Dung Lạc hoảng hốt, trợn mắt, run rẩy hét lớn khi Tùng Quân mất tập trung. Để tránh khỏi va chạm, Trương Tùng Quân vội vã bẻ tay lái, xe bị đâm vào rào phân cách.
Cú va chạm không hề nhẹ, khiến đầu xe bị biến dạng, méo mó.
Cả hai ngã nhào về phía trước, cũng may có cài dây an toàn nên không bị văng ra ngoài, nhưng trán Tùng Quân đậm mạnh vào vô lăng trầy xước rỉ máu. Dung Lạc mặt mũi tái mét, toàn thân run run. Một chút nữa thôi là hai người đi gặp diêm vương rồi.
Dung Lạc không ngờ Trương Tùng Quân sau khi nghe xong tinh thần lại bấn loạn tới như vậy. Dung Lạc khó nhọc nuốt nước bọt chưa kịp ổn định lại nhịp thở giọng nói cao ngút ở bên cạnh vang lên.
"Em vừa nói gì? Lúc nãy em vừa nói gì, mau nói lại cho anh nghe, Bắp là con ai? Hả"
Hai tai Dung Lạc ù ù, ong ong, chậm rãi hít từng ngụm không khí. Đầu óc quay cuồng, choáng váng, chẳng còn nghe đối phương đang hỏi gì, Dung Lạc muốn thật nhanh rời khỏi chiếc xe này thôi.
"Dung Lạc, em mau nói đi."
Trương Tùng Quân cáu gắt mất kiên nhẫn, sắc mặt sa sầm lớn giọng hỏi lại. Một lúc lâu Dung Lạc mới điềm tĩnh, cũng đã nghe thấy Tùng Quân nói gì, cô quay sang bất ngờ nhìn vết máu đang chảy ở trán của anh làm cho hoảng sợ, giọng cô lắp bắp, lo lắng.
"Máu, Tùng Quân anh bị chảy máu rồi, máu tới bệnh viện thôi, nhanh lên."
"Em chưa nói rõ chuyện hồi nãy, rốt cuộc là sao hả? Bắp là con trai anh, thằng bé là con anh."
Dung Lạc nhíu mày, phẫn nộ trừng mắt, đã lúc nào rồi còn nghĩ tới chuyện đó? Vừa mới xảy ra tai nạn không lo lắng thì thôi đi.
"Chuyện đó nói sau đi có được không? Bây giờ chúng ta đang gây ách tắc giao thông."
Dung Lạc vừa dứt lời, xe cảnh sát chạy tới, một vị cảnh sát nhanh chóng bước xuống đi lại phía họ, đưa tay gõ gõ vào tấm kính. Trương Tùng Quân nghiêng đầu nhìn sang, anh mệt mỏi xoa mạnh khuôn mặt, nặng nề thở dài, không còn tiếp tục gặng hỏi Dung Lạc, mở cửa đi ra, Dung Lạc cũng vội vàng, lật đật theo sau.
"Xin lỗi! Tôi mất kiểm soát tốc độ nên đâm vào rào chắn."
Trương Tùng Quân nhìn vị cảnh sát, nhẹ giọng nói, vị cảnh sát gật đầu chào, lịch sự, nhã nhặn đáp lại.
"Mời hai người sang bên kia, để chúng tôi tiến hành làm việc."
Vì đang ở đường lớn đông đúc xe cộ qua lại chỉ còn cách vào lề. Vả lại xe của Tùng Quân sau khi va chạm hoàn toàn không thể khởi động máy.
Trương Tùng Quân và Dung Lạc chấp hành đi theo, kiểm tra toàn bộ giấy tờ, lập một biên bản xử phạt.
Xong xuôi một chiếc xe chạy đến kéo chiếc ô tô Trương Tùng Quân đi. Trên trán anh đang bị thương Dung Lạc đành bắt tạm taxi đưa anh tới bệnh viện băng bó làm kiểm tra.
Cũng may bị thương nhẹ ở trán, toàn thân bình thường, Dung Lạc lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, cô dìu anh ra ngoài, sang khu vực lấy thuốc.
