Mặc dù Sở Tây Phong có chút than phiền đối với Vương phi nương nương. Nhưng hắn cũng vô cùng rõ ràng, điện hạ không bỏ được nữ nhân này. Dĩ nhiên, hắn cũng hi vọng hai người bọn họ gương vỡ mau lành, tránh cho điện hạ thành thói quen hàng ngày đều chưng ra khuôn mặt "Huyền Băng". Toàn bộ đầy tớ trong phủ nhìn đến, ai ai cũng kinh hồn bạt vía.
Phải biết, thời điểm Vương phi nương nương ở trong phủ, mọi người đều thoải mái hơn. Điện hạ có tức giận lớn hơn nữa, chỉ cần Vương phi nương nương nói vài lời khen, cơ bản đã không sao nữa.
Nhưng hôm nay, đừng nói những người khác, chính Sở Tây Phong cũng phải tự mình cẩn thận.
Mượn cơ hội Thiên Huy Hoàng Đế triệu kiến, hắn đi đón Vương phi nương nương trở lại, cứ nói là điện hạ phái hắn đi, Vương phi nương nương cũng nên nhượng bộ chứ?
Thấy Tần Vương điện hạ không nói lời nào, Sở Tây Phong lại dò xét hỏi, "Điện hạ, thuộc hạ đi?"
Lúc này, Bách Lý Minh Hương lại đột nhiên mở miệng, "Điện hạ, không bằng ngài từ đi từ cửa Bắc Cung vào cung, thuận đường đi đón Vương phi nương nương?"
Tần Vương Phủ gần Nam Cung hơn, Hàn gia gần cửa Bắc Cung hơn. Nếu như đón Hàn Vân Tịch về Tần Vương Phủ, thì phải đi cửa Nam Cung. Nếu như Long Phi Dạ đi qua tìm Hàn Vân Tịch, vậy thì phải đi cửa Bắc Cung.
Thật ra, chặng đường là như thế, mấu chốt ở chỗ là Hàn Vân Tịch đến, hay là Long Phi Dạ đi mà thôi.
Bách Lý Minh Hương cuối cùng vẫn là một nữ nhân, so với Sở Tây Phong, càng hiểu nữ nhân, tâm tình cũng lưu một ít mảnh nhỏ.
Nàng suy nghĩ, Tần Vương điện hạ cùng Vương phi nương nương có mâu thuẫn, náo lớn như vậy, điện hạ không tự mình đi qua, theo tính khí của Vương phi nương nương, chưa chắc sẽ đi về cùng Sở Tây Phong. Nữ nhân đã quay về nhà mẹ đẻ, trừ khi là tâm đã chết, nếu không thì có ai không chờ phu quân mình tự đi đón chứ?
Nếu như Tần Vương điện hạ tự mình đi qua tiếp lời, tất cả liền không giống nhau. Điện hạ đã tự mình đi thì còn mâu thuẫn nào không thể hóa giải đây?
Bách Lý Minh Hương đưa ra đề nghị như vậy, Sở Tây Phong cùng Triệu ma ma liền đều hiểu có ý gì. Sở Tây Phong khịt mũi coi thường, cảm thấy Tần Vương điện hạ sẽ không đáp ứng, nhưng ai biết, Tần Vương điện hạ lại nhàn nhạt nói, "Ừ, ngươi đi theo cùng đi."
Nàng? Đi theo?
Trong lòng Bách Lý Minh Hương sợ run, thụ sủng nhược kinh(1). Nếu không phải là Triệu ma ma đẩy nàng một cái, nàng suýt nữa không phản ứng kịp.
(Chú thích:
(1) Thụ sủng nhược kinh: đột nhiên được yêu mến nên hoảng sợ.)
Điện hạ muốn nàng đi theo!
Cũng còn chưa đi theo, tim nàng liền đập ùm ùm không ngừng.
Tần Vương điện hạ cũng đi xa, Triệu ma ma thúc giục, Bách Lý Minh Hương mới vội vàng đuổi theo. Nàng căn bản không dám đi gần, cứ giữ khoảng cách ba bước với hắn.
Lên xe ngựa, Bách Lý Minh Hương rất tự giác ngồi ở vị trí bên cạnh phu xe, tâm tình một đường thấp thỏm đến Hàn gia.
Xe ngựa dừng lại, bên trong liền truyền tới thanh âm lạnh như băng, "Đi, đem người gọi ra."
"Vâng."
