nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên ép tới gần, "Sở quý phi, nếu như số Hỏa Dược này tới từ Sở gia nàng thì sao đây? Sở gia tinh thông Tiễn Thuật, đám Nỗ Tiễn Thủ kia cũng tinh tuyệt Tiễn Thuật. Chuyện này, chẳng lẽ cũng chỉ là trùng hợp?"
Sở Thanh Ca giận dữ, "Hoàng thượng hiểu rõ trong lòng, lại hỏi Thần Thiếp làm gì? Dứt khoát giam Thần Thiếp lại, nghiêm hình đánh khảo, tránh cho Mục Thanh Võ tên phế vật kia phản bội, nhiễu dân chúng cũng còn không bắt được người!"
"Nàng nói Mục Thanh Võ là phế vật?" Thiên Huy Hoàng Đế rất không tưởng tượng nổi.
Lá gan của Sở Thanh Ca rất lớn, lạnh lùng hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không đúng sao? Tự mình mang binh còn có thể xuất hiện phản đồ, đây không phải phế vật thì là cái gì? Ngay từ đầu Thần Thiếp nghe được chuyện này còn chưa tin, không nghĩ tới, cuối cùng là thật."
Ban đầu Thiên Huy Hoàng Đế cũng không tin. Dĩ nhiên, để cho hắn nghi ngờ không ai bằng chính là Mục Thanh Võ xung động, gi.ết ch.ết tên thống lĩnh đó. Hành vi này, theo ý nào đó mà nói, chính là giết người diệt khẩu.
Thiên Huy Hoàng Đế nhìn Sở Thanh Ca, mặc dù không dò xét nữa, nhưng trong lòng hắn, cuối cùng Thiên Xứng đã có chênh lệch chút ít.
Chẳng qua, tất cả các thứ này, hắn đều giấu ở trong lòng. Từ khi phát sinh sự tình Hỏa Dược nổ mạnh tại chợ đen đến nay, hắn chưa từng tỏ thái độ trước bất kỳ ai. Hắn vẫn còn ở bên cạnh ngắm nhìn, ở bên cạnh cân nhắc.
Dù sao, chuyện này mang tính nguy hiểm, đe doạ sự an toàn của Đế Đô. Nói trắng ra, chính là nguy hiểm tới Hoàng Vị của hắn. Hắn phải thận trọng, lại càng thận trọng.
Còn có ba ngày, hắn muốn xem thử xem sự tình kho Binh giới nổ mạnh, Mục tướng quân sẽ cho ra giải thích như thế nào!
Thấy dáng vẻ mê người của Sở Thanh Ca, Thiên Huy hoàng đế có chút không nhịn được, lại cưng chiều nàng một phen. Đáng tiếc, hữu tâm vô lực. Trêu đùa chốc lát, Thiên Huy Hoàng Đế liền để cho Sở Thanh Ca rời đi. Mac Sở Thanh Ca mới ra khỏi đại môn Huyền Long Cung, liền bị Tuyết quý phi vừa vặn đụng ở bên ngoài.
"Ha ha, hoá ra là Sở quý phi! Rõ ràng ban ngày ban mặt, Hậu cung làm gì có ai có bản lĩnh lớn như vậy..."
Lời này của Tuyết quý không nói hết, bỏ ngang chừng, châm chọc cả mười phần. Không thể nghi ngờ, là châm chọc Sở Thanh Ca, giữa ban ngày ban mặt, không biết tiết chế thủ đoạn xấu hổ.
Sở Thanh Ca vừa mới diễn trò ứng đối với Thiên Huy Hoàng Đế, khắp người mệt mỏi, tràn đầy khổ sở. Bây giờ lại bị làm nhục như vậy, nhất thời ủy khuất muốn khóc. Nàng lạnh lùng nhìn Tuyết quý phi một chút, nhuệ khí nhất quán không chịu thua, không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Tuyết quý phi ý vị thâm trường, liếc mắt nhìn Lạc công công, tựa hồ phát hiện cái gì. Nàng liền vội vàng rời đi, đi tới hướng trong cung Thái Hậu.
Hoàng thượng không vào triều lúc sáng sớm, sợ là Sở Thanh Ca giở trò quỷ. Giờ phút quan trọng này Hoàng Thượng lại sủng hạnh Sở Thanh Ca, đối với Thái Tử bọn họ, thật sự quá bất lợi!
Thiên Huy Hoàng Đế ăn mặn một cái, tranh đấu trong hậu cung tất nhiên nổi mưa gió. Nhưng thân thể Thiên Huy Hoàng Đế, thật ra còn kém xa so với mọi người tưởng tượng.
Hắn nghỉ ngơi một hồi lâu, lại ăn một thiếp Dược mới khôi phục như cũ.
Đến Ngự Thư Phòng một cái, còn không để ý tới xử lý tấu chương buổi sáng đưa tới, hắn liền hạ lệnh, "Truyền khẩu dụ của trẫm, triệu kiến Tần Vương vào cung, Tần Vương Phi cũng cùng vào cung đi."
Thiên Huy Hoàng Đế dò xét nhiều mặt, dĩ nhiên sẽ không quên Tần Vương điện hạ.
Hắn cũng muốn nghe ý kiến Long Phi Dạ đối với ba sự tình vừa xảy ra một chút. Chợ đen cất giấu Hỏa Dược, đám Nỗ Tiễn hành thích, kho Binh giới nổ mạnh, xem xem Long Phi Dạ nói về ba chuyện này thế nào.
Bị hành thích là Vương phi của hắn. Nhưng từ sau khi cứu Hàn Vân Tịch ở trong thanh lâu trở về, Long Phi Dạ cũng không có động tĩnh gì. Long Phi Dạ sẽ không mật mưu cái gì đó chứ?
Khẩu dụng của Thiên Huy Hoàng Đế truyền tới Tần Vương Phủ, Long Phi Dạ đang chữa thương được một nửa chỉ có thể xuất quan trước thời hạn. Hắn chuẩn bị đi, Sở Tây Phong mới khiếp khiếp bổ sung một câu, "Điện hạ, Hoàng Thượng cũng truyền Vương phi nương nương."
Long Phi Dạ lặng lẽ dừng bước, Triệu ma ma cùng Bách Lý Minh Hương ở một bên cũng gấp. Các nàng cũng không biết sự tình Tần Vương điện hạ bị thương, cũng không biết tình huống của Vương phi nương nương, lại không dám tự tiện đi Hàn gia, chỉ biết là lần này, hai chủ tử náo rất lớn.
Tất cả mọi người khiếp khiếp chờ Tần Vương điện hạ mở miệng. Đáng tiếc, Long Phi Dạ đứng im, chậm chạp không lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là Sở Tây Phong mở miệng, "Điện hạ, ngài có muốn thuộc hạ đi Hàn gia, truyền lại lời với Vương phi nương nương chứ?"