"Em có sao không? Cũng vào làm kiểm tra đi."
"Không sao, em không bị thương."
Dung Lạc gượng cười khẽ lên tiếng, khi nãy vào trong toilet cảm giác đau đau, kiểm tra chỉ thấy bị bầm ở cánh tay, bắp đùi, mà bên eo, ngoài ra vẫn ổn. Anh áy náy, suýt nữa khiến Dung Lạc mất mạng. Nếu chiếc xe bị đâm vào chiếc xe tải thì sẽ thế nào nhỉ? Sợ rằng đến anh cũng chả qua khỏi.
Sau khi lấy xong thuốc, hai người ra khỏi bệnh viện, Tùng Quân vẫn canh cánh trong lòng vấn đề Dung Lạc nói ở trên xe. Bước được hai bước Trương Tùng Quân đột ngột dừng lại, nghiêng mặt nhìn Dung Lạc, ngữ khí lạnh nhạt, nghiêm nghị.
"Giờ em nói được chưa? Anh muốn biết sự thật về con trai anh."
"Chúng ta sang quán cafe ngồi được không?"
Dung Lạc cắn môi nhỏ giọng thỉnh cầu, dù sao cũng đang đứng trước bệnh viện, nói chuyện ở đây thì không tiện. Tùng Quân hời hợt gật đầu, sải chân đi tới quán cafe đối diện. Dung Lạc chỉ biết thở dài, chầm chậm rảo bước theo sau. Cả hai chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ít sự chú ý của mọi người. Trương Tùng Quân dường như xót ruột vào thẳng trọng tâm.
"Nói đi!"
"Anh... còn nhớ được cái đêm uống rượu, bị bỏ thuốc xảy ra những gì không?"
Trương Tùng Quân nhíu mày, cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng bản thân chỉ nhớ được trước lúc uống rượu, sau đó anh hoàn toàn chẳng nhớ gì.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy đầu anh đau nhức, Mộc Miên nằm bên cạnh, cả hai không trần trụi, mảnh vải che thân, quần áo của cô ấy vứt ngổn ngang dưới sàn nhà, cơ thể nuột nà, trắng ngần đầy rẫy dấu hôn hồng hồng ám muội, và dưới ga nệm một vệt máu đỏ tươi minh chứng đêm qua mọi họ đã xảy ra quan hệ. Tùng Quân nổi điên, khi đó anh còn ghét Mộc Miên lớn giọng chất vấn, chửi bới.
Cũng không hiểu sao đột nhiên Dung Lạc nhắc đến? Trương Tùng Quân lắc đầu nhìn Dung Lạc chờ đợi cô nói tiếp.
"Thật ra thì, Cố Thành và Mộc Miên đêm đó khi say rượu đã xảy ra quan hệ trước."
"Dung... Dung Lạc em nói nhảm gì vậy?"
Trương Tùng Quân chết đứng, lắp bắp hỏi, phía trước như xuất hiện một mảng màu đen tối thui, lỗ tai đau nhức, anh nghe nhầm ư? Sao có thể, hôm đó sao có thể chứ? Hoang đường. Hốc mắt anh đỏ ngầu, hằn lên các tia máu, anh bật cười, là nụ cười đau đớn.
Trông bộ dáng đó của Tùng Quân cô cảm giác chua xót, bàn tay Dung Lạc siết chặt chiếc cốc cafe, lắc đầu không nhanh không chậm nói tiếp.
"Xin lỗi! Em không nói nhảm, vì đêm đó em đã âm thầm đưa Cố Thành qua phòng khác để tránh bị phát hiện."
Dứt lời, Dung Lạc cúi đầu, giọt nước mắt nóng hổi nặng trĩu rơi xuống. Nhớ lại Dung Lạc cũng đau lắm, tận mắt chứng kiến người mình thầm yêu suốt mấy năm ngủ với cô gái khác, cỏi lòng Dung Lạc tan nát, vỡ vụn, nhưng cô không thể làm gì ngoài việc giúp Cố Thành thay đồ rồi dìu anh sang phòng dành cho khách.