Bách Lý Minh Hương dĩ nhiên biết, điện hạ để cho nàng đi theo chính là muốn nàng tới khuyên Vương phi nương nương.
Nàng do dự một chút, lá gan lại lớn, thấp giọng, "Điện hạ, cũng tới cửa, không bằng..."
Đáng tiếc, lời còn chưa nói xong, Long Phi Dạ lạnh lùng khiển trách, "Nói nhảm làm gì? Còn không đi?"
Trái tim Bách Lý Minh Hương suýt nữa nhảy từ trong miệng ra, xoay người rời đi. Phải nói đúng là nàng chạy đi.
Lúc này, Hàn Vân Tịch chính tự mình thay thuốc cho vết thương. Đêm qua, Từ Đông Lâm báo cho nàng biết Tần Vương Phủ không có động tĩnh, nàng cũng liền an tâm.
Nàng suy nghĩ Đế Đô xảy ra chuyện lớn như vậy, Long Phi Dạ vẫn không nhúc nhích, chắc hẳn vẫn còn ở tọa sơn quan hổ đấu.(2)
(Chú thích:
(2) Toạ sơn quan hổ đấu: Ngồi trên núi xem hổ đánh nhau.
- Ý nghĩa: đợi hai bên đánh nhau sứt đầu chảy máu thì vào thu lợi.
Ý nghĩa tương đương với "ngư ông đắc lợi"...v..v..v)
Chỉ cần hắn không nhúng tay vào, nàng cũng không quan tâm. Ngược lại, nàng ghét nhất chính là từ triều đình tới hậu cung Thiên Ninh đều tranh đấu, toàn những thứ buồn chán.
Thấy Bách Lý Minh Hương đến, ngược lại, Hàn Vân Tịch phản ứng rất bình tĩnh. Nàng chỉ coi Bách Lý Minh Hương là tới khuyên nàng trở về.
"Ngươi tới rất vừa vặn, ta cần người trợ giúp." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Bách Lý Minh Hương thấy máu thịt be bét trên vai nàng thì vô cùng thương tiếc. Một bên vội lấy vải thưa xử lý giúp nàng, một bên nói "Vương phi nương nương, ngài thế nào không tìm tiểu Trầm Hương tới hỗ trợ."
Đừng nói tiểu Trầm Hương, chính là Hách Liên phu nhân, Hàn Vân Tịch cũng không muốn nhìn. Đám người kia vừa tới liền hết câu chữ khuyên nàng trở về Vương phủ. Nàng lấy nhà mẹ đẻ làm cảng tránh gió. Ngược lại, đám người kia chỉ mong nàng đi cho nhanh.
Hàn Vân Tịch không lên tiếng, lười biếng nằm ở trên giường nhỏ, hưởng thụ Bách Lý Minh Hương phục vụ.
Bách Lý Minh Hương vừa băng bó, một bên khuyên, "Vương phi nương nương, trở về đi thôi?"
Hàn Vân Tịch làm bộ như không nghe được, Bách Lý Minh Hương lại nói, "Vương phi nương nương, điện hạ phái nô tỳ tới đón người thì sao?"
Lời này, cũng không nói thật hoàn toàn.
"Điện hạ phái nô tỳ tới đón người trở về", hay lại là "Điện hạ phái nô tỳ tới, đón người lên xe ngựa cùng vào cung", hai câu này, ý tứ hoàn toàn bất đồng.
Nhưng bất kể là ý gì, mặt Hàn Vân Tịch đang âm u lại thư giãn hơn không ít.
Chẳng qua, nàng còn chưa lên tiếng.
Bách Lý Minh Hương cũng không gấp gáp khuyên nhủ, cẩn thận từng li từng tí băng bó vết thương cho tốt. Đừng nói, vết thương này của Vương phi nương nương rất sâu. Hơn nữa, miệng vết thương không khâu kín lại, lúc băng bó tương đối đau đớn cùng khó khăn.
Một lúc lâu, Bách Lý Minh Hương mới băng bó xong vết thương. Nàng rất sợ điện hạ chờ ở bên ngoài sẽ sốt ruột, nàng vội vàng hỏi, "Vương phi nương nương, Tỳ Nữ giúp người thu thập một chút?"
"Không cần." Hàn Vân Tịch cự tuyệt.
"Vương phi nương nương, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hợp. Điện hạ cũng lùi cho bước, người hãy cùng Tỳ Nữ đi thôi?" Bách Lý Minh Hương tận tình khuyên bảo.
Hàn Vân Tịch thầm nghĩ, hắn như thế này cũng gọi là nhượng bộ? Hắn tin tưởng nàng thuần khiết sao?
Sở Tây Phong tố cáo, tên kia nửa đêm canh ba cũng có thể tìm đến. Vào lúc này, chẳng lẽ không thể tự kiềm chế mà đi tới sao?
Phái người tới đón nàng trở về thì nàng sẽ trở về sao? Sau khi trở về thì sao đây? Vẫn chưa tin nàng, hắn còn chưa giải thích chuyện hắn và Đoan Mộc Dao đi đâu.
Hắn sẽ tiếp tục làm ồn cùng nàng hay sao? Hay là những chuyện này, cứ coi như vậy rồi kết thúc, làm như chưa từng phát sinh cái gì?
Nàng vừa quay về Hàn gia, những chuyện này còn không giải thích rõ ràng thì nàng cũng chưa có đạo lý trở về!
"Vương phi nương nương, vậy ngươi muốn như thế nào mới chịu đi với Tỳ Nữ?" Bách Lý Minh Hương lại khuyên.
Hàn Vân Tịch thuận miệng nói, "Trừ khi tự hắn đến."
Bách Lý Minh Hương chờ không phải là những lời này sao?
Nàng mừng rỡ, kéo tay Hàn Vân Tịch, "Vương phi nương nương, nhanh, người đi với nô tỳ!"
"Làm gì?" Hàn Vân Tịch không hiểu.
Bách Lý Minh Hương không giải thích, kéo nàng đi hướng ra bên ngoài, một đường bước nhanh đến cổng lớn Hàn gia.
Thấy xe ngựa xa hoa dừng ở bên ngoài, Hàn Vân Tịch lặng lẽ dừng bước. Đây là xe ngựa tốt nhất trong Tần Vương Phủ, nếu không phải Long Phi Dạ, còn ai dám dùng?
Hắn thật sự tự mình đến sao?
Thấy kinh hỉ ngoài ý muốn khó kìm nén được hiện ra trong mắt Vương phi nương nương, tâm tình Bách Lý Minh Hương treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Nàng thấp giọng, "Vương phi nương nương, ngươi nói chuyện phải giữ lời! Hoàng thượng triệu kiến người cùng điện hạ vào cung. Sau khi xuất cung, người hãy trở về cùng điện hạ."
Bách Lý Minh Hương không nói thẳng Tần Vương điện hạ tới đón Vương phi nương nương vào cung, mà bày một cạm bẫy để cho Vương phi nương nương đi vào trong, để cho Vương phi nương nương lầm tưởng mục đích chân chính của điện hạ là tới đón nàng trở về, vào cung là thuận đường mà thôi.
Không khỏi không thừa nhận, Bách Lý Minh Hương rất thông minh. Nhưng Hàn Vân Tịch là ai nhỉ? Loại này trò vặt này, chẳng lẽ nàng còn không nhìn ra? Vừa nghe đến hai chữ "Vào cung", nàng liền đoán được xảy ra chuyện gì.
Hóa ra là Thiên Huy Hoàng Đế triệu kiến nàng và Long Phi Dạ. Long Phi Dạ đồng ý đi tới đây, đồng thời đưa nàng vào cung.
Nhưng Hàn Vân Tịch lại giống như quỷ thần xui khiến không vạch trần, lại vẫn ứng Bách Lý Minh Hương một câu, "Ừm."
Bách Lý Minh Hương mừng rỡ. Nàng cũng biết tính khí nương nương rất quật cường, nhưng đối mặt với Tần Vương điện hạ, tâm tình lại rất mềm mại.
Nàng bây giờ chỉ cần chờ đến thời điểm điện hạ cùng Vương phi nương nương xuất cung, lại gió thổi lửa cháy một cái, để cho điện hạ cũng cho một bước nhỏ, như vậy chuyện này chắc chắn sẽ thành!
Hai chủ tớ đang muốn đi về hướng xe ngựa bên này, ai biết, bên trong xe lại truyền tới tiếng của Long Phi Dạ ác liệt thúc giục, "Rốt cuộc có đi hay không?"
Đây không phải lần đầu tiên hắn tới. Một hồi trước, hắn tới đưa bao y tế mới là lần đầu tiên!
Hắn đã nhượng bộ lần thứ hai, nữ nhân này còn muốn thế nào? Hắn đã chờ ở trong xe ngựa, nhanh cũng phải nửa giờ! Hắn thiếu chút xíu nữa liền cho rằng nàng sẽ không đi ra!
Hàn Vân Tịch lặng lẽ dừng bước. Vốn dĩ nàng đã không muốn hỏi, nhưng trong bụng lúc này lại càng lạnh lẽo.
Đây chính là thái độ của hắn tự mình đến đón nàng? Nếu chờ lâu như vậy, cũng không biết vào cửa nhìn một chút sao?
Nếu như không phải là Thiên Huy Hoàng Đế triệu kiến, hắn còn biết đến đây sao?
"Điện hạ, Vương phi nương nương vừa mới..." Bách Lý Minh Hương muốn giải thích, Hàn Vân Tịch lại lạnh lùng đi qua, trầm giọng hỏi, " Hắn chẳng qua là tới tìm ta cùng đi vào cung chứ?"
Bách Lý Minh Hương bị làm khó, nhưng vẫn kiên trì nói dối đến cùng, "Nương nương, lát nữa xuất cung, người hãy trở về Phủ. Tính khí của Điện hạ, người cũng không phải là không biết. Người không ở trong phủ vài đêm, điện hạ căn bản cũng không ngủ. Chờ một hồi nữa người nhìn sắc mặt hắn một chút, cũng thấy không tốt!"
Khuôn mặt Hàn Vân Tịch u âm, liền khom người, "Thần Thiếp tham kiến điện hạ, để cho điện hạ chờ lâu."
"Đã biết như vậy còn chưa lên!" Trong giọng nói của Long Phi Dạ tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Nếu như không phải Thiên Huy Hoàng Đế triệu kiến, Hoàng Mệnh không thể trái, phỏng chừng Hàn Vân Tịch cũng biết phất tay áo rời đi chứ?
"Phải!" Nàng đè lửa giận xuống, lên xe.
Nếu là lúc trước, nàng lên xe hoặc xuống xe, hắn đều đưa tay tới, nâng nàng một cái? Bây giờ, hắn vị nhưng bất động ngồi ở trong xe, Hàn Vân Tịch đều đi vào, ngay cả giương mắt liếc nhìn hắn cũng không có.
Thái độ Hàn Vân Tịch một mực cung kính, cúi đầu, ngồi ở vị trí cách xa hắn nhất, vô cùng xa lánh. Nghĩ lúc đó, khoảng cách giữa nàng với hắn còn ngoài trăm bước, đều không đến mức xa lánh như vậy.
Xe ngựa đi về phía trước, phu xe sợ trì hoãn liền đi gấp, Bách Lý Minh Hương lại thấp giọng, "Chậm một chút, trong cung không gấp."
Khoảng cách từ Hàn gia đến trong cung còn có chút đường. Ít nhất, cứ để cho hai người chủ nhân này ở chung một hồi.
Bách Lý Minh Hương cũng không biết mình lần này có thể khéo quá thành vụng hay không. Khoé miệng nàng dâng lên một vệt tự giễu nhàn nhạt.
Bên trong xe, toàn bộ đều an tĩnh làm cho hô hấp người ta có một loại cảm giác khó chịu đè nén. Không khí giữa Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch tựa hồ có sức nặng, nặng trịch.
Bất tri bất giác, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Long Phi Dạ quả thật không dễ nhìn. Dù sao, lời nói dối của Bách Lý Minh Hương nàng cũng để ở trong lòng.
Rốt cuộc người này với Đoan Mộc Dao đi làm cái gì? Thiên Sơn Kiếm Tông xảy ra chuyện gì sao? Đã nhiều ngày nay hắn sống thế nào? Thật sự không ngủ sao?
Thấy Long Phi Dạ tựa hồ muốn ngẩng đầu, Hàn Vân Tịch lập tức lại cúi thấp đầu. Long Phi Dạ quả thật ngẩng đầu, hơn nữa nhìn tới, ánh mắt của hắn lạnh giá hàn triệt như cũ, cuối cùng lại chú ý trên vai nàng.
Chỉ thấy quần áo trên vai nàng, bằng phẳng, sạch sẽ, cơ bản không nhìn ra vết tích băng bó do bị thương.
So với Hàn Vân Tịch, ánh mắt của hắn là càn rỡ. Rất nhanh hắn lại quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn mà an tĩnh của nàng, giống như đang thẩm tra xem Trân Bảo của mình cho mượn, có hoàn hảo như lúc ban đầu hay không.
Nhưng tinh tế thẩm tra một phen, hắn vẫn không nói một lời. Hai người cứ như vậy, một đường yên lặng đến cửa cung.