Dung Lạc sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Cố Thành và Mộc Miên, nên ngậm ngùi giữ bí mật tới tận bây giờ.
"Dung..."
Trương Tùng Quân bất giác run lên, chữ đến cổ họng chẳng thể thốt ra. Anh ngây dại ngồi yên trên ghế. Gương mặt anh cứng đơ. Dung Lạc nào dám nhìn anh, ánh mắt được bao phủ bởi một màng nước mờ mờ, cô nhìn chằm chằm vào miệng cốc cafe.
"Năm đó em có kỳ nghỉ về nước, trùng hợp mọi người lại muốn tổ chức tiệc uống rượu. Em đi mua sắm xong liền ghé sang nhà anh rất sớm, vào nhà em nghe bác Trương mẹ anh nói nhỏ với người làm, chuẩn bị thuốc, nhân cơ hội bỏ một ít giúp anh và Mộc Miên phát sinh quan hệ."
"Em cảm thấy thương Mộc Miên, vì kết hôn lâu như vậy mà anh vẫn không xem cô ấy là vợ."
Dứt lời, Dung Lạc mới dám ngẩng mặt lên nhìn, nước mắt cũng đã khô đi.
"Bác gái thấy em biết, thỉnh cầu em đừng đi nói cho anh. Em đồng ý, không những vậy, em còn tham gia, em nói bác đưa cho em làm, như vậy sẽ không bị phát hiện. Buổi tối uống rượu, tửu lượng Mộc Miên không tốt, uống khoảng ba ly đã say, cô ấy mơ màng, em dìu Mộc Miên về phòng, Cố Thành bận việc nên đến trễ. Lúc Cố Thành đến chúng ta đã uống được hai chai, nhưng em đã lừa anh, suốt buổi em chỉ tìm cách đỗ rượu, em phải để tinh thần thật tỉnh táo mới bỏ thuốc được anh."
"Tùng Quân trong nhóm anh là người uống giỏi nhất, Cố Thành tới muộn liền bị anh phạt, uống thêm một chai rượu mạnh, Cố Thành say khướt không còn biết gì nữa, em dìu Cố Thành lên lầu nhưng đi đến tầng hai, em sợ anh ở một mình buồn chán nên để Cố Thành tự về phòng, còn em trở xuống. Ngồi tới nửa đêm mọi người nghỉ ngơi hết, em mới có thể chuốc say anh, vì anh đã say bí tỉ em chỉ bỏ mốt ít thuốc. Sau đó liền đưa anh về phòng, khi mở cửa em, em..."
Dung Lạc nghẹn ngào bặm chặn bờ môi đỏ, Trương Tùng Quân hét lớn, anh đã không còn giữ được bình tĩnh. Cũng may bán cafe vắng khách.
"Khi mở cửa thì sao?"
"Em... nhìn thấy Cố Thành ôm Mộc Miên, cả hai không quần áo. Xin lỗi, em lúc đó sợ ảnh hưởng Cố Thành và Mộc Miên nên đã giúp Cố Thành mặc lại quần áo, đưa anh ấy sang phòng khác."
"Dung Lạc, em... sao...?"
"Em cũng rất khó xử, khi mà một người là bạn thân một người lại là vợ anh, em không dám kể sự thật."
"Em không biết, rốt cục anh và Mộc Miên có gì với nhau chưa, vì sau lúc đó em không quay lại. Sáng hôm sau, anh hét ầm lên, mọi người xông vào trông thấy Mộc Miên khóc trên người xuất hiện dấu hôn, anh thì không mặc gì. Bác gái nhận hết mọi chuyện là mình sắp xếp, là không muốn um sùm, cũng không muốn cho em bị liên lụy."
"Anh và Cố Thành hoàn toàn chẳng nhớ gì cả, vì thế em làm bộ như không biết. Em vội vàng trở lại tiếp tục việc nghiên cứu, thời gian sau em nghe hay tin Mộc Miên có thai."
"Tùng Quân... nhưng mà bé Bắp, mới chỉ là em suy đoán thôi, kiểm tra ADN sẽ